Sân bay thành phố Đông Dương.
Tôi nhìn thành phố Đông Dương lạ lẫm trước mặt, trong lòng cảm khái ngàn lần.
Tôi đã từng vô số lần ảo tưởng ngày mình trở về, thành phố Đông Dương vẫn là bộ dáng mình quen thuộc ấy.
Nhưng rốt cuộc nó vẫn thay đổi.
Rồi tôi lại nghĩ, đến mình còn thay đổi thế này, thì thế giới sao có thể không thay đổi được chứ?
Tôi đứng bên đường trong sân bay hồi lâu, rất nhiều chiếc taxi đi ngang hỏi tôi có muốn đi không, nhưng tôi đều từ chối.
Không lâu sau, một chiếc taxi dừng trước mặt tôi, cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong cười hì hì nói với tôi: “Người anh em, đi đâu thế?”
Tôi nhìn anh ta, không nhiều lời, trực tiếp lên xe.
Tôi ngồi ở ghế sau, dọc đường anh ta cứ mãi huyên thuyên với tôi, nhưng tôi đáp lại rất ít, có lẽ thấy tôi không có bao nhiêu hứng thú, anh ta nhếch môi cười một cái, không nói thêm nữa.
Xe rất nhanh đã đến nơi trước đây tôi từng sinh sống, tài xế nhìn nhìn đồng hồ, quay đầu nói: “Hết chín mươi nghìn, người anh em.”
Tôi lấy từ trong balo ra một cái túi đen, đưa cho anh ta, anh ta ngẩn người, dè dặt nói: “Cậu như vậy là có ý gì?”
Tôi mở túi ra, bên trong đựng đầy tiền mặt, tổng cộng ba trăm triệu, anh ta trông thấy, con ngươi đột ngột co rút, kinh ngạc hô: “Người anh em, cậu......”
Tôi bỏ tiền lên ghế trước, cười nói: “Cảm ơn anh, năm năm trước, anh đã từng cứu mạng một cô gái.”
Anh ta ngẩn người, cố gắng nhớ lại, sau đó vỗ vỗ đầu mình, cười lớn nói: “Tôi nhớ ra rồi! Là cậu à! Ha ha! Nhưng mà, tiền này của cậu tôi không lấy đâu, cậu cầm lại đi.”
Tôi cười cười, không cầm tiền lại, mở cửa xe rời đi, đợi đến khi anh ta vươn đầu ra muốn tìm tôi, bóng dáng tôi đã sớm biến mất, không còn trông thấy nữa rồi.
Tôi đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét, do dự gọi: “Ba, mẹ! Tiểu Hân, con đã về rồi!”
Tôi hít thở một hơi thật sâu, gõ cửa, nhưng thật lâu sau, cũng không có ai đáp lại.
Tôi nhíu mày, lẽ nào ba mẹ không ở nhà à?
Lúc này, chủ căn nhà đối diện đẩy cửa ra, là một bà cô, bà nghi ngờ nhìn tôi hỏi: “Cậu là?”
Tôi mỉm cười với bà, đáp: “Cô ạ, cháu là con trai của hai người ở nhà này.”
“Con trai?” Sắc mặt bà cô kia nhất thời khó xử: “Cậu đối xử với ba mẹ mình như vậy à?”
Tôi nhíu mày, hỏi lại: “Sao cơ ạ?”
Bà cô kia tức giận đáp: “Ba mẹ cậu vì muốn kiếm tiền cho cậu nên đã tới công trường làm việc rồi, cậu không biết hả?”
Công trường? Làm việc?
Tôi nhớ là ba nuôi làm việc ở một công ty nhà nước, mẹ nuôi thì mở một siêu thị nhỏ, cuộc sống cũng xem như sung túc mà, sao lại đến nông nỗi phải tới công trường làm việc chứ.
Năm năm này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tôi không khỏi ngẩn người, vội vàng hỏi: “Cô ơi, cháu hoàn toàn không biết, ở đâu vậy ạ? Cô nói cho cháu biết với.”
Bà cô kia thấy bộ dáng ngơ ngác của tôi, tâm tình mới hòa hoãn đôi chút, nói một cái địa chỉ cho tôi.
Tôi rời khỏi nhà, xuống đường vẫy một chiếc xe, sau đó nhanh chóng đi đến công trường.
Công trường hiện đang thi công, có vẻ là đang sửa chữa một tòa nhà cũ, khói bụi mịt mù, tôi bước vào, từ xa đã trông thấy ba mẹ nuôi mồ hôi nhễ nhại dưới ánh mặt trời nóng rực, ba nuôi đang vận chuyển gạch, còn mẹ nuôi lại đang trộn xi măng.
Nhìn thấy một màn này, nước mắt nhịn không được thấm ướt khóe mắt tôi, sau đó tôi mới biết được, cái đêm mà tôi bỏ đi ấy, ba mẹ nuôi đã tha thứ cho tôi rồi.
Ngay lúc tôi muốn tiến lại gần, một đốc công đi đến trước mặt ba nuôi tôi, quát mắng: “Chuyển có viên gạch thôi mà cũng rề rề rà rà, nhanh tay lên, có muốn làm nữa không hả?”
Ba nuôi vội vàng cúi người cười làm lành: “Tôi biết rồi, đốc công.”
Sắc mặt ba nuôi tái nhợt, đã mệt đến cả người gần như hư thoát, bước đi cũng có chút phù phiếm.
Chưa đi được mấy bước, cơ thể ba nuôi đã cứng đờ, ngã ra sau, con ngươi tôi co rụt lại, vội vàng chạy tới.
Đốc công đá mạnh vào lưng ba nuôi một cái, thấy ba không phản ứng thì chửi rủa: “Mẹ nó chứ, giả chết đấy à? Mau đứng lên làm việc cho tôi!”
Mẹ nuôi là người đầu tiên chạy tới chỗ ba nuôi, quỳ xuống ôm lấy ông, gào lên tên của ông, ba nuôi mơ hồ mở mắt, nhìn thứ gì cũng thấy vài tầng bóng mờ.
Đốc công chỉ vào ba mẹ nuôi, hống hách nói: “Nghe người ta nói ông trước kia từng làm ở công ty nhà nước hả? Nhưng mà ở chỗ này của tôi, ông cũng không có đặc quyền gì đâu, làm không được thì cút cho tôi! Bây giờ tôi cho ông mười giây, mau bò dậy, tiếp
tục chuyển gạch cho tôi!”
Hai mắt mẹ nuôi phiếm lệ quang, cắn cắn môi, có vẻ cực kỳ oan ức, nhưng lại chẳng có cách nào.
Lúc này, tôi đã chạy tới trước mặt đốc công, lạnh lùng nói: “Ông ấy đã mệt đến thế rồi, chẳng lẽ không thể nghỉ một chút à?”
Ba mẹ nuôi lập tức quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau, ba nuôi mới chậm chạp mở miệng, không thể tin được nói: “Tiểu...... Tiểu Phong!”
“Ba! Mẹ!” Khoảnh khắc ấy, nước mắt của tôi không còn giữ được nữa, tràn ra khỏi khóe mắt, đối diện hai người, tôi chỉ cảm thấy tội lỗi sâu sắc!
“Tiểu Phong! Đúng là Tiểu Phong rồi!” Mẹ nuôi khàn giọng kêu tên tôi: “Con trai của mẹ, rốt cuộc con cũng về rồi! Ba mẹ rất nhớ con!”
“Con xin lỗi!” Tôi cúi đầu, cắn cắn môi, tự trách đến cực điểm.
“Về rồi thì tốt! Ha.” Ba nuôi cười ngốc một tiếng. Một người đàn ông đội trời đạp đất, giờ phút này cũng nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Tôi ngồi xổm xuống, ba nuôi giơ bàn tay bẩn thỉu lên, muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng rồi lại rút lại, tôi nắm chặt lấy bàn tay hai người, áp lên mặt mình.
Chỉ là, lúc này, lại có một giọng nói rất không thích hợp vang lên: “Ông đây đến để xem mấy người diễn phim tình cảm đấy à? Mau đứng dậy đi làm việc cho ông!”
Ánh mắt tôi chợt lạnh xuống, buông tay ba mẹ nuôi ra, chầm chậm đứng dậy, nhìn chằm chằm đốc công, ông ta dáng người mập mạp, ỷ vào chút quyền lực to cỡ hạt vừng của mình mà muốn làm gì thì làm, vênh váo tự đắc nhìn tôi, bốn mắt đối diện nhau, ông ta là người thu lại tầm mắt trước, nuốt một ngụm nước miếng, không vui nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ông ta thấy được trong mắt tôi sát khi lạnh lùng, sắc bén.
Thứ như sát khí này, với người bình thường mà nói, chỉ là một thứ gì đó hết sức mơ hồ thôi, nhưng với những người thuộc thế giới ngầm......
Thì đó là một sự tồn tại chân thật! Chỉ có người đã thật sự giết người, mới có thứ gọi là sát khí này.
Mà những người tôi giết...... sớm đã nhiều đến không đếm được rồi.
Hai tay của tôi, đã nhuộm đầy máu tươi.
“Cút!” Tôi lạnh lùng mở miệng, không muốn phải nổi giận!
“Con mẹ nó kêu tao cút á?” Đốc công cười giễu, nói: “Nhóc con, tao là đốc công ở đây đấy, ba mẹ mày là thuộc hạ của tao, làm việc không nổi, người phải cút là mày mới đúng đó!”
Mẹ nuôi cũng kéo cánh tay tôi, thấp giọng nói: “Tiểu Phong, chúng ta đi thôi...... hôm nay con trở về, ba mẹ rất vui, về nhà mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn nhé!”
Tôi như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm đốc công, lạnh giọng nói: “Vừa nãy ông đá ba tôi một cái, xin lỗi đi!”
Đốc công vặn vặn cổ, bất mãn nói: “Tao không xin lỗi đấy, thì sao? Cái loại làm biếng như ông ta, đáng đánh!”
“Thế thì ông cũng đáng đánh!” Tôi lạnh giọng nói, bước từng bước nặng nề về phía ông ta.
Nhưng mà, mẹ nuôi lại kéo tôi lại, khuyên nhủ: “Tiểu Phong...... đừng gây chuyện nữa.”
Tôi nghiêng đầu sang, đang muốn nói chuyện với mẹ nuôi, thì ai biết một luồng gió đột nhiên ập đến, tôi quay đầu lại nhìn, tên đốc công kia nắm một cái xẻng muốn đập vào người tôi.
“Tiểu Phong!” Mẹ nuôi sốt ruột gọi một tiếng, cắn răng đứng lên bổ nhào về phía tôi, muốn chắn cho tôi.
Nhưng mà.
Ba mẹ!
Năm năm trước, con không bảo vệ được Tiểu Hân, để cho ba mẹ phải đau lòng.
Nhưng bây giờ.
Sau năm năm, con đã thoát thai hoán cốt trở về, nhất định có thể bảo vệ ba mẹ cả đời.
Động tác của đốc công, ở trong mắt tôi như một cảnh phim quay chậm vây.
Với tôi mà nói, đến tư cách trở thành đối thủ của tôi, ông ta cũng không có......