Cuồng Huyết Thiên Ma

Con ả khốn kiếp?


trước sau

Đại sảnh của phủ thành chủ…

“Mau đem mọi chuyện kể lại hết cho ta!!” Diệu Yên nhíu mày nói với tên Đội trưởng trước mặt. Sau khi Tử Phong cùng với đội số 14 đi vào trong thành trì, đoàn quân bọn họ mất mười phút sau mới tới nơi. Trảnh cảnh máu tanh bên trong cũng không khiến những binh lính bình thường cảm thấy khó chịu cho lắm, chỉ là ngược lại, những người thuộc Lăng Hư Cung mới là những người cảm thấy khó chịu.

Sau khi nghe tên đội trưởng kể lại chi tiết, Diệu Yên cùng mấy vị trưởng lão ở bên cạnh không hẹn mà cùng liếc nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy ở đó tụ tập xấp xỉ trăm người, tất cả đều là nữ nhân có chút tư sắc, chỉ là tình trạng của họ so với những nữ nhân được Tử Phong “giải thoát” lúc trước cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, có chăng thì là cơ thể sạch sẽ hơn một chút. Cũng may cái đại sảnh này cũng khá rộng rãi, hơn trăm người ở trong này mà không có vẻ gì là chật chội lắm.

Nhìn ánh mắt chết lặng của những nữ nhân trước mắt, một vị trưởng lão không nhịn được mà than thở: “Đúng thật là một đám súc sinh mà, không thể tin được bọn chúng lại có thể làm tới cái mức này.”

Thân làm trưởng lão, là Thánh cấp cường giả hàng thật giá thật, ai mà chẳng thân kinh bách chiến, giết người tuy không phải chuyện thường ngày nhưng đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện thường tình. Nhưng giết người là giết người, thứ đó so với những hành động không bằng súc sinh như thế này còn tốt chán. Vị trưởng lão vừa lên tiếng đó Là một nam nhân mà còn không chịu nổi trước thảm cảnh này, hai vị nữ nhân duy nhất ở đây là Diệu Yên với Tuyết Phi Nhan thân là nữ tử lại càng không chịu được.

“Khốn kiếp, đám súc sinh đó đâu hết rồi, lão nương hôm nay không lột da rút gân bọn chúng thì ta không phải là người!!” Tuyết Phi Nhan là người đầu tiên có phản ứng, nàng giận dữ nghiến răng nói, sát khí bắn ra tứ phía khiến những người xung quanh không tự chủ phải lùi lại một bước.

“Ách, cái này....” Tên đội trưởng có vẻ hơi khó xử mà gãi đầu gãi tai nói.

“Làm sao, hay là bọn chúng chạy thoát cả rồi??” Diệu Yên nhàn nhạt nói.

“Bẩm trưởng lão, không phải vậy, mà là....”

“Cái đám súc sinh mà hai vị đang tìm chính là cái đống thịt nát bầy nhầy mà mọi người đang thu thập lại một chỗ kia kìa.”

Bỗng nghe “lộc cộc” mấy tiếng, mọi người đang bi phẫn trước hoàn cảnh của những nữ nhân đáng thương kia thì chợt thấy một chiếc đầu lâu lăn vào, kèm theo đó là câu nói có phần hời hợt.

“Ngươi giết hết bọn chúng rồi à??” Diệu Yên quay ra người vừa mới đến đó là Tử Phong mà hỏi, mặc dù trong thâm tâm của nàng thì biết thừa câu trả lời rồi.

Tử Phong nhún vai không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận, chỉ là khi mọi người nhìn thấy thân hình đẫm máu của hắn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía đống “bầy nhầy” mà đám quân lính bình thường đang dọn dẹp ở ngay phía bên ngoài kia, bọn họ cũng kém điều thiếu chút nữa muốn nôn mửa, trong lòng thầm chửi bới Tử Phong vài chục lần, lấy thực lực của ngươi đối phó với mấy con kiến như thế này, một cái trừng mắt là đủ để cho bọn chúng vỡ tim mà chết rồi, có cần thiết phải máu me như thế này không?

“Lạ thật, nếu như đại quân của Xuất Vân đế quốc xuất hiện nhiều Vương cấp cao thủ thì cũng thôi đi, tại sao đến cả một nơi khỉ ho cò gáy như thế này mà cũng có đến mấy chục tên Vương cấp, chẳng lẽ bây giờ Vương cấp không đáng tiền đến như vậy à??” Một vị trưởng lão nhíu mày nói.

