Cường Giả Trở Lại

Không được trêu chọc tiểu hân


trước sau

Khoảng chừng hai mươi phút, chúng tôi đã đến nhà hàng Minh Nguyệt.

Đây là một nhà hàng năm sao hiếm có của thành phố Đông Dương, vào đại sảnh, xanh vàng rực rỡ, Tiểu Hân như nhà quê lên tỉnh nhìn bốn phía, thấy cái gì cũng lạ.

Sau khi Tiểu Hân báo số phòng, lễ tân dẫn chúng tôi vào cửa, cô ấy nói với tôi: "Anh, bên trong đều là mấy người bạn của em, anh đến lúc đó nói chuyện cẩn thận một chút, đừng chọc đến người khác."

Tôi vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi, anh làm việc em còn không yên tâm sao?"

Tiểu Hân suy tư, có chút hồ nghi, nhưng cũng không nhiều lời, đẩy cửa ra đi vào, tôi theo sát phía sau.

Sau khi vào phòng, bên trong có rất nhiều người đều lạ hoắc, không nhìn thấy những bạn học cấp hai cấp ba trước đây.

"Tiểu Hân đến đây." Một thanh niên tuấn tú đứng lên, cười híp mắt chào hỏi.

Nếu như tôi đoán không sai, đây là người quấn lấy Tiểu Hân không rời.

Cậu ta đi đến trước mặt Tiểu Hân, đang muốn mở miệng, lại phát hiện tôi đứng đằng sau Tiểu Hân, lập tức nhướng mày, có chút không vui nói: "Tiểu Hân, ai thế?"

Tiểu Hân kéo tay tôi, cười nói: "Tề Thâm, đây là bạn trai mình!"

"Bạn trai?" Vẻ mặt Tề Thâm lạnh như băng, trầm giọng nói: "Sao trước kia mình chưa từng nghe nói qua?"

Tiểu Hân ra vẻ ngượng ngập nói: "Bọn mình quen biết lâu rồi, cậu không biết cũng là bình thường."

Tề Thâm nhìn chằm chằm vào tôi, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ tôi đã chết lâu rồi.

Tôi cũng không chút sợ hãi, mỉm cười đáp lại cậu ta.

Lát sau, Tề Thâm thở phì phò nói: "Tiểu Hân, mình biết cậu có thể nhất thời không chấp nhận được mình, nhưng không cần phải tìm người như vậy để lừa gạt mình."

Tiểu Hân không khỏi sững sờ, giận dỗi nói: "Anh ấy làm sao cơ?"

Tề Thâm nở một nụ cười chế nhạo: "Ăn mặc rách nát thế kia, không biết còn tưởng là người nhặt ve chai đấy."

Lời này, dẫn đến một trận cười lớn, những người còn lại, đều dùng ánh mắt chế nhạo nhìn tôi.

Mà tôi không cảm thấy thế nào cả, nhìn Tề Thâm, cả người hàng hiệu, quả thật giá trị xa xỉ.

Nhưng nếu so sánh với bộ này của tôi, cả thân của cậu ta, ngay cả một cái cúc áo của tôi cũng không bằng.

Tôi cũng không phải là thành phần phóng đại gì, bởi vì nguyên bộ này của tôi mặc dù không có nhãn hiệu gì, nhưng mà nhà thiết kế trang phục cao cấp nhất ở nước ngoài làm theo yêu cầu riêng của tôi, dùng một câu nói của Hạ Khinh Hàn, mặc quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng lên người, là vũ nhục lớn nhất đối với tôi.

Tiểu Hân thở phì phò nói: "Cậu đã không chào đón chúng tôi như vậy, vậy tôi đi là được."

Nói xong lời này, Tiều Nhã kéo tay tôi muốn đi, nhưng Tề Thâm lại nói: "Đã đến đây rồi, lại còn là sinh nhật mình, ở lại đi!"

Nhưng Tiểu Hân vẫn cố ý muốn đi, cô kiên định nói: "Không cần, chúng tôi còn có việc!"

Sỡ dĩ cô đến đây, là chỉ muốn thoát khỏi con ruồi bọ Tề Thâm này, không phải đến nghe chế nhạo khiêu khích.

Chỉ có điều, tôi lại bình tĩnh nói: "Đừng đi, đến cũng đến rồi, cứ ăn đi!"

Tề Thâm kinh ngạc liếc nhìn tôi, cười ha hả nói: "Đúng thế, có thể là người anh em này còn chưa từng đến những nhà hàng cao cấp bao giờ đâu?"

"Quả thật!" Tôi không phủ nhận gật đầu.

Mấy năm này, tôi quả thật chưa từng đến các nhà hàng năm sao, nhưng một số đầu bếp Michelin đỉnh cấp, tôi lại để đao trên cổ bọn họ không ít.

Luận ăn, tôi lại từng nếm qua không ít, cho dù là bay trên trời, hay là chạy dưới đây, hay là bơi trong nước, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, sẽ có người làm xong đặt trước mặt tôi, không dám chậm trễ một giây.

Nếu như nói Hạ Khinh Hàn là hoàng đế, vậy tôi chính là tể tướng dưới một người trên vạn người, lời nói của tôi, gần với thánh chỉ, không ai dám trái!

"Anh..." Tiểu Hân có chút do dự, tôi cưng chiều sờ lên đầu cô ấy, tìm chỗ trống ngồi xuống, không chút chút ý.

"Mặt dầy thật." Trong đám người truyền đến tiếng bàn tán ầm ĩ, mà tôi lại mắt điếc tai ngơ.

Tiểu Hân cũng cắn răng đi đến, ngồi bên cạnh tôi, trông như là đã quyết định cái gì lớn lắm.

