Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 168: Hắc Tử Phong ra tay (1)


trước sau

Ngụy Siêu mắt thấy bàn tay mình sắp sửa đâm thẳng vào bầu ngực nảy nở của mỹ nữ, trong mắt lão ánh lên quang mang dâm tà cùng bệnh hoạn, bất chợt một cự lực vạn cân đập thẳng vào bên mặt khiến hai con mắt vừa mới khôi phục lại của lão như muốn lòi cả ra ngoài, cả hàm răng cùng với toàn bộ xương hàm của lão vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

“Rắc!!!”

“Hự!!”

Hai tiếng động vang lên, tiếng thứ nhất là tiếng xương cốt nứt vỡ, không cần nói cũng biết là của ai, tiếng thứ ai là tiếng kêu đau đớn, và cũng thuộc về người thứ nhất luôn. Chỉ thấy thân hình Ngụy Siêu giống như bị sao chổi đập vào, dùng một tốc độ như điện xẹt mà bắn thẳng qua một bên, thổi bay cả một mảng lớn Âm Thi trước khi mài xuống mặt đất một đường dài, để lại đằng sau là một cái rãnh lớn cày sâu trên mặt đất cùng với chân cụt tay gãy của đám Âm Thi bị đụng phải.

Lãnh Băng Băng vừa mới mở mắt ra là khuôn mặt của Ngụy Siêu đang tới gần, nhưng vừa mới chớp mắt một cái, một thân ảnh hắc y cao lớn đã đứng chắn trước mặt mình, không hề ra tay nhưng đã khiến lão ma đầu kia bay đi như diều đứt dây. Mặc dù lí trí biết rằng bây giờ không phải lúc, nhưng tim nàng cũng nhảy mạnh lên một cái, khuôn mặt có chút ửng hồng, tấm lưng đó, sao lại mang tới cho nàng cảm giác an toàn như vậy chứ.

Trong khi đó, Lâm Nguyệt Đồng thì ngoại trừ khiếp sợ ra, bây giờ nàng lại dùng một ánh mắt quỷ dị để nhìn Tử Phong, đây là lần thứ tư hắn dùng Lĩnh vực của mình trước mặt hai nàng, lần thứ nhất đả bại Lãnh Băng Băng, lần thứ hai làm thịt nữ nhân định trộm Huyết Linh Chi, lần thứ ba lấy Huyền Vũ Quả, và lần này là lần thứ tư. Cùng mang danh thiên tài như Lãnh Băng Băng, Lâm Nguyệt Đồng tuy bình thường tỏ ra vô tâm vô phế nhưng trong đầu lại là một con quỷ nhỏ tinh tế, những gì Lãnh Băng Băng có thể để ý thấy, sao nàng lại không cơ chứ, đối với bản sự quỷ dị này của Tử Phong, nàng đã nghi ngờ từ lâu rồi, nhưng không thể đoán được ra nó là gì, kể cả lần này nhìn thấy trực tiếp nàng cũng không lần ra chút manh mối nào cả.

“Can đảm lắm, lại có thể đem thân ra đỡ đòn cho ta, khậc khậc, chỉ là hiện giờ không có việc của hai người, đúng hơn là từ đầu chưa bao giờ có việc cho hai người cả, mọi thứ để ta giải quyết đi!!” Tử Phong quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Băng cùng Lâm Nguyệt Đồng, lành lạnh nói.

Nhị nữ đang định lên tiếng, bất chợt bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi mắt đen sì nay lại có thêm một đôi đồng tử màu đỏ tươi đang tỏa ra quang mang quỷ dị, ánh mắt sắc lẹm như muốn cứa vào linh hồn khiến hai nàng không khỏi tự giác ngậm chặt miệng lại. Cười một tiếng hài lòng, Tử Phong quay đầu, quang mang trong mắt vút sáng, miệng lẩm bẩm: “Rồi rồi, ta cũng sợ hệ thống trừng phạt lắm, bảo vệ hai cô nhóc đó để ta làm là được chứ gì, ngươi nói nhiều quá, đã hứa rồi thì cứ thế mà làm đi!!”

