“Tinh ý lắm, cơ mà Ngô Dao Tử ngươi chẳng phải cũng giống như ta ư, đừng có giả vờ giả vịt như vậy, ta biết ngươi bây giờ cũng có thể coi là một chuẩn Thánh Hoàng rồi.” Lăng Thính Phong nheo mắt nói.
Ngô Dao Tử nghe vậy liền cười lạnh: “Trăm năm qua ngươi có tiến bộ thì ta cũng không có dậm chân tại chỗ, đừng tưởng bản thân đã chạm đến một chút của lĩnh vực tầng thứ hai mà tự mãn.”
Hai bên lời qua tiếng lại, giọng điệu càng lúc càng ác liệt, chỉ thiếu điều muốn dùng mấy từ khiếm nhã để chửi nhau, Tử Phong nhìn cái cảnh giương cung bạt kiếm trước mắt mà không khỏi ngán ngẩm, cái tràng cảnh này sao mà quen mắt đến như thế, hình như là hắn đã từng gặp rồi thì phải, cơ mà đánh thì đánh nhanh đi, cứ vờn nhau như thế này thì đến bao giờ.
“Xàm ngôn ít thôi, nếm thử vài chiêu của ta đã rồi hẵng nói!!” Có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, Ngô Dao Tử hét lên một tiếng sau đó rút ra một thanh trường kiếm, bộ dạng sẵn sàng lao lên liều mạng.
“Khoan đã!!” Lăng Thính Phong không ngờ lại không có dấu hiệu muốn động thủ, ngược lại lại giơ một cánh tay lên quát lớn.
“Ngươi còn định nói cái gì??”
“Ta có thể nhìn ra được cửa vào di tích đã bị phong ấn bởi phù văn huyền ảo, muốn vào thì buộc phải phá giải những phù văn đó. Mà bọn ngươi lại không có một ai có năng lực như thế, nhưng mà bọn ta lại có. Thay vì chúng ta ở đây liều chết với nhau, chi bằng hợp lực lại phá giải phong ấn, sau khi tiến vào trong di tích rồi thì tự dựa vào bản lĩnh mà tính, ngươi thấy sao??” Lăng Thính Phong không nhanh không chậm nói.
Đám người Lăng Hư Cung nghe vậy liền lâm vào trầm tư, đây xác thực là một đề nghị tương đối hấp dẫn, bản thân bọn họ gần như không mất gì mà là đối phương xuất lực, tranh đấu thì tất nhiên là không thể thiếu, đánh nhau ở đây hay đánh nhau ở trong di tích cũng không khác gì nhau cả, đây chẳng khác nào bọn họ nhận được một ân tình từ kẻ thù vậy.
“Bọn ngươi có người am hiểu phù văn sao?? Ta nghe nói phù văn sư đã biến mất hàng ngàn năm nay rồi, bọn ta lấy cái gì để tin các ngươi sẽ không giở trò quỷ??” Điền Chấn nhếch mép nói.
Lăng Thính Phong chưa kịp trả lời, Ngô Dao Tử đã mở miệng nói: “Hắn ta tuy rằng là kẻ thù của chúng ta, nhưng là đối thủ bao nhiêu năm qua, ta có thể khẳng định một điều, Lăng Thính Phong hắn không biết nói dối là gì!!”
Nghe Ngô Dao Tử khẳng định như vậy, mọi người liền có cảm giác như là quan hệ giữa hắn và Lăng Thính Phong không có đơn giản như vậy, giống như là nửa bằng hữu nửa địch thủ thì đúng hơn.
Mọi người rất nhanh liền bàn bạc sau đó đồng ý với chủ ý của Lăng Thính Phong, dù sao thì nhìn đâu cũng thấy lợi, tội gì không lợi dụng kẻ thù của mình chứ.
Từ trong đám người của Lăng gia, một Thánh giả cao giai bước lên, lấy từ trong không gian giới chỉ một đống dụng cụ đặc biệt có hình thù kì quái, bắt đầu loay hoay với cánh cổng, nhìn động tác dứt khoát, trông có vẻ chuyên nghiệp. Đám người Tử Phong gần như không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tên phù văn sư kia, đề phòng hắn giở trò quỷ.
Tử Phong cũng nhìn chăm chú như mọi người khác, chỉ là hắn không có ý định kiểm tra xem tên phù văn sư kia có định giở trò hay không, mọi người đối với phù văn đến nửa cái kí hiệu bẻ làm tư cũng không hiểu, có nhìn rách cả mắt ra thì cũng có biết được quái đâu, hắn không có thừa hơi làm như thế.