“Ta không nghĩ vậy, những tên Vương cấp võ giả này tất cả đều mặc trang phục của Lăng gia, mà Lăng gia thì mọi người chắc không có lạ gì, thực lực của bọn họ không kém cạnh gì Lăng Hư Cung chúng ta, Vương cấp võ giả của bọn hắn phải có đến vài ba vạn chứ chẳng ít.” Một người khác nói.

Diệu Yên vốn đứng đó không nói gì, nàng mặc dù là người nắm rõ tình thế ở chiến trường phương Bắc nhất nhưng hiểu biết của nàng cũng chẳng hơn mấy người trước mắt là bao, hơn nữa nàng cũng tự biết bản thân không quá giỏi suy luận cho lắm, tốt nhất là để cho mấy người này động não đi.

“Ngươi có thể đi thay bộ quần áo khác không, mùi máu khó chịu quá!” thấy Tử Phong bước tới bên cạnh mình, Diệu Yên nhìn thoáng qua sau đó cau mày nói, nàng không chịu nổi cái mùi máu tanh này.

Tử Phong lắc lắc đầu, một luồng khói đen bốc ra từ người hắn, quần áo của hắn cứ như vậy mà dần dần biến mất, những vết máu trên quần áo hắn cũng biến mất theo, quần áo của hắn cứ nơi này tan biến liền có khói đen bao phủ rồi tạo thành quần áo mới, chỉ qua 2 giây đồng hồ, hắn đã hoàn thành việc thay quần áo, toàn thân hoàn toàn không còn chút mùi vị máu tươi nào, bí thuật của Hồ Phi Nguyệt dạy cho hắn thật tiện lợi.

“Vậy mà cũng được à??” Diệu Yên trợn mắt nhìn Tử Phong mà nói, nàng hoàn toàn không biết là chuyện gì vừa mới xảy ra nữa.

“Chậc, trò trẻ con mà thôi, nàng không tham gia tranh luận với mấy người kia à??”

Nghe vậy Diệu Yên chỉ cười cười lắc đầu: “Ta có biết cái gì đâu mà tham gia, với lại ta cũng lười suy nghĩ lắm.”

Tử Phong giơ tay lên xoa xoa đầu Diệu Yên, nếu so sánh chiều cao của hai người thì trông hành động này của hắn chẳng khác gì xoa đầu một tiểu muội muội nhỏ bé cả. Trước khi Diệu Yên kịp nổi nóng, hắn liền tiến đến chỗ mấy vị trưởng lão đang bàn luận mà nói:

“Thưa các vị trưởng lão, Diệu Yên trưởng lão đã phát hiện ra một chút manh mối, không biết các ngài có muốn nghe qua không??”

Diệu Yên nghe vậy liền giật mình, vội vàng nhảy tới phía sau hắn, bàn tay bé nhỏ giơ ra véo mạnh vào hông Tử Phong, tụ lí truyền âm vào tai hắn: “Ngươi làm cái gì vậy??”

“Yên nào, nhìn ta cho nàng lập công này.” Tử Phong truyền âm lại.

Mọi người không hề để ý tới hai người nói qua nói lại, nghe thấy Tử Phong nói rằng có manh mối liền mừng rỡ, dù sao thì bọn họ cũng đang không biết phải suy đoán như thế nào.

“Vậy ư, thế sao không nói sớm mà lại giấu diếm thế??” Một vị trưởng lão sốt sắng nói.

“Chẳng qua là Diệu Yên trưởng lão không nghĩ tới mà thôi, nay thấy vấn đề này có vẻ nghiêm trọng nên muốn nói với mọi người.” Tử Phong nói.

“Vậy thì mau nói đi, dài dòng quá!”

Tử Phong gật đầu một cái, sau đó vẫy một tên Vương cấp võ giả ở gần đó, sau khi thì thầm vào tai tên đó cái gì đó liền để hắn bỏ đi. Tên Vương cấp đó đi rất nhanh liền quay trở lại, kèm theo đó là một người trông có vẻ thảm hại bị trói chặt quanh người, hai tay hai chân thì bị xích lại.