Đúng vậy, đây không phải là Tử Phong, mà là Hắc Tử Phong, còn nhớ lần trước vì ham muốn Huyền Vũ Quả, Tử Phong đã nài nỉ Hắc Tử Phong sử dụng lĩnh vực giúp mình đoạt lấy nó, cuối cùng bị hắn bắt phải lập một lời hứa, khi nào hắn ta muốn ra ngoài thì Tử Phong không được phép từ chối, hiệu lực ba lần. Không còn cách nào khác, Huyền Vũ Quả thực sự quá có ích đối với Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong đành nhắm mắt đồng ý bừa, không ngờ hôm nay Hắc Tử Phong hắn lại sử dụng một lần để ra tay.

“Hừ, chỉ là một chút Tử khí mà cũng không chống cự nổi, Tử Phong à, yếu ớt như vậy mà muốn thay ta làm chủ cơ thể này ư, nông cạn quá! Còn nữa, cái tên rác rưởi như ngươi không ngờ lại không biết được diệu dụng của Hỗn Độn quyết, lại suốt ngày đi làm mấy cái trò khỉ gì, khiến bản thân ta cũng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ tới việc có cùng một bản nguyên với ngươi đó.” Hắc Tử Phong lẩm bẩm trong cuống họng, không hề để ai khác nghe thấy.

“Soạt!!” một tiếng, trên tay Hắc Tử Phong liền hiện ra hai tấm phù lục, chính là ngũ giai Hộ Tráo phù lúc nãy hắn có sử dụng, giơ tấm phù lục lên, hắn truyền linh lực vào, nhưng không giống như bình thường, ngay khi linh lực được truyền vào, tấm phù phát ra hắc khí nồng nặc. Hắn cười lạnh một tiếng, phi hai tấm phù xuống chân nhị nữ, chỉ thấy mấy tiếng xì xì vang lên, mặt đất dưới chân hai nàng giống như bị ăn mòn, hai hộ thể quang tráo liền hiện ra bao bọc lấy cơ thể hai nàng, nhưng thay vì là màu hoàng kim như lúc trước thì hiện tại là một màu xám tro gần như trong suốt.

“Nhìn kĩ đi, Hỗn Độn quyết phải dùng như thế này, và phù lục, tuyệt không phải là thứ để sử dụng đơn lẻ!!” Hắc Tử Phong cười nói, trong tay lại hiện ra sáu tấm Hộ Thể phù, truyền linh lực sau đó phân biệt nhị nữ, mỗi người phóng tới ba tấm Hộ Thể phù dính lên trên lồng phòng ngự của Hộ Tráo phù. Ba tấm Hộ thể phù liền phát huy tác dụng, chiếc lồng phòng ngự vốn gần như trong suốt tới tám phần thì nay đến chín phần chín là không có chút màu sắc nào nữa, nhưng lực phòng ngự thì lại tăng lên một cấp độ mới.

“Hừ, hiểu rồi chứ, dùng năng lực của Hỗn Độn quyết, ngươi có thể ảnh hưởng tới vũ kĩ, công pháp, vật phẩm của ngươi tùy thuộc vào trạng thái linh lực, dùng năng lực đó, ngươi truyền tử khí có được từ Sinh Tử Quyết vào phù lục, sau đó phù chồng phù, kết hợp hai loại phù có năng lực tương đồng với nhau khiến khả năng liên kết giữa bọn chúng là cao nhất, từ đó tạo ra chiếc lồng phòng hộ đỉnh cấp kia. Thứ kia mang theo tử khí tinh thuần của Sinh Tử Quyết, đám phế vật Âm Thi kia tuyệt đối không thể chạm vào, bởi tử khí của bọn chúng chỉ là hàng tạp nham, chạm vào là bị đồng hóa ngay lập tức, chết không có chỗ chôn, mà kể cả có chạm vào, lấy hai tầng ngũ giai phù lục chồng chất, đến cả lão quỷ Ngụy Siêu kia vị tất cũng đã phá được trong vài ba chiêu!!” Hắc Tử Phong hướng tới bản thể Tử Phong ở trong không gian hệ thống mà nói một tràng dài, giọng điệu thập phần châm biếm nhưng nghe ra lại giống như là đang dạy bảo hắn, thật là kì quái.

