Gặp kẻ thù nơi ngõ hẹp, người dũng cảm sẽ chiến thắng!
Một nhóm người không hề có kỷ xảo võ công gì đáng nói, đánh nhau cũng không hề theo một trình tự gì, nhưng cũng đều lựa điểm chí mạng mà đánh!
Tôi dễ dàng vượt qua vòng vây, lao về phía Nhậm Thiên.
Đánh giặc trước tiên phải bắt vua, chỉ cần giải quyết được Nhậm Thiên thì lực chiến đấu của nhóm người này sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngay cả khi bọn chúng người đông thế mạnh thì tôi cũng có thể hoàn toàn đối phó với chúng một cách dễ dàng, nghiêng người tránh né, đánh trúng trọng tâm!
Một cú đấm hạ gục một tên, chưa đầy một phút tôi đã đến bên cạnh Nhậm Thiên, khi hắn ta trợn mắt há hốc mồm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì tôi dùng sức đá vào mặt hắn ta, ngay lập tức Nhậm Thiên bay ra, bóng dáng tôi thoáng một cái đã đi đến bên cạnh Nhậm Thiên rồi đưa tay ra siết cổ hắn ta.
Cổ tay dùng một lực nhẹ, Nhậm Thiên đỏ đến tận mang tai, trán nổi gân xanh, vẻ mặt dữ tợn, đau đớn đến tột cùng, ho khan một tiếng, những người còn lại cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt tái nhợt đầy sợ hãi, ai nấy cũng đều bị sự xuống tay đầy tàn nhẫn của tôi dọa sợ.
Nói đến đánh người thì những người này dám xuống tay, nhưng nếu là giết người thì bọn họ đến nghĩ cũng sẽ không dám nghĩ!
Nhưng tôi dám!
Tôi trở về chính là để bảo vệ người nhà của mình, tôi bất kể là ai, có bao nhiêu quyền lực, có khả năng ra sao, chỉ cần chạm vào điểm giới hạn của tôi thì tất cả đều phải chết!
Tôi đỏ mắt, đầu óc trống rỗng, mọi thứ trong người đều bị tôi bỏ mặc rồi.
Bất kể là ai cũng không được không tôn trọng Tiểu Hân! Tôi nghiến răng nghiến lợi, trong tâm mặc niệm.
"Anh! Anh mau dừng lại đi!" Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng hét của Tiểu Hân kéo tôi tỉnh táo trở lại, suy nghĩ của tôi dần trở nên rõ ràng.
Tôi nhìn Nhậm Thiên đang trợn trắng mắt ở trong tay mình, vẻ mặt hắn ta sợ hãi không gì sánh được, trong lòng hắn ta thì tôi bây giờ còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Tôi buông tay ra, hít thở sâu.
Nơi đây không phải là Miến Điện, mà tôi cũng không còn là vua của thế giới ngầm.
Tôi đang ở thành phố Đông Dương, vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm pháp lý cho mọi hành vi của mình.
Thế nên tôi phải luôn tỉnh táo!
“Dẫn người của anh cút đi!” Tôi lạnh lùng ra lệnh!
Nhận được giải thoát, Nhậm Thiên giống như được tha tội chết, vừa thở hổn hển vừa dẫn người bỏ chạy.
Sau khi đám người đó đi hết, tôi cố gắng hết sức để kìm nén cơn thịnh nộ trong người, quay lại mỉm cười nói với Tiểu Hân: "Tiểu Hân, không sao rồi."
Tiểu Hân nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm, em ấy thận trọng bước đến gần tôi, ôm lấy khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh! Sao anh lại ra tay độc ác như thế? Anh đã thay đổi rồi! Anh thay đổi đến nỗi em không nhận ra nữa!"
Tôi hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay Tiểu Hân, gấp gáp giải thích: "Anh... anh vẫn là anh trai của em! Tiểu Hân, anh chỉ không muốn người khác bắt nạt em."
“Vừa nãy anh khiến người khác sợ hãi như thế, anh muốn giết hắn ta sao?” Tiểu Hân thất vọng nói.
Tôi cắn môi, oan ức nói: "Anh ta nói như vậy với em, anh..."
Tôi chưa kịp nói xong thì Tiểu Hân đã ngắt lời: "Anh đừng nói nữa, bây giờ xã hội có luật pháp, giết người là phạm pháp, sau này đừng như thế nữa nhé!"
Tôi cúi thấp đầu tỏ ý áy náy nói: "Được, tất cả đều nghe theo em."
Tiểu Hân vui mừng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Em biết anh trai tốt nhất mà."
Ba mẹ tôi muốn tôi ra ngoài trốn, nhưng tôi từ chối, bởi vì tôi biết rằng những người như Nhậm Thiên sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này khi chưa trả thù, hơn ai hết tôi phải bảo vệ người nhà của mình.
Vào buổi tối, thừa dịp Tiểu Hân xuống lầu mua đồ ăn, tôi hỏi ba mẹ về chuyện Dương Tuấn năm đó.
Nghe tôi hỏi, ba nuôi châm thuốc, nói đầy xót xa: “Năm đó sau khi con đi, ba lấy video quay được kiện cậu ta, gia đình cậu ta tuy có chút lai lịch quyền thế nhưng kết quả vẫn tốt, cậu ta bị kết án hơn bảy năm."
Hơn bảy năm! Tôi nghiến răng nghiến lợi, đối với tên cầm thú Dương Tuấn này mà nói thì cái giá 7 năm thật sự quá nhẹ!
Anh ta khiến Tiểu Hân cả đời sống trong ám ảnh tăm tối, thế nhưng chỉ cần trả giá bảy năm.
Thật là nực cười!
Hơn nữa, nếu Dương Tuấn ở trong tù cư xử tốt thì anh ta có thể được trả tự do sớm hơn, nói không chừng trong tương lai không xa chúng tôi có thể gặp mặt nhau.
Sau khi Tiểu Hân đi mua thức ăn trở về, ba mẹ cô đã nấu cơm xong, bữa cơm này rất vui vẻ, chỉ có điều ba mẹ nuôi và Trần Hân vẫn lo lắng về sự trả thù của Nhậm Thiên.
Sau bữa ăn, tôi với Tiểu Hân lấy ra một lon coca ướp lạnh từ tủ lạnh, sau khi bố mẹ đã ngủ say thì chúng tôi ra ban công, gió thổi qua khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và hạnh phúc.
Tiểu Hân trút bỏ những mệt mỏi trong ngày, ngả đầu vào vai tôi, cô ấy cười nói với tôi: “Anh, thật tốt khi anh trở về!”.
Tôi ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của em ấy, nhẹ giọng nói: "Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa!"
Dưới ánh trăng sáng, trên mặt Tiểu Hân ửng lên hai mảng đỏ hồng,
cô ngượng ngùng gật đầu: "Vâng!"
Nhìn vào đôi môi mềm mại đỏ mọng, tôi muốn cúi người xuống để hôn lên, nhưng chúng tôi mới gặp lại nhau không bao lâu, làm như thế quá đột ngột, hơn nữa còn có thể khiến Tiểu Hân cảm thấy ác cảm, nghĩ thế nên tôi đã kìm nén lại.
Nhưng tôi không thể ngờ Tiểu Hân lại ngẩng đầu lên rồi hôn môi tôi một cách bất ngờ như chuồn chuồn lướt qua trên mặt nước.
Sau khi tôi trợn mắt há mồm chết lặng người, Tiểu Hân đứng dậy ngâm nga một ca khúc rồi rời đi...
Nhìn bóng lưng duyên dáng uyển chuyển của em ấy, tôi lộ ra nụ cười kẻ ngốc.
Bên ngoài tòa nhà, Nhậm Thiên đang quấn băng gạc quanh cổ, quản đốc ở bên cạnh cũng vậy, trông hai người cực kỳ buồn cười.
Nhậm Thiên khom người trước một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, hắn ta nói với vẻ xấu hổ: "Anh họ, chính là ở đây."
Người thanh niên có vẻ ngoài rắn rỏi và đầy hận thù, đặc biệt là đôi mắt sâu và rộng khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đây chắc chắn là một chiến binh bước ra từ rừng gươm biển lửa.
Tống Hòa châm một điếu thuốc, nói những lời nói sâu xa: "Tiểu Thiên à, cậu cũng biết anh đã không nhúng tay vào ân oán giang hồ nữa rồi, hôm nay cậu gọi anh đến đây, nếu như sếp Duệ biết thì nhất định sẽ trách anh đấy."
Tống Hòa từ lâu đã mệt mỏi và chán ghét với việc chém chém giết giết, nếu không phải là nể mặt Nhậm Thiên là em họ anh ta thì anh ta sẽ không bao giờ đến đây.
Tiểu Thiên cúi đầu nhục nhã, hung hăng nói: "Anh họ, anh giúp em một lần cuối này đi! Em không thể nuốt trôi nỗi nhục này."
Tống Hòa bất lực thở dài: "Được rồi, đừng nói nhiều lời vô ích như vậy nữa, cục điện đối phương như thế nào? Gồm bao nhiêu người? Ai dẫn đầu?"
Mặt Nhậm Thiên nóng lên, ấp úng nói: "Một người, tên là Trần Chấn Phong!"
“Một người?” Tống Hòa kinh ngạc nói: “Chỉ có một người mà đánh mấy người các ngươi thành bộ dạng này sao? Tiểu Thiên, cậu đừng đùa anh.”
Nhậm Thiên nghiến răng nghiến lợi, tức giận lên tiếng: "Anh họ, em không có đùa với anh, người này xuống tay thật sự rất tàn nhẫn! Nếu không phải em gái cậu ta ngăn cản thì e rằng em đã chết chắc rồi."
Tống Hòa trầm giọng nghiêm nghị nói: "Có phải là cậu có ý đồ gì với em gái của cậu ta không?"
Nhậm Thiên vội vàng phân bua: "Anh họ, em không có..."
Nhậm Thiên chưa kịp nói thì Tống Hòa đã tát một cái vào đầu anh ta, tức giận quát tháo: "Anh đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi, ai cũng có điểm giới hạn của chính mình. Chúng ta lưu lạc giang hồ, điểm giới hạn chính là có họa cũng không liên lụy làm hại người nhà!"
Nhậm Thiên bĩu môi, có chút khinh thường, đạo lý điểm giới hạn là cái quái gì, có thể đạt được mục đích thì không chừa thủ đoạn, muốn làm gì thì làm!
Tống Hòa rèn sắt không thành, chỉ biết trừng mắt nhìn Nhậm Thiên, trong lòng thở dài: "Được rồi, đi thôi!"
Một nhóm người hùng hổ đi về phía khu chung cư, nhân viên bảo vệ ở cửa ai nấy cũng đều làm ngơ, bọn họ biết Tống Hòa.
Tống Hòa có thể nói là một nhân vật tàn nhẫn ở thành Đông Dương, mấy năm trước không chỗ nương tựa, đi khắp nơi khiến người người khiếp sợ, sau này anh ta đi theo Trương Duệ, đặc biệt xử lý mọi rắc rối không đáng có cho Trương Duệ.
Dọc theo đường đi, Tống Hòa hết lần này đến lần khác cau mày, luôn cảm thấy có một đôi mắt đang trêu đùa nhìn chằm chằm bọn họ.
Cuối cùng, đi được một đoạn thì Tống Hòa dừng lại, cảm giác bất an lo lắng này quá mạnh, giống như coi bọn họ như những con khỉ.
"Đi ra đi! Đừng trốn nữa." Tống Hòa hét lớn lên.
Nhậm Thiên gãi đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Anh họ, anh đang nói cái gì vậy?"
Tống Hòa nhìn chằm chằm một chỗ, ánh mắt rất chắc chắn.
Quả nhiên một lúc sau liền có một bóng người từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Khi Nhậm Thiên nhìn thấy người này, anh ta hoảng sợ hét lên: "Anh! Là tên đó!"
Người đến, chính là tôi!