Huyễn trận ban đầu đã bị phá, những phù văn vô hình trên không trung đã biến mất, chỉ còn lại những phù văn hữu hình được khắc trên cánh cổng lớn mà thôi, Tử Phong lúc này đang không tiếc tiêu hao tinh thần lực mà thi triển
Chân dạng cùng
Phân tích nhãn và
Thiên Ma Nhãn mà quan sát những phù văn khắc trên cánh cổng.
Chỉ thấy những phù văn này tuy cố định, nhưng linh khí có trong những phù văn này lại giao thoa và chuyển động cùng với nhau theo một quỹ tích quỷ dị, dường như tạo thành một vòng tuần hoàn có quy luật, chỉ là hắn vẫn chưa thể tính ra được quy luật này là gì. Hắn có thể khẳng định rằng chỉ cần cắt đứt quỹ tích kì dị này thì trận pháp bảo vệ được tạo nên từ phù văn này sẽ mất đi hiệu lực của nó, vấn đề là cắt đứt như thế nào, cũng không thể cầm kiếm mà chém được, không thấy lúc nãy đến cả Thánh cấp cường giả công kích trực diện mà còn không ăn thua à.
Nghĩ đến đây, một tia linh quang chợt loé lên trong đầu Tử Phong, khoan đã, đây là lăng mộ thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc, bên ngoài là trận pháp bảo vệ, vừa rồi hắn dùng thanh tàn kiếm trong tay để phá vỡ huyễn trận cũng được tạo nên bởi phù văn, và thanh tàn kiếm này trước kia cũng được dùng như mắt trận của Thiên Ma Thánh Cung, có lẽ nào…..
Đầu óc còn đang nghĩ mông lung thì cánh cổng đã xảy ra dị biến, chỉ thấy những phù văn trên cánh cổng chợt bừng sáng lên, sau đó toàn bộ cánh cổng liền bắt đầu rung lắc, xem ra phù văn sư này không phải là hàng rởm, đích thị là có chút bản lĩnh. Đúng lúc tất cả mọi người ở đây vui mừng thì một tia sáng loé lên từ phía cánh cổng, tia sáng này rất nhanh hoá thành một chùm ánh sáng chói mắt bắn ra ngoài, trong nháy mắt liền nuốt chửng tên phù văn sư đang đứng đó.
Tia sáng chỉ xuất hiện trong một tích tắc rồi biến mắt nhưng cường độ thì vô cùng lớn, trực tiếp vô hiệu hoá tầm nhìn của mọi người trong mấy giây đồng hồ. Đến khi hai mắt khôi phục bình thường, tất cả mọi người nhìn về phía cánh cổng, đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh. Tên phù văn sư có tu vi Thánh giả cao giai mấy giây trước còn đứng ở đó, không ngờ bị tia sáng vừa rồi chiếu vào đã trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian. Nói bốc hơi là bởi vì hắn ta xác thực bốc hơi theo nghĩa đen, tất cả những gì còn lại chỉ là một cái đầu lâu rơi trên mặt đất, phần còn lại đã hoá thành không khí mà biến mất, đến một giọt máu cũng không còn.
Đám người Lăng Hư Cung trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hàn khí, cường giả Thánh cấp không ngờ dưới tia sáng thần bí đó lại biến thành không khí, hoàn toàn không có chút lực kháng cự nào, nghĩ đến bản thân cách đây năm phút còn tay đấm chân đạp lên trên cánh cửa mà mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, may mà lúc đó không có cái việc như thế này xảy ra.
Một khắc tia sáng đó xuất hiện, hai mắt của Tử Phong cũng đồng dạng bị ánh sáng với cường độ cực mạnh đó xoá tầm nhìn trong khoảnh khắc, nhưng hai mắt hắn chỉ là không thấy vật thể, nhưng dưới tác dụng của ba kĩ năng cường hoá tầm nhìn kia, hắn vẫn có thể nhìn thấy biến hoá của linh khí cùng với những phù văn trên cánh cổng.
Trong một sát na, hắn nhìn thấy đằng sau những phù văn trên cánh cổng là một phù văn có hình dáng đặc thù, giống hệt như phù văn lúc nãy xuất hiện trên thanh tàn kiếm và giống với phù văn bị tàn kiếm đâm vào. Đại não của Tử Phong hoạt động hết công suất, ngay lập tức nhận ra sự trùng hợp đó, một nụ cười xuất hiện phía sau chiếc mặt nạ.
Mọi người còn đang bất ngờ trước biến cố đó, một thân ảnh đã nhanh như chớp xuất hiện trước cánh cổng, trên tay cầm theo một thanh kiếm gãy đâm mạnh lên cánh cổng. Tất cả không hẹn mà cùng lộn nhào người ra đằng sau, tránh xa khỏi cái cánh cổng đòi mạng kia, chỉ sợ cái tia sáng đáng sợ lại xuất hiện lần nữa.
Nhưng mà lần này tia sáng đó lại không xuất hiện nữa, chỉ thấy cái tên vừa mới lao lên đâm
thanh kiếm vào cánh cổng, không ngờ thanh kiếm gãy nhìn trông như phế liệu kia lại giống như đâm vào đậu hũ, trực tiếp cắm sâu vào cánh cổng kim loại. Sau đó mặt đất dưới chân mọi người rung lắc một cách dữ dội, mấy tiếng kèn kẹt của kim loại ma sát vô cùng chói tai vang lên, cánh cổng cao mấy chục mét sừng sững nãy giờ đột ngột chuyển động, từ từ mở ra trước con mắt khiếp sợ của tất cả mọi người.
Thực ra tên phù văn sư kia cũng không phải là ngu xuẩn tự mình xúc động phù văn rồi mất mạng vô ích, ít nhất hành động của hắn đã khiến những phù văn chuyển động, để lộ ra phù văn đặc biệt kia. Tử Phong mắt thấy những phù văn có xu hướng trở lại trạng thái ban đầu, phù văn đặc biệt kia đang dần dần bị che lấp, có trời mới biết được liệu nó có thay đổi vị trí sau đó hay không, hắn căn bản không có thời gian để suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất mà lao tới cánh cổng, thanh tàn kiếm trên tay ngay lập tức đâm vào phù văn đặc biệt kia.
Thanh tàn kiếm siêu cùn đến cắt giấy còn không xong không ngờ lại cực kì dễ dàng đâm xuyên qua cánh cửa kim loại khổng lồ, trên thân kiếm sáng lên từng hàng phù văn có hình dạng tương tự, sau đó thì trong tầm nhìn của Tử Phong, toàn bộ phù văn trên cánh cổng trở nên ảm đạm, quỹ tích chuyển động của linh khí bị bẻ gãy, cuối cùng thì cánh cổng đã được mở ra.
Không có thời gian để thắc mắc xem tại sao một con kiến Tôn cấp tứ phẩm đánh bừa đánh bãi lại có thể mở cổng, Lăng Thính Phong hô lớn một tiếng: “Tiến vào!!” sau đó hoá thành một đạo tàn ảnh mà lao vào cánh cổng đã được mở ra hoàn toàn, theo sau là toàn bộ đám người của Lăng gia, không một ai thèm quan tâm đến tên phù văn sư vừa mới mất mạng kia.
Tử Phong chỉ thấy hai mắt hoa lên, sau đó bản thân bị một cánh tay gạt phắt qua một bên, cả người văng ra đằng sau, xương sườn không ngờ dưới một cái vung tay tuỳ ý như vậy mà lại nát vụn, loáng cái liền vỡ đến phân nửa, trái tim của hắn cũng bị ám kình chấn vỡ. Hiển nhiên người ra tay là Lăng Thính Phong, hắn không biết là cái tên này làm cách nào để có thể mở ra cánh cổng di tích, nhưng chắc hẳn cũng liên quan đến phù văn đi, rất có thể là một phù văn sư, hắn không thể để “phù văn sư” này sống sót mà tiếp tục phục vụ Lăng Hư Cung được.
Lảo đảo đứng dậy, Tử Phong nuốt ngược lại ngụm máu vừa mới chuẩn bị trào ra, trong lòng không khỏi lôi mười tám đời tổ tông cái tên khốn kiếp Lăng Thính Phong kia mà ân cần hỏi thăm đủ mười lượt. Bề ngoài hắn không có chút thương thế nhưng ám kính của Lăng Thính Phong không chỉ phá nát xương, trái tim cũng bị chấn vỡ, nội tạng rối loạn thành một bầy, thậm chí cơ thể hiện tại vẫn còn dư lại một cỗ ám kình đang không ngừng tàn phá khắp nơi, nếu không phải bản thân hắn là quái vật chân chính thì chắc giờ này đã chết vểnh râu lên rồi.
Khi hắn cảm thấy cỗ ám kình đó thôi không chạy loạn lên nữa, thì lúc này tất cả mọi người đã biến mất, có vẻ như là trong lúc Tử Phong còn đang vật lộn trong đau đớn thì đám người Ngô Dao Tử cũng đã nhanh chân lao vào trong “Cổ Mộ”. Nói là tất cả mọi người thì không đúng, bởi vì ở đây vẫn còn một người, Diệu Yên không có vào ngay mà vẫn còn đứng đó, chần chờ nhìn Tử Phong.
Cảm giác kĩ năng
Tái sinh siêu tốc đang dần dần chữa lành thương thế, Tử Phong cũng không chậm trễ, liếc nhìn Diệu Yên khẽ nói: “Đi thôi!!” sau đó nắm lấy tay nàng mà lao vào bên trong.
- -----------------
Vũ trụ hư vô, giữa một tinh hệ vô danh là một thân ảnh lơ lửng trong chân không. Thân ảnh này mang hình dáng của một con người, chỉ là diện mạo không có được rõ ràng cho lắm, chỉ có thể khẳng định một điều đó là thân ảnh này là một nam tử, có lẽ vậy. Lúc này nam tử này đang vô cùng nhàn hạ nằm ngửa, hai chân vắt lên nhau, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, hai con mắt của hắn không ngờ lại giống như một vũ trụ thu nhỏ với vô vàn chấm sáng nhỏ li ti tượng trưng cho các hành tinh trong vũ trụ đó.
Không gian bên cạnh nam tử chợt rách ra một đường, một bóng đen từ bên trong vết rách bước ra, nhìn thấy nam tử kia liền ngán ngẩm nói: “Chủ nhân, ngài vẫn đang quan sát cái tên kia đấy à??”
“Không quan sát hắn thì ta làm cái trò gì bây giờ, ngồi không chán lắm.” nam tử thần bí lười biếng nói.
“Ngài có thể giúp bọn thuộc hạ xử lí….”
“Dừng, đừng tưởng ta không biết, mấy chuyện đó bọn ngươi vốn làm xong hết rồi, đến đây báo cáo chỉ là hình thức mà thôi.” Nam tử thần bí cắt lời.
“Đúng là không có gì qua được mắt chủ nhân, thuộc hạ xác thực đã xử lí xong mọi việc, chỉ là chúng ta có một chút rắc rối…” bóng đen ngập ngừng nói.
Nam tử thần bí phất tay một cái, sau đó nói: “Ý ngươi nói là mấy tên tự coi mình là thần linh đang lên cơn đánh nhau ở
nơi đó à, khỏi cần để ý, ta vừa giết bọn chúng rồi. Giờ thì rảnh rỗi ngồi xem cùng với ta đi, cái tên này có vẻ thú vị lắm.”
Bóng đen nghe vậy liền vô cùng vâng lời ngồi xuống bên cạnh, hắn căn bản không hề nghi ngờ năng lực của chủ nhân mình, mấy tên “thần linh” đó đối với hắn có thể là rắc rối, nhưng đối với chủ nhân mà nói thì cũng chỉ là con kiến, chỉ một cái phất tay là có thể chôn vùi. Hai mắt của bóng đen loé lên mấy tia sáng kì dì, sau đó ngạc nhiên nói
“Thuộc hạ nhớ tại nơi này vốn là di tích của Cổ Thị Hoàng Triều mà, sao lại biến thành Cổ Mộ của Thiên Ma Nhất Tộc rồi??”
“Mẹ nó, trí nhớ của ngươi còn tốt hơn cả của ta ấy chứ, đúng thế, nơi này vốn có một cái di tích của Cổ Thị Hoàng Triều gì gì đó, chỉ là cái di tích đó căn bản chỉ là cái xác rỗng, đồ vật bên trong đã bị khua sạch cách đây vài ngàn năm rồi. Với cả cái tên Tử Phong đó, vận mệnh của hắn có chút mông lung, đến cả ta không ngờ lại cũng không nhìn rõ được, vậy nên ta dứt khoát
nhổ cái Cổ Mộ từ phía tây đại lục đem đến chỗ này, còn cái di tích thì ta tiện tay phá rồi, để xem một chút can thiệp nhỏ này của ta có thể làm cho vận mệnh của hắn ta lộ ra một chút hay không.” Nam tử thần bí nói.
Bóng đen nghe vậy liền ngạc nhiên, đến cả chủ nhân cũng không thể nhìn thấy bánh xe vận mệnh của con kiến hôi có tên Tử Phong này, thực sự là khong thể tin nổi. Nam tử thần bí không có để ý tới thuộc hạ bên cạnh đang nghĩ gì, hắn lẩm bẩm vừa đủ cho chính mình nghe thấy: “Trước kia còn có thể nhìn được, nhưng giờ lại không, thật là thú vị mà, hắc hắc…”