“Giờ thì yên tâm rồi chứ, ta đã bảo vệ hai tiểu mỹ nhân của ngươi rồi
đó, giờ thì để yên ta ban hành cho lão quỷ kia nào, một đấm vừa rồi còn lâu mới khiến cho lão gục được!!”

Quả nhiên như lời Hắc Tử Phong nói, Ngụy Siêu lồm còm bò dậy, quai hàm của lão gần như rơi hẳn khỏi sọ, treo lủng lẳng nhìn vô cùng gớm ghiếc, nhưng lão cũng chỉ lấy tay cầm lấy, sau đó rắc một tiếng liền nhét nó trở lại, da thịt bị xé rách cũng ngay lập tức liền tại, tốc độ so với Tái sinh siêu tốc của Tử Phong cũng không chênh lệch là bao nhiêu, chỉ là mấy cái răng bị đập thành bụi phấn thì không có khôi phục được, khiến lão biến thành một lão quỷ móm.

“Khậc khậc, lão quỷ nhà ngươi ổn cả chứ, có cần ta nấu cháo cho ăn không, chứ răng lợi thế kia, không ăn được cơm đâu!!” Hắc Tử Phong mở miệng trào phúng.

“Tiểu oa nhi đừng có đắc ý, đánh lén được ta một lần mà nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ hả, đừng quên ngươi chỉ là một tên Vương cấp nhỏ bé, năm xưa tu vi của ngươi chẳng đáng cho ta xỉa răng, kể cả bây giờ ta mới khôi phục lại Tôn cấp tu vi, cũng có thể dễ dàng dẫm chét vài ba mươi tên như ngươi!!” Ngụy Siêu bay lên không trung, hừ lạnh nói.

“Ồ vậy năm xưa ngươi lợi hại lắm sao, vậy tu vi ngươi là gì, Thánh Hoàng? Hay là Thánh Tôn?” Hắc Tử Phong cười như không cười hỏi.

“Hừ, lão phu có ngoại hiệu Ám Huyết Ma Quân, Ma Quân ngươi hiểu chứ, Thánh Quân chính là tu vi năm xưa của ta, những gì ngươi vừa đoán chính là sỉ nhục ta!” Ngụy Siêu ngạo nghễ nói.

Hắc Tử Phong làm bộ như giật mình, cúi đầu khom lưng thi lễ một cái, sau đó trào phúng nói: “Vậy Thánh Quân cường giả cho tiểu nhân hỏi, liệu lão nhân gia khôi phục tu vi tới Tôn cấp, đã có thể sử dụng Vực chưa?”

“Nói nhảm, dù tu vi chân thực của ngươi có là Thánh Quân hay Thánh Hoàng, không có linh lực cấp bậc Thánh cấp thì sao có thể thôi động được Vực……..” nói đến đây, Ngụy Siêu chợt nhận ra mình nói hớ, liền ngậm miệng lại, căm tức nhìn Hắc Tử Phong.

“Hắc hắc, hiểu rồi, một thân tu vi Thánh Quân của ngươi, quá nửa là nhờ hút máu người mà luyện thành, chân bản sự chẳng được bao nhiêu nên tu vi giảm sút thì đến Vực cũng không giữ lại được, đúng thật là con hổ giấy mà!!”

“Lão phu không cần Vực cũng có thể đập bẹp được ngươi, một Vương cấp như ngươi, ta công nhận là rất mạnh, nhưng liệu có thể chống lại được Tôn cấp hay không?” Ngụy Siêu tuy rằng tức giận tiểu tử trước mặt lừa mình, nhưng lão cũng không gấp gáp gì, chênh lệch thực lực vẫn bày ra đấy, lão có ý tứ muốn vui đùa một chút a, dù gì mấy ngàn năm chẳng nói chuyện với ai, nay lại có một gia hỏa thú vị như thế này, không tiêu khiển một chút thì hơi phí phạm.

