“Ngoan! Sau này tới chơi với San San nhiều hơn nhé!” Thẩm Tân Lan cười nói.
Bà đang xây dựng mối quan hệ bạn bè thân thiết cho con gái mình, như thế thì sau này sẽ không có ai bắt nạt Dương San nữa.Lát sau, các cô bé kia đều được ôm một con tôm hùm về nhà.Dương Thiên nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ, sáu trăm nghìn này con định dùng để mua nhân sâm và những loại dược liệu quý hiếm khác.
Mấy ngày này, thông qua phương thuốc của vị thầy thuốc trung y kia, con cảm thấy thân thể mình nhẹ nhõm hơn trước đây rất nhiều!”Thẩm Tân Lan gật đầu, mấy ngày nay bà cũng nhìn ra được sự thay đổi của con trai mình, bà hoàn toàn ủng hộ quyết định này.
Trong lòng Thẩm Tân Lan, chỉ cần sức khỏe của con trai tốt lên thì cho dù táng gia bại sản bà cũng không tiếc gì, huống hồ đây lại là tiền Dương Thiên tự mình kiếm được.“Đúng rồi, Tiểu Thiên, nếu như tôm hùm có giá trị như vậy, hay là chờ cha con trở về, con bàn với ông ấy chuyện mở trại chăn nuôi tôm hùm xem sao.
Cha con cả ngày ở công trường làm việc vô cùng nguy hiểm, mẹ không yên tâm chút nào.” Thẩm Tân Lan nhìn con trai, vẻ mặt tràn đầy hi vọng.Dương Thiên lập tức giật mình, hắn nhịn không được mà thầm mắng bản thân một câu.
Rõ ràng bây giờ hắn có năng lực kiếm tiền mạnh mẽ như vậy, thế mà lại không hề suy nghĩ đến cha mình.Dương Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu với mẹ: “Chăn nuôi tôm hùm là chuyện hoàn toàn có thể, chỉ cần tìm được một nơi chăn nuôi thích hợp, sau đó thả vài con giống.
Miễn là thao tác hoạt động tốt thì chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được tiền.”“Được! Được!” Thẩm Tân Lan không nhịn được gật đầu trầm trồ khen ngợi, nhanh chóng lôi điện thoại ra gọi cho Dương Gia Quốc.Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên: “Mẹ đã nói với cha con rồi, ông ấy cũng tán thành chuyện này.
Chiều nay ông ấy sẽ xin nghỉ việc!”Dương Thiên mỉm cười gật đầu.
Có thể khiến cuộc sống của cha mẹ trở nên tốt đẹp hơn cũng là điều mà hắn luôn suy nghĩ bấy lâu nay.Ăn trưa xong, Dương Thiên lập tức đi đến hiệu thuốc, mua những dược liệu cần dùng: Nhân sâm, đương quy, nhung hươu, đông trùng hạ thảo...!Sau khi mua xong thì chỉ còn lại một chút tiền.“Vẫn thiếu tiền!” Dương Thiên cảm thán một tiếng, nếu muốn tìm được trang trại chăn nuôi thích hợp thì chắc chắn phải đầu tư thêm một khoản tiền nữa.
Xem ra hắn lại phải vất vả thêm vài ngày, chờ chuyện này xong xuôi rồi mới bắt đầu tu luyện!Buổi chiều, Dương Thiên lại ra bờ biển, điên cuồng bắt tôm hùm.
Hắn bận rộn cả chiều, bắt được hơn hai trăm con, bán toàn bộ cho hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư, thu được gần năm mươi nghìn tệ.Chờ khi cha về nhà, cha con hai người lập tức đi tìm chỗ chăn nuôi, tổng cộng năm mẫu đất lớn nhỏ, tiền thuê bốn trăm nghìn tệ một năm.
Dương Gia Quốc lập tức ký hợp đồng một năm với bên kia.Sau đó lại bỏ ra thêm hơn mười nghìn tệ để mua tôm hùm giống, thế là Dương Gia Quốc bắt đầu sự nghiệp nuôi tôm của mình.Mà Dương Thiên rốt cuộc cũng đã có thể tĩnh