“Đây là Lăng Tiếu, ta không rõ hắn có địa vị gì trong Lăng gia, nhưng lấy tu vi Tôn cấp cửu phẩm của hắn cùng với tuổi tác còn trẻ như thế này thì hẳn địa vị cũng không quá thấp. Hắn cùng với đồng bọn ngày hôm trước tập kích Phán quan Lăng Phong, rất may là ta cùng với Diệu Yên trưởng lão ở gần đó nên đã đánh bại được bọn chúng, đồng thời bắt giam tên này. Ngày hôm trước vào buổi đêm, xuất hiện liên tiếp năm vị Thánh cấp cường giả của Lăng gia tới đây đòi người, nhưng giữa chừng thì vì một lí do nào đó mà bỏ đi, từ đó ta có thể thấy rằng Lăng Tiếu rất có thể đang nắm giữ một bí mật nào đó, chúng ta chỉ cần moi nó ra từ trong miệng hắn là được.”

Mọi người đưa mắt nhìn cái con người bẩn thỉu bị trói như tù nhân lưu
đày kia mà không thể tin được giá trị của người này không ngờ lại cao đến thế.

“Rất tốt, chúng ta sẽ đích thân tra khảo hắn ta, tin rằng hắn sẽ cho chúng ta được vài thông tin có giá trị. Nếu chúng ta thực sự tìm ra được thứ đang ẩn giấu sau màn thì người có công lớn chính là muội đó, Diệu Yên.” Tuyết Phi Nhan cười nói.

Đúng lúc này, Lăng Tiếu vốn nằm im trên mặt đất bỗng chồm dậy, trong nháy mắt liền bẻ gãy xiềng xích trên người, thực lực vốn bị cầm cố của hắn không ngờ lại khôi phục hoàn toàn, hắn lấy tốc độ nhanh như chớp mà túm lấy Tử Phong đang đứng ngay gần đó, trên tay hắn bất ngờ xuất hiện một thanh chuỷ thủ màu bạch ngọc.

Lăng Tiếu kề chuỷ thủ lên cổ Tử Phong, một tay còn lại túm lấy cánh tay của Tử Phong bẻ ngoặt ra sau, miệng hét: “Không được lại đây, nếu không ta sẽ giết chết hắn.” Khoảng cách gần như vậy, Tử Phong hắn không kịp hành động thì đã bị chế trụ, thanh chuỷ thủ kia đặt vào chỗ hiểm, chỉ cần hắn khẽ có cử động một chút là nó sẽ ngay lập tức cắt đứt cổ họng hắn.

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến mọi người đứng hình trong giây lát, kể cả Tử Phong cũng vậy, chỉ là thay vì bất ngờ vì hành động của Lăng Tiếu, hắn lại muốn cười thầm trong bụng, cái trò bắt con tin rẻ tiền thế này, kia toàn là Thánh cấp cường giả giết người như ngoé, bọn họ sẽ bị ảnh hưởng bởi lời đe doạ vớ vẩn đó ư?

Mà cứ cho là thật đi, thì chỉ nội việc Lăng Tiếu đem Tử Phong hắn làm con tin đã là sai lầm đến không thể sai lầm hơn được nữa rồi. Dù có bị cây chuỷ thủ kia cắt đứt cổ, thậm chí cắt cả đầu xuống thì Tử Phong hắn cũng chả chết được, đe doạ cái rắm á.

Mấy vị trưởng lão trước mắt dù bất ngờ những vẫn vô cùng điềm tĩnh, duy chỉ có một người là khiến Tử Phong phải ngán ngẩm mà thầm thở dài mà thôi.

“Không được làm tổn thương hắn, bằng không ta sẽ nghiền nát ngươi thành tro bụi.” Diệu Yên nghiến răng nói.

Lăng Tiếu nghe vậy liền cười ha hả: “Đe doạ vô ích, ta biết bọn ngươi đều là Thánh cấp cường giả, giết chết một Tôn cấp như ta thì dễ như trở bàn tay, nhưng ít nhất thì nếu ta chết ta cũng có thể kéo theo hắn ta làm đệm lưng.”

“Ngươi muốn gì??” một vị trưởng lão trầm giọng nói.

Không gian giới chỉ của Lăng Tiếu loé lên, một viến đan dược xuất hiện sau đó tự động bắn vào cổ Tử Phong, nhanh chóng tan biến vào làn da của hắn.

“Muốn gì chẳng phải đã quá rõ ràng sao?? Ta muốn rời khỏi nơi này, đương nhiên là bằng cách nào thì ta chắc không nói bọn mi cũng hiểu. Viên đan dược vừa rồi là một loại độc dược, nó sẽ phong toả linh lực của hắn đồng thời còn khiến hắn lâm vào trạng thái kiệt sức, nếu sau một giờ không có thuốc giải của ta thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Lăng Tiếu cười hắc hắc nói.

“Ta nói này cái tên Lăng Tiếu gì gì đó kia, trong tên ngươi có chữ tiếu không có nghĩa là ngươi cứ hở cái là cười đâu, khó nghe muốn chết. Và thứ hai là, ngươi có chắc rằng mình muốn đem ta làm con tin không thế?” Tử Phong nhàm chán nói, phá tan bầu không khí căng thẳng.

“Câm miệng, tên khốn nhà ngươi, nếu như hôm đó ngươi cùng với con ả khốn kiếp đó không xuất hiện thì ta còn lâu mới phải chịu nhục nhã như thế này. Tốc độ của ngươi vốn chẳng phải rất nhanh sao, ngươi từng dùng nó để đánh bại ta còn gì, sao giờ không dùng đến nó đi. À quên, ngươi đã rơi vào tay ta rồi, ngươi không thể làm gì khác ngoài nhận mệnh cả.” Lăng Tiếu dữ tợn nói.

Tử Phong biết rằng hắn đang nói về Hồ Phi Nguyệt chứ không phải là Diệu Yên, bởi vì ngày hôm đó, Hồ Phi Nguyệt mới là người ra tay đồ sát mấy tên Thánh giả cùng một lúc, cũng là người đã bắt lấy Lăng Tiếu phải hiện hình. Chỉ là dám gọi phu nhân yêu dấu của Tử Phong là “con ả khốn kiếp”, ngày tàn của Lăng Tiếu không ngờ đã đến nhanh như thế.

“Ngươi nói ai là con ả khốn kiếp cơ??”

Lăng Tiếu vừa nói xong, chợt thấy con tin trong tay mình không hề có vẻ mềm yếu vô lực giống như là chịu tác dụng của độc dược, Tử Phong quay đầu lại đằng sau, đôi mắt đen như vực sâu vạn trượng xoáy thẳng vào tinh thần hắn khiến hắn hơi rùng mình một cái.

“Bụp!!”

Một tiếng nổ nho nhỏ, tất cả mọi người xung quanh vừa mới chớp mắt một cái thì dị biến đã xảy ra. Không biết từ lúc nào, Tử Phong vốn đang bị kề chuỷ thủ vào cổ nay đã biến mất, đồng thời hắn xuất hiện phía sau Lăng Tiếu, nắm đấm của hắn nện vào lưng sau đó xuyên thẳng qua lồng ngực của Lăng Tiếu ra đến tận đằng trước, nhục thân cường hãn của Tôn cấp cửu phẩm giống như không hề có tác dụng đối với Tử Phong.

Lăng Tiếu phụt ra một ngụm máu, khó khăn quay đầu lại, miệng mấp máy, phổi của hắn của cự lực phá huỷ khiến tiếng nói của hắn thập phần khó nghe: “Ngươi….từ lúc nào…chẳng phải…độc dược…”

“Không có loại độc nào trên thế gian này có thể làm ảnh hưởng tới ta!!” Tử Phong cười lạnh một tiếng, cánh tay phải của hắn giật ngược lại, rút ra khỏi cơ thể của Lăng Tiếu, để lại một cái lỗ có thể nhìn xuyên thấu qua tận bên kia trên ngực hắn. Đảo quyền thành đao, Tử Phong chặt mạnh cánh tay xuống vai Lăng Tiếu, tốc độ cùng lực lượng của hắn xé rách không gian trực tiếp tạo thành một không gian phong nhận, ngay lập tức bổ đôi cơ thể trước mắt thành hai mảnh theo một đường chéo từ vai xuống thắt lưng.

Hai mảnh cơ thể đổ ập xuống sàn, máu tươi cùng với nội tạng tràn ra khắp mặt đất, Lăng Tiếu chỉ có thể co giật mấy cái sau đó trợn trừng hai mắt, hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ, đến chết hắn cũng không biết được tại sao mình chết, chết không nhắm mắt.

Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả các vị trưởng lão cùng với những Tôn cấp cường giả ai cũng há hốc mồm trước một màn vừa xảy ra, không ai là không giật mình trước cái “tốc độ” khủng khiếp mà Tử Phong vừa dùng để luồn ra sau lưng Lăng Tiếu kia. Chỉ riêng có một người là không như vậy, Diệu Yên mang theo vẻ mặt phức tạp mà nhìn Tử Phong, miệng khẽ lẩm bẩm

“Thì ra đó chính là lĩnh vực của hắn!!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện