Tôi xuất quỷ nhập thần hiện ra như thế khiến Trương Duệ gần như sợ hãi đến mức chết đi sống lại, mà tôi đến tìm gặp Trương Duệ chính là vì muốn giải quyết tất cả mọi phiền toái một lần duy nhất.
Những người như Nhậm Thiên, Tống Hòa chẳng khác gì miếng cao hổ, căn bản không thể gạt bỏ được, cách xử lý đơn giản dứt khoát nhất chính là khiến sếp của bọn họ phải khuất phục.
Vì vậy, sau khi rời khỏi khu chung cư thì tôi đã dò hỏi tin tức, tìm được Trương Duệ, hơn nữa tôi đã đợi hắn ta trong phòng này từ lâu vì tôi đoán chắc chắn Tống Hòa sẽ gọi điện thoại cho hắn ta.
Quả nhiên đúng như mong đợi!
Sau khi Trương Duệ lấy lại bình tĩnh, hắn ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: "Cậu là Trần Chấn Phong?"
Tôi không phủ nhận, gật đầu mỉm cười trả lời: "Chính xác."
Nghe vậy, Trương Duệ không khỏi tức giận đến mức tím mặt: "Cậu đánh khiến nhiều người của tôi bị thương như thế mà vẫn dám đế đây đối mặt với tôi sao?"
Tôi cười một cách lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Để tôi nghĩ xem, con gái anh đang đi làm ở trường mẫu giáo trên đường Đông Hoa, vợ anh thì là tổng giám đốc Tịch Dương Media, ba mẹ anh đều đang ở quê nhà dưỡng già, đúng không? À, suýt nữa thì tôi quên mất, anh còn có một cô tình nhân nhỏ được nuôi dưỡng trong biệt thự, một cô gái hai mươi tuổi."
Trương Duệ sửng sốt hít một hơi: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
Trong giọng nói tràn đầy sự tức giận.
Tôi cười híp mắt: "Tôi không có đe dọa, tôi chỉ đang bảo vệ bản thân và gia đình của tôi."
Tôi đã làm rất nhiều điều bỉ ổi vô sỉ, chuyện táng tận lương tâm cũng đã làm qua, chỉ có điều trước đây là vì tôi bất đắc dĩ phải tìm cách chiếm được lòng tin của Hạ Khinh Hàn.
Nhưng nếu như Trương Duệ vẫn không chịu từ bỏ ý đồ thì tôi không ngại giẫm lên lại vết xe đổ.
Trương Duệ ngây người nhìn tôi, trong phút chốc không nói gì, hắn ta muốn tức giận nhưng cũng không có nổi nóng, những chuyện phía trước cũng chưa là gì đáng để tâm, nhưng ngay cả nhân tình bé nhỏ mà hắn ta nuôi dưỡng cũng bị tôi điều tra ra được, điều này có chút đáng sợ!
Trương Duệ đã giữ bí mật vấn đề này rất tốt, thậm chí còn không có tin đồn về nó, nhưng làm sao tôi lại biết được?
Thấy anh ta ngẩn người, tôi cười cười vỗ vai anh: "Chỉ nghe lời một đằng của anh ta thì có ích gì? Nếu như không phải quản đốc đánh ba mẹ tôi, rồi lại còn có ý đồ xấu với em gái tôi thì tôi còn cần phải đến tìm anh à?”
Trương Duệ hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng: "Vậy ý của cậu là?"
Tôi nghiêm túc nói: "Rất đơn giản! Đừng động đến gia đình tôi, tin tôi đi, sẽ không một ai trong số các anh gánh nỗi hậu quả của việc khiến tôi tức giận."
Trong lời nói của tôi không có bất kì sự cường điệu nào.
Trương Duệ với tôi bốn mắt nhìn nhau: "Cậu còn biết cái gì nữa?"
Tôi thờ ơ nói: "Trong mắt tôi anh chỉ là người vô hình, còn muốn tôi nói cho anh biết anh đã mua chuộc bằng chứng của Tôn Lương như thế nào sao? Tôi nghĩ là máy tính của anh nên thiết lập thêm vài lớp mật khẩu."
Đồng tử của Trương Duệ đột nhiên co lại, hắn ta không ngờ rằng tôi có thể xâm nhập vào máy tính của hắn ta, chiếc máy tính chứa những bằng chứng về tham nhũng và hối lộ trong nhiều năm qua, nếu như những thứ này bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo nên một đả kích rất lớn.
“Cậu là ai?” Trương Duệ hỏi cùng một câu hỏi ngốc nghếch giống như Tống Hòa.
Tôi cười: "Anh không đủ tư cách để biết, chỉ cần nhớ những gì tôi đã nói."
Một lúc lâu sau, Trương Duệ mới cúi đầu, trầm giọng nói: "Hiểu rồi!"
Sở dĩ tôi có thể có được tất cả những điều này là nhờ sự giúp đỡ của một người bạn của tôi, cô ấy là một hacker hàng đầu, nhưng cô ấy không có danh tiếng, bởi vì cô ấy chỉ phục vụ đất nước, cô ấy là người có năng lực dưới quyền của Kì Hoa Kiện, đối với cô ấy mà nói thì việc xâm nhập vào máy tính của Trương Duệ chẳng qua là làm chuyện không tốn công sức, chưa đầy năm phút tôi đã có tất cả thông tin về Trương Duệ.
Tất nhiên, đây chỉ là những lời đe dọa của tôi đối với Trương Duệ, hắn ta chưa chạm đến điểm giới hạn sâu nhất của tôi, nếu không thì tôi sẽ tự tay kết liễu hắn ta.
Trước khi đi, tôi suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Duệ một lời lơi đầy ý tứ sâu xa: "Hy vọng anh đừng để tôi thất vọng."
Nói xong, tôi nhoẻn miệng cười, xoay người rời khỏi phòng riêng.
Sau khi tôi đi, vợ của Trương Duệ nhận thấy có điều gì đó không ổn liền đi vào phòng riêng, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trương Duệ, cô ấy lập tức lay cơ thể hắn ta.
Trương Duệ đột nhiên hoàn hồn trở lại, vội vàng lấy điện thoại ra, cuộc
gọi vừa mới được kết nối thì Trương Duệ đã tức giận quát: "Sau này không được phép xúc phạm cậu ta! Tất cả người dưới quyền của tôi khi gặp cậu ta thì đều phải tránh cậu ta cho tôi!"
Sau khi quát tháo xong, Trương Duệ ngã lăn trên mặt đất như sụp đổ, thở dài,trong lòng giống như có sóng to gió lớn đang cuộn trào...
Trong những ngày tiếp theo, Trương Duệ đã không làm tôi thất vọng, hắn ta không bao giờ gây khó dễ cho tôi nữa, điều đó khiến tôi rất hài lòng.
Tôi nói ba mẹ nuôi giải quyết tiền công trên công trường, bên cạnh đó tôi cũng mang đến bất ngờ lớn cho bọn họ.
Có một siêu thị bên ngoài khu chung cư muốn bán lại vì làm ăn kém, tôi dứt khoát ký hợp đồng rồi tặng món quà này cho ba mẹ nuôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên khoảng khắc lúc tôi đưa hai người họ vào siêu thị, tôi chỉ vào trang hoàng nơi đây với một tinh thần vô cùng phấn chấn, mỉm cười nói: "Ba! Mẹ! Con trai tặng hai người một món quà!"
Hai người họ vui đến mức rơi nước mắt, ôm tôi khóc rất lâu, tôi biết rằng họ hạnh phúc từ tận đáy lòng, mà tôi thì cũng rất hạnh phúc, mặc dù chuyện tôi làm chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng nói đến.
Nhân lúc cuối tuần Tiểu Hân được nghỉ ngơi, bốn người chúng tôi gỡ bỏ tấm bảng lúc đầu, sau đó treo tấm bảng mới lên.
Tên tiệm gọi là siêu thị "Phong Hân", chính là sự kết hợp giữa tên của tôi và Tiểu Hân.
Mọi thứ bên trong về cơ bản đều đã cũ, vì vậy chúng tôi quét vôi sơn tường trang hoàng lại một chút, sau đó liên hệ với nhà cung cấp hàng hóa, kết thúc một ngày bận rộn, tôi với Tiểu Hân gần như sắp gục ngã.
Chúng tôi lén lút lấy coca từ tủ lạnh rồi đi ra ngoài, ánh trăng sáng rọi vào mặt chúng tôi, tôi cùng Tiểu Hân cụng ly với nhau.
Khi coca lạnh tràn đầy khoang miệng, người tôi thích thì cũng ở ngay bên cạnh, tôi nghĩ vẻ đẹp của khoảnh khắc này không thể nói thành lời.
Gió lạnh thổi qua, Tiểu Hân không khỏi run rẩy cả người, tôi cởi áo khoác ra choàng lên người cho cô ấy.
Cô ấy cười tươi như hoa dựa đầu vai tôi, chúng tôi cùng nhìn về phía mặt trăng, Tiểu Hân nhẹ nhàng nói: "Anh à, thật tốt khi có anh!"
Tôi âu yếm vuốt tóc em ấy, muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi, thật ấm áp và đẹp đẽ biết bao.
Sau đó không lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, Tiểu Hân bĩu môi, lộ vẻ không vui nói: "Em ghét nhất những ngày mưa."
Ba mẹ cũng bận rộn không kém gì, chúng tôi rời khỏi siêu thị, tùy ý ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ gần đó, rồi sau đó trở về nhà.
Sau khi về đến nhà không bao lâu thì ba mẹ nuôi đã chìm vào giấc ngủ say, tôi nằm trên giường nghe tiếng gió mưa bên ngoài, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Tôi cười ngây ngốc vì cuộc sống trong mơ của tôi cuối cùng cũng đến, hầu như mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đang toát ra sự vui sướng.
"Ầm Ầm!"
Trên trời nổi lên sấm sét, vang dội kinh thiên động địa làm cho con người ta sợ hãi.
"Kít.."
Cánh cửa từ từ mở ra, có thể nói thần kinh của tôi đã căng thẳng trong một thời gian dài ở Miến Điện, điều này khiến tôi theo bản năng mà trở nên cảnh giác, tôi nắm chặt tay lại, nhìn về phía cửa trong màn đêm tối.
Thế nhưng tôi lại nhìn thấy một bóng dáng tinh nghịch.
“Tiểu Hân?” Tôi nhỏ giọng quát lên.
Nghe thấy tiếng quát của tôi, Tiểu Hân vội vàng chạy đến, trong sự bàng hoàng ngỡ ngàng của tôi, cô ấy bước lên giường ôm chặt lấy eo tôi, cơ thể cô ấy run lên, nói với tôi trong sự sợ hãi: "Anh, em rất sợ sấm sét..."
Chuyện này...
Đêm hôm khuya khoắt, một nam một nữ, Tiểu Hân xông vào phòng tôi như thế này, tôi phải làm gì đây?