Sau khi Tề Thâm ngồi xuống, thuần thục gọi cơm, một đám người tán gẫu, hoàn toàn xem như không thấy tôi và Tiểu Hân.

Nhìn ra được, Tề Thâm vẫn là có chút địa vị, xung quanh mấy tên chó săn kia đều nịnh nọt, hận không thể liếm lên mặt Tề Thâm, vừa a dua nịnh hót, lại không quên hạ thấp tôi xuống.

Dáng vẻ cao cao tại thượng của Tề Thâm, thỉnh thoảng khiêu khích liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt kiêu ngạo này, thật sự vô cùng xấu xí.

Tâm tôi luôn tĩnh lặng, không chút tức giận, mặc dù đồng tuổi, nhưng đám người kia trong mắt tôi, giống như là những đứa trẻ ở nhà trẻ.

Nổi giận với một đứa bé, thể hiện là tâm tính của mình không đủ.

Sau khi đồ ăn và bánh
ngọt đưa lên, thắp nến, tắt đèn phòng đi.

Mọi người đứng dậy, hát bài sinh nhật vui vẻ, mà Tề Thâm, cũng làm màu làm dáng nhắm mắt lại ước nguyện.

Một lát sau, cậu ta mở to mắt, đèn cũng sáng lên, không ít người cũng tò mò hỏi: "Anh Thâm, nhiều chuyện một chút, anh ước cái gì đấy?"

Tề Thâm ý vị sâu sắc liếc nhìn Tiểu Hân, khóe miệng kéo ra một nụ cười tà mị: "Đương nhiên là Tiểu Hân làm bạn gái tôi!"

"Thật là lãng mạn!" Có không ít nữ sinh mê trai nói.

Nhưng Tiểu Hân là sắc mặt âm trầm, đứng lên nổi giận nói: "Tề Thâm, chúng ta không có khả năng, cầu xin cậu, bỏ qua cho tôi đi!"

Tề Thâm nghe vậy, nhướng mày, thở dài một hơi, nói: "Tiểu Hân, mình biết cậu có thể vì vết sẹo trên cổ mà tự ti, không chịu yêu mình, nhưng cậu yên tâm! Mình không quan tâm đến vết sẹo của cậu!"

Một câu, làm sắc mặt Tiểu Hân tái nhợt.

Tôi nhìn cũng có chút tức giận, Tề Thâm này, thật sự là nói chuyện không có não, trước mặt nhiều người vạch trần vết sẹo của Tiểu Hân như vậy, không biết sẽ làm người ta rất đau lòng sao?

Nhưng Tề Thâm, lại vô cùng nghiêm túc, tràn ngập tình ý nói: "Mình đã tỏ tình với cậu 30 lần, lần nào cũng thất bại! Nhưng mình tin rằng, mình sẽ thành công."

Tiểu Hân không nói gì, ngồi trên ghế, vẻ mặt mất tự nhiết, không biết đang nghĩ cái gì.

Có lẽ đám chó săn của Tề Thâm cũng nhìn ra bầu không khí có vấn đề, đứng ra nói: "À cái gì nhỉ, mọi người đều chuẩn bị quà cho anh Thâm phải không? Nhanh lấy ra mở mang tầm mắt!"

Nói xong, không ít người đều lấy quà đã chuẩn bị ra, mọi người đều là học sinh, quà cũng không quá đáng giá, Tề Thâm cũng nhìn không thuận mặt, sau khi qua loa đơn giản xong, Tề Thâm nhìn về phía Tiểu Hân hỏi: "Tiểu Hân, cậu cũng chuẩn bị quà cho mình sao?"

Tiểu Hân đến là vì thoát khỏi tên ruồi bộ đáng ghét, còn vọng tưởng chuẩn bị quà cho cậu??

Lúc này, tôi không nhịn được nữa, đứng lên, nói với Tề Thâm: "Tiểu Hân không chuẩn bị cho cậu, nhưng tôi chuẩn bị rồi."

"Anh?" Tiểu Hân mờ mịt ngầng đầu, nói nhỏ: "Anh..."

Tôi cười cười, quay đầu nói với Tề Thâm: "Hơn nữa tôi cảm thấy, món quà này quý gia hơn tất cả món quà của mọi người ở đây!"

Lời này, lập tức làm những người còn lại bất mãn, thầm nói: "Giả bộ cái gì? Tôi nhìn anh cũng không phải là người có tiền."

"Đúng đấy, nếu thật sự có đồ tốt, anh còn không sớm lấy ra khoe khoang sao?"

"Lời nói ra đừng có chắc chắn như vậy, cẩn thận đến lúc đó lại nâng đá đập chân mình!"

Tề Thâm có chút hứng thú nhìn tôi, châm chọc nói: "A? Thật sao, vậy anh lấy ra cho tôi xem xem."

Tôi chân thành nói: "Món quà này, không phải là một món đồ, mà là một câu nói."

Dứt lời, toàn trường dường như cũng sôi trào, ào ra tiếng cười đinh tai nhức óc.

"Cười chết rồi, không có tiền thì cứ việc nói thẳng, lại còn một câu nói quý giá hơn quà của chúng tôi?"

"Đúng thế, cái lắc tay này của tôi là tiêu mấy triệu để mua đó."

"Một câu nói có thể đáng giá gì? Xem chúng tôi là khỉ đều đùa giỡn sao?"

Mặc Tề Thâm âm trầm, lạnh giọng nói: "Nói! Tôi muốn biết, câu nói gì lại còn đáng giá hơn quà tặng!"

Tôi dừng trước mặt Tề Thâm, vẻ mặt tôi bỗng nhiên lạnh như băng, con ngươi thâm thúy, giống như là nhìn rõ hết mọi thứ, dưới cái nhìn của mọi người, tôi gằn từng chữ: "Không nên trêu chọc Tiểu Hân!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện