Giờ phút này tôi không có khí tức của một tên phế vật nữa, cả người tôi tràn đầy kiêu ngạo mãnh liệt.
Tôi giống như là một cường giả trong thiên hạ, thiên hạ bễ nghễ, loại khí chất không quan tâm thứ gì làm cho tất cả những người ở đây đều cảm thấy không sánh bằng, dường như là ở trong mắt của tôi chúng sinh cũng chỉ là con sâu con kiến.
Một đá này thật sự thiếu chút nữa đã đạp Lâm Hách Văn chết luôn rồi, anh ta che lấy bụng của mình, tức giận không kiềm chế được trừng mắt nhìn tôi.
Tên phế vật như tôi lại dám đánh anh ta?
Trong phút chốc cơn giận giữ dâng trào ở trong lòng của Lâm Hách Văn, anh ta nghiến răng nghiến lợi quát tôi: “Người đánh tôi vào tối hôm đó là cậu có đúng không?”
Tôi hờ hững nở nụ cười, cúi người xuống bóp cổ của anh ta rồi nói: “Anh nói không sai, là tôi đó thế nào?”
Tôi quang minh chính đại thừa nhận chuyện, cho đến bây giờ tôi cũng không muốn phải giấu diếm làm gì.
Tôi có thể dung túng Lâm Hách Văn nhục nhã tôi đủ kiểu, tôi không thèm quan tâm.
Nhưng mà anh ta ngàn vạn lần không nên làm nhục Tiểu Hân, một chút cũng không cho phép!
Vẩy ngược của tôi chính là Tiểu Hân!
“Mẹ kiếp!” Lâm Hách Văn muốn đứng dậy lại bị tôi đè chặt lấy không thể động đậy được, anh ta điên cuồng quát tôi: “Tôi muốn cậu phải chết!”
Tôi cười lạnh nói: “Anh à, thật sự cho rằng anh có thể kiểm soát được tính mạng của người khác?”
Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, ngay cả tôi cũng không dám nói muốn mạng của ai, huống hồ chi là Lâm Hách Văn.
Tôi biết trên thế giới này có quá nhiều bí ẩn đang tồn tại, những thứ ở bên ngoài đó không phải là toàn bộ, thứ mạnh mẽ chân chính vĩnh viễn đang chờ đợi ở một nơi bí mật nào đó, sự mạnh mẽ của tôi đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.
Ánh mắt của tất cả những người ở đây đều đặt ở trên người của tôi và Lâm Hách Văn, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Năm năm không gặp, tôi đã không còn tiếp tục là Trần Chấn Phong yếu đuối sợ sệt nữa!
Bọn họ giống như là nhìn thấy một ma vương không sợ trời không sợ đất.
Có lẽ hiện tại tôi phải được gọi là Vương Vũ, mà đối với tôi mà nói cái tên Vương Vũ này chính là ác ma, là con ác ma đang ẩn sâu trong tâm hồn của tôi.
Tôi không muốn anh ta phải xuất hiện, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại bị Lâm Hách Văn ép buộc phải đứng ra.
Lần này thì hay rồi, tôi đã hoàn toàn tức giận, vậy thì mạng sống của Lâm Hách Văn anh tôi sẽ tuyên bố nó kết thúc.
Từ nay về sau Trần Chấn Phong tôi không còn bó tay bó chân nữa, tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết tôi rất hống hách, người nào đắc tội với Trần Hân đều phải trả một cái giá đắt.
Giờ phút này Trần Hân đang trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía tôi, cả người của tôi tràn đầy hơi thở lạnh lẽo kinh khủng, giống như là ác ma dính máu tươi đầy hai tay. Chuyện quan trọng nhất chính là tôi đánh Lâm Hách Văn ở trước mặt của nhiều người như vậy, nếu như ngày hôm nay Lâm Hách Văn đi ra ngoài, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.
Nhưng mà cùng lúc đó ở trong lòng của Trần Hân không hiểu tại sao lại có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt, dường như là lúc bản thân của cô đang ở trong một dòng sông băng đen tối vô tận, một tia nắng ấm áp mọc lên ở phía đông sưởi ấm tâm hồn của cô, chiếu sáng con đường phía trước.
Em ấy như là đưa ra một quyết định to lớn nào đó, cắn môi đi đến trên lôi đài đứng ở sau lưng của tôi.
Lúc này sự chú ý của tất cả mọi người đều đang tập trung ở đây.
Trần Chấn Phong tôi muốn hất văng tất cả những kẻ không phục!
Trần Chấn Phong tôi muốn nói cho toàn thế giới này biết rằng nếu như ai động vào Trần Hân, trước tiên bước qua thi thể của tôi đi!
Lâm Hách Văn chỉ cảm thấy trong cổ họng tràn ra một vị ngọt, mùi máu tươi tràn ngập ở trong miệng, anh ta muốn rút hết lửa giận ở trong lòng, nhưng đánh chết là hai chân có muốn đứng dậy cũng không còn sức, vừa sợ vừa hoảng.
Anh ta muốn đứng lên báo thù đến cỡ nào, đáng hận chính là chàng trai thần bí vào đêm hôm đó ra sức đánh anh ta để anh ta quỳ xuống đã đứng ở trước mặt của anh ta, một mặt ngang ngược càn rỡ, nhưng mà lại không thể làm gì. Lâm Hách Văn không còn sức lực nữa!
Loại cảm giác nhục nhã cực hạn này làm cho Lâm Hách Văn mặt đỏ tới mang tai, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, đối mặt với khí thế xem thường của tôi, Lâm Hách Văn thật sự đang suy nghĩ tại sao tôi của vài phút trước cùng với tôi của hiện tại cứ như là hai người khác nhau, quả thật như sự khác biệt giữa trời và đêm.
Cái tên phế vật nghèo nàn đó mà lại có loại sát khí đáng sợ như vậy?
Lâm Hách Văn nhe răng trợn mắt, khó khăn chống đất đứng dậy, đang muốn mở miệng với tôi, nhưng mà trước mắt của tất cả mọi người.
“Bốp!”
Một tiếng vang thanh thúy, trên mặt của Lâm Hách Văn in
năm dấu tay, sức lực mạnh đến nỗi làm cho anh ta bị trực tiếp bay ra lại ngã xuống mặt đất một lần nữa.
“Mày!” Lâm Hách Văn gắt lên.
Tôi cười lạnh, giơ chân lên đạp lên trên đầu của Lâm Hách Văn.
Người này là cậu chủ cả nhà họ Lâm không ai bì nổi, ở trong mắt tôi chỉ là sâu bọ mà thôi!
“Buông tao ra!” Lâm Hách Văn tức giận gào thét.
“Ngoan ngậm miệng lại đi.” Khóe miệng của tôi hơi cong lên, nhẹ giọng nói nhưng mà sức lực ở trên chân lại tăng thêm mấy phần
“Răng rắc!”
“A!”
Đó là âm thanh của tiếng xương đứt gãy cũng là tiếng kêu tê tâm liệt phê của Lâm Hách Văn, vang vọng cả toàn khu biệt thự.
Cảm giác vô cùng đau đớn gần như làm cho Lâm Hách Văn bất tỉnh, nhưng mà tôi cũng đã có tính toán trước thủ đoạn tra tấn người rồi, tôi biết làm như thế nào để khống chế sức lực.
Lâm Hách Văn thẹn quá hóa giận, anh ta là cậu chủ của nhà họ Lâm, là cậu chủ chí cao vô thượng ở thành phố Đông Dương, là một niềm kiêu ngạo!
Nhưng mà ngày hôm nay lại bị một người mình xem là phế vật dẫm ở dưới chân, dẫn đến nỗi xương cũng đứt gãy, giẫm không còn chút sức nào để chống cự lại.
Loại miệt thị vân đạm phong kinh đó làm cho Lâm Hách Văn cảm thấy mình cũng chỉ là một con ruồi bọ đáng ghét, lúc mà người ta không thèm để ý đến mình thì mình còn có thể tiêu giao khoái hoạt bay nhảy mấy ngày, nhưng mà rồi cũng sẽ có một ngày người ta chê âm thanh ong ong của anh rất buồn nôn, một tay chụp chết anh.
Nhục nhã!
Nhục nhã đến cực hạn!
“A!”
Lâm Hách Văn lại điên cuồng gầm lên.
“Đừng có la nữa!” Trong mắt của tôi lóe lên một chút âm u lạnh lùng nói.
Lâm Hách Văn nghe thấy giọng nói của tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tôi không khỏi cười nhạo một tiếng.
Tôi là phế vật à?
Rốt cuộc thì ai mới là phế vật đây?
Tôi nhìn mọi người ở đây, dưới khí thế bén nhọn của tôi đã không có ai dám đối mặt với tôi, ánh mắt vừa lia tới thì không có người nào mà không sợ hãi gục đầu xuống.
“Nghe cho kĩ đây.” Tôi chậm rãi mở miệng giọng nói bình thản.
“Từ nay về sau nếu như ai dám bàn tán Trần Hân ở sau lưng, vậy thì kết cục sẽ giống như tên phế vật ở dưới chân của tôi.”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, tôi khẽ nhíu mày đột nhiên lại quát to một tiếng: “Nghe rõ chưa hả?”
Trong đám người truyền đến âm thanh yếu ớt nơm nớp lo sợ: “Hiểu rồi...”
Khóe miệng của tôi hơi cong lên: “Có phải là tôi nhất định phải bắt ra một người để giết gà dọa khỉ thì các người mới bằng lòng nói chuyện không, nhiều đồ như vậy các người lại không chịu ăn một chút? Sức lực cũng không có à?”
“Tôi hỏi là một lần nữa, có nghe hiểu không hả?”
“Đã hiểu rồi!” Đám người trăm miệng một lời hô lớn, trong mắt đều là sợ hãi.
Tôi cười lạnh lại nhìn Lâm Hách Văn dưới chân, hỏi: “Chắc chắn là bây giờ ở trong lòng của anh rất muốn báo thù đúng không?”
Tôi gắt gao đạp ở trên đầu của Lâm Hách Văn, có máu tươi đang tràn ra từ khe hở giày của tôi, nhưng mà trong lòng của tôi lại không hề có chút dao động nào.
“Tôi muốn để cho anh quỳ xuống, vậy anh ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có.”
“Ban đầu tôi đã nghĩ chuyện cũ bỏ qua rồi, nhưng mà anh thì sao chứ? Anh cứ toàn muốn trêu chọc tôi.”
“Tôi không quan tâm anh đắc tội với tôi, anh đánh tôi mắng tôi đều có thể, nhưng mà anh nhất định phải tìm đường chết mà trêu chọc Tiểu Hân.”
“Có biết là trong lòng của tôi yêu cô gái này đến cỡ nào không?”
“Thật ra thì anh cùng với nhà họ Lâm, cái gọi là chỗ dựa của anh căn bản cũng không lọt vào mắt của tôi.”
“Nếu như anh muốn báo thù thì dẫn theo người của nhà họ Lâm đến cùng luôn đi, Trần Chấn Phong tôi lúc nào cũng đón tiếp!”