Mộc Họa Lam vừa bước vào cửa viện, lập tức có vài cung nữ cuối mình hành lễ, nàng không nói gì chỉ gật đầu cười nhẹ. Gió xuân se lạnh, khẽ khàng đưa vài lọn tóc của nàng bay toán loạn, môi hồng vướng đôi sợi tóc mây hé mở, mắt to tròn xanh biếc một màu che dưới hàng lông mi cong vút, cặp mày liễu cong cong vẽ thêm mỹ lệ ngàn phần vô tình tạo nên một bức tranh tuyệt thế.
Công chúa Chu Thư Tình vừa mới bước ra từ buồng gặp phải cảnh tượng hoa thần liền đứng sững người tròn mắt.
Thấy nàng ta nhìn mình, Họa Lam thong thả bắt lời:
-Đại Công Chúa, Mộc Hoạ Lam làm phiền tới người!
Chu Thư Tình lúc này mới hoàn hồn, nàng không hề biết phía dưới lớp mặt nạ lạnh kia, lại là một mỹ nhân yêu nghiệt như thế, nếu so sánh với hoa trong vườn nắng, thì nàng chắc chắn sẽ là đoá hoa bạch liên kiêu kì nở rộ, nếu đem nàng hoá với trăng sao thì ngôi Bắc Đẩu anh tường sẽ hiện lên làm chứng, Mộc Họa Lam... đúng quả là vô cùng xinh đẹp.
- Mộc gia đại tiểu thư cứ tự nhiên
Nói rồi Chu Thư Tình quay đầu thả mình trên tháp quý phi cười hỏi
- Nghe nói ngươi rơi xuống ao sen, tinh thần liền biến hoá?, chuyện đó cũng là do bổn công chúa sơ suất đụng phải ngươi
-Họa Lam xưa giờ vẫn vậy, chỉ là từ lúc rơi xuống ao kia mới ngộ nhận ra
một vài điều thôi
Nàng cũng cười đáp rõ ràng. Đại công chúa thấy thế liền hung hiểm dò kỹ
- Thật sao? Điều gì vậy có thể tiết lộ một chút cho bổn công chúa nghe không?
Môi mỏng của Họa Lam không dấu vết khẽ nhếch, cái này là tự ngươi muốn nghe
- Họa Lam đã ngộ ra đi đường đụng phải chó là điềm gỡ, như lúc mà Họa Lam rơi xuống ao sen kia vậy, làm phiền tới Trúc Như nha đầu chạy đi mời thầy cúng về trừ đi tà khí của con súc sinh kia aa...
-NGƯƠI!...
Chu Thư Tình tái mặt đập bàn, chỉ tay vào mặt Mộc Họa Lam nói lớn
- Lại dám so sánh ta với chó?! Ngươi tự lúc nào đã ngang nhiên cưỡi lên đầu bổn cung!!!!
Hoạ Lam tỏ vẻ ngạc nhiên bối rối hỏi lại
- Nữ nhân nào dám đem người đi so với chó? Ta chỉ nói là đụng chó gặp điềm gỡ thôi mà?
Tức tới hộc máu, Chu Thư Tình đè tay lên ngực thở phì phò, mắt sắt lẽm bắn về phía Họa Lam
-Lại còn chối!!!?!
- Thế chẳng lẽ ta phải nhận tội?!
Họa Lam cười khảy