“Vậy thì cũng chưa chắc, hôm nay để ta cho lão quỷ ngươi chiêm ngưỡng thế nào mới là thực lực chân chính nhé!!” nói đoạn Hắc Tử Phong quát lên một tiếng, quần áo trên người không gió mà bay phần phật, khí thế cả người đề thăng với tốc độ chóng mặt, sau đó hắn làm một việc mà khiến cả Ngụy Siêu lẫn Lãnh Băng Băng nhị nữ phải trố mắt ra mà nhìn.

Hắc Tử Phong giơ tay lên, nhằm thẳng vào bụng mà đập xuống một chưởng, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn cả nội tạng vỡ vụn, hiển nhiên là đã bị nội thương không nhẹ, đằng sau lớp mặt nạ, tiếng nói lành lạnh của hắn vang lên: “Song trọng đột phá cực hạn!!! Thiên Ma Hóa Thân!!”.

Oanh một tiếng, không gian vài mét xung quanh chỗ Hắc Tử Phong đứng bất chợt nổ tung giống như là bom nổ, nếu để ý kĩ có thể thấy được không gian bị đè ép đến vặn vẹo, khí tức của hắn tràn ra ngoài liên miên không ngừng nghỉ giống như nước biển, cát bụi bay lung tung, lờ mờ thấy được một bóng người đứng ở bên trong. Bóng người bên trong vung tay một cái, một luồng cuồng phong liền cuốn hết cát bụi đi, để lộ thân ảnh ở trong.

Thân hình vốn cao gần hai mét nay lại hình như cao hơn một chút, quần áo toàn thân đã biến mất, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy một chút da thịt nào lộ ra, thay vào đó là một tầng giáp cốt màu huyết hồng bao bọc lấy toàn bộ cơ thể hắn, từ trên vai mọc ra sáu cánh tay cũng được bọc trong lớp giáp cốt, toàn thân trên dưới găm chi chít cốt thứ. Mái tóc cắt ngắn màu bạc, một đôi mắt đen kịt với con ngươi màu đỏ đang lóe lên quang mang thị huyết, hàng trăm đường tơ máu li ti chạy dọc khắp con mắt hắn, một chiếc mặt nạ màu đen đầy răng nanh dữ tợn, không ngờ nhìn lại vô cùng hợp với lớp giáp cốt trên người hắn. Hắc Tử Phong đứng sừng sững ở đấy như một pho tượng ác ma hạ thế, uy áp tỏa ra khiến đám Âm Thi ở gần đó dù chỉ là xác sống nhưng bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi mà tháo chạy ra xa.

Lãnh Băng Băng cảm nhận uy áp tỏa ra từ người Hắc Tử Phong đang chèn ép nàng đến mức không thể mở mắt ra được chứ đừng nói thở, nhưng nàng tuyệt nhiên không để ý tới mấy thứ đó, chỉ thất thần nhìn ác ma trước mắt mà lẩm bẩm: “Đây là thực lực thật sự của huynh sao……….”

“Này Lâm Nguyệt Đồng, hiện tại vẫn là ban đêm hả?” Hắc Tử Phong mở miệng hỏi.

Lâm Nguyệt Đồng ngơ ngác một chút sau đó vẫn gật đầu: “Đúng vậy!!”

-Hệ thống xác nhận hiện tại là ban đêm, kĩ năng Bóng đêm huy hoàng được phép kích hoạt.

-Tên: Hắc Tử Phong

Chủng tộc: Thiên Ma Tướng (đã thức tỉnh)

Sát thủ hư không level 21

Nhanh nhẹn: 224837 (+224837) (+112418) (+112418)674511

Thể lực: 191552 (+383104) (+95776) (+134086)804518

Lực lượng: 214223 (+428446) (+107111) (+149956)899736

Tinh thần: 127211 (+63610) (+38164)228980

Linh lực: 168364 (+84182) (+50509)303055

Trạng thái: Huyết mạch Thiên Ma, Thiên Ma Hóa Thân, Song trọng đột phá cực hạn, Thị huyết, Bóng đêm huy hoàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện