Tử Phong bước tới, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc gì mà tóm lấy cổ nữ thương nhân sau đó nhấc bổng lên, hơi nghiêng đầu nói: “Thập Hương Nhuyễn Cân Tán đúng không, ngươi có thuốc giải không??”.
Nữ thương nhân cả người bị nhấc bổng lên, cổ họng bị một bàn tay cứng như thép nguội tóm chặt lấy, cơ thể vốn đã bị Tử Phong phá hủy toàn bộ gân cơ cùng chặt đứt kinh mạch khiến nàng dù tu vi vẫn còn nhưng lại chỉ có thể vô lực mà giãy dụa trên tay Tử Phong.
“Ta cho ngươi đúng 10 giây để nói ra thuốc giải ở đâu!!” Tử Phong cười lạnh nói, mỗi một giây trôi qua bàn tay hắn lại càng siết chặt lại hơn, sức phòng ngự của cơ thể một Tôn cấp võ giả đứng trước mặt hắn không khác gì tờ giấy mỏng, dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát được.
Năm gọng kìm trên cổ nữ thương nhân càng ngày càng nghiến chặt hơn, khuôn mặt mĩ lệ của nàng lúc này biến thành tím tái vì khó thở, đôi mắt bắt đầu mất đi tiêu cự, có lẽ chỉ thêm một chút lực nữa thôi thì nàng sẽ bị Tử Phong bẻ gãy cổ.
“Được rồi Tử Phong, không cần phải làm đến mức đó đâu.” Tiếng của Lâm Tử Hàm vang lên khiến Tử Phong nới lỏng tay ra, sau khi quay ra sau thấy Lâm Tử Hàm ra hiệu, hắn liền nhún vai một cái sau đó quăng nữ thương nhân qua một bên như quăng rác rưởi.
“Giáo quan, ý cô không cần là sao??” Tử Phong có chút khó hiểu nói.
“Thập Hương Nhuyễn Cân Tán là một loại ngũ giai độc dược, tuy chỉ là Ngũ giai nhưng đến cả Thánh cấp võ giả cũng không thoát khỏi độc tố của nó. Thứ độc dược này khiến người trúng độc lâm vào hôn mê bất tỉnh, nếu như kháng cự được năng lực gây mê của nó thì vẫn còn một tác dụng nữa, đó là khiến kinh mạch bị tắc nghẽn, từ đó khiến cơ thể võ giả không thể sử dụng được linh lực, thậm chí đến cử động cũng khó khăn. Mạnh mẽ là thế nhưng nó có một nhược điểm đó là không cần thuốc giải, công hiệu của nó cũng sẽ biến mất dần theo thời gian, tu vi võ giả càng cao thì thời gian tác dụng càng thấp.”
Lâm Tử Hàm vừa dứt câu, liền từ trên ghế đứng dậy, hoàn toàn không có chút biểu hiện của việc trúng độc hết, miệng nói: “Chẳng hạn một Thánh giả đỉnh phong như ta thì tối đa cái thứ này chỉ có tác dụng tầm chục phút là cùng, nhưng thực sự nó cũng là một thứ rất nguy hiểm a.”
Tử Phong gật đầu coi như đã hiểu, trong khi nữ thương nhân vừa bị ném sang bên cạnh nghe thấy vậy mà không khỏi thầm rên rỉ, trời ạ, Thánh giả a, chỉ cần một Thánh giả sơ giai cũng đã đủ để nghiền nát cả đám ra thành cám bã, đây lại là Thánh giả đỉnh phong mới chết người chứ, xem ra mọi người đã đánh giá thấp sự nghiêm túc của Lăng Hư Cung đối với Âm Dương Thánh Giáo rồi, đến cả Thánh cấp trưởng lão cũng được phái ra.
“Giờ thì sao đây, giáo quan có gợi ý gì không?” Tử Phong nhìn xung quanh một hồi, sau đó giải trừ trạng thái
Thiên Ma Hóa Thân, miệng nói.
“Còn chưa tới nơi đã bắt được cá lớn, cậu còn phải hỏi nữa à, đương nhiên là moi ra càng nhiều thông tin từ ba tên này thì càng tốt, cơ mà…” Lâm Tử Hàm nhìn xuống đại hán lúc này trên đầu đã lõm xuống một vệt, khóe mắt hơi giật giật: “Cậu có chắc là tên này không có bị đánh đến ngu người không thế?”
Tử Phong không nói gì mà chỉ quay đầu đi, Lâm Tử Hàm thấy vậy liền thở dài, như thế có khác gì trả lời theo kiểu cái gì ta cũng không biết đâu, thiệt tình.
“À mà còn tên thành chủ nữa…”
“Hắn ta lúc ta quay trở về thì đã biến mất rồi, đoán chừng là đã bỏ chạy ngay khi có biến xảy ra, chỉ hi vọng việc hắn bỏ chạy sẽ không rút dây động rừng.”
“Haizz, điều đó gần như là chắc chắn sẽ xảy ra rồi, cậu nên chuẩn bị kĩ tinh thần đi, lần này có vẻ như sẽ không đơn giản như chúng ta đã nghĩ đâu, chỉ có vài tên lâu la mà cũng đã đạt tới Tôn cấp, cao tầng của bọn chúng có xuất hiện Thánh cấp thì ta cũng không ngạc nhiên đâu.” Lâm Tử Hàm nhíu mày nói.
“Khậc khậc, người cần phải lo lắng là cô đấy giáo quan, bởi vì mục tiêu của bọn chúng sẽ nhắm hết vào một Thánh giả như cô, còn ta chỉ là một tên Tôn cấp vô danh tiểu tốt, bọn chúng sẽ không quan tâm đâu.” Tử Phong cười khảy.
Đó là còn chưa kể đến ta còn một con bài tẩy đó là Lôi phân thân đang bí mật ẩn nấp ở trong bóng của Hồ Phi Nguyệt nữa, Tử Phong thầm nghĩ. Đương nhiên thì so sánh hệ số an toàn giữa hắn và Lâm Tử Hàm cùng toàn bộ đội Ám Vệ căn bản là không cùng một đẳng cấp, Tử Phong với
Ngụy trang cùng
Liễm tức, lại thêm cả phân thân cùng năng lực hồi phục kinh người rất dễ dàng để trốn thoát.
Hai người đợi thêm khoảng nửa canh giờ nữa thì Thập Hương Nhuyễn Cân Tán cũng hết tác dụng, những Ám Vệ lần lượt tỉnh dậy, tuy có hơi ngơ ngác một chút nhưng mà nghe Tử Phong giải thích thì cũng đã tạm coi như là hiểu vấn đề. Một tên Ám Vệ nghe xem liền nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đại nhân, hãy để mấy tên này cho thuộc hạ xử lí, đảm bảo sẽ moi ra được hết thông tin mà bọn chúng có.”
Tử Phong nhìn cái tên Ám Vệ có chút gầy còm trước mặt mà hơi nghi ngờ: “Mấy tên này dù gì cũng là Tôn cấp đấy, tuy bị phế tu vi nhưng cũng đã từng là cao giiai võ giả, chắc gì đã cạy miệng chúng được.”
“Cái này thì đại nhân đừng lo, ngài đừng nhìn cái tên này trông ốm yếu, nhưng thủ đoạn tra khảo phạm nhân của hắn thì chỉ có một chứ không có hai.” Lữ Thương Hải ở bên cạnh cười nói.
“Phải đó đại nhân, cứ để cho thuộc hạ xử lí, đảm bảo nếu ngài muốn biết màu quần lót của mẹ bọn chúng thuộc hạ cũng có thể bắt bọn hắn khai ra.”
Cả đám Ám Vệ nghe vậy liền cười lớn một trận, đến cả Lâm Tử Hàm cũng phải che miệng cười, Tử Phong lắc lắc đầu, vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, tìm cách xử lí bọn chúng nhanh rồi chúng ta lên đường, xem ra Thanh Linh quốc không ổn rồi.”
“Thưa đại nhân, còn dân chúng trong thành này thì sao ạ??”
Tử Phong lúc này mới sực nhớ ra, thành chủ Quỷ Vũ thành đã mang theo thân tín chạy trốn, toàn thành lúc này đã như rắn mất đầu, chỉ là cái này Tử Phong không hơi đâu mà quản, sống chết của toàn bộ người dân trong thành không liên quan tới hắn, việc gì phải quan tâm cho mệt.
“Mặc kệ đi, người dân tự có chân của mình, có gì không ổn thì họ chạy đi nơi khác sống là được, quan tâm làm gì.”
- ----------------------
Quả nhiên như Tử Phong dự liệu, Quỷ Vũ thành sau hai ngày không còn thành chủ cùng lực lượng quân đội áp chế, rất nhanhn liền biến thành một đám hỗn loạn không chịu nổi. Giặc cướp thì nổi lên khắp nơi, đám võ giả hay ra vào trong thành không còn quân đội áp chế, cứ mặc sức làm bất kì thứ gì mình muốn, cướp bóc, cưỡng gian, bắt cóc giết người này nọ xảy ra như cơm bữa. Cũng có không ít võ giả bản tính lương thiện nhìn thấy tràng cảnh này mà không chịu được muốn ra tay cứu giúp, cuối cùng lại biến thành cuộc chiến giữa hai phe thiện ác, người khổ vẫn là dân chúng bình thường.
Phủ thành chủ đương nhiên là nơi có nhiều đồ vật quý giá nhất trong thành rồi, dù sao thì thân làm thành chủ, ai mà chả muốn vơ vét tài bảo về túi của mình chứ. Đám võ giả biết rất rõ điều này, thế nên ngay khi biết tin thành chủ vì một lí do gì đó mà chạy trốn khỏi thành, đám võ giả não to nhưng chỉ để làm cảnh không hề quan tâm tới việc vì sao thành chủ lại chạy trốn cũng như việc hôm trước mới có một trận đánh long trời lở đất ở giữa nội thành, cứ như vậy mà vác đao vác búa muốn xông vào phủ thành chủ.
Cơ mà kết quả thì không cần nói cũng biết, một đám võ giả đến cả một Tướng cấp cao giai cũng không có khí thế hừng hực đạp cổng phủ thành chủ lao vào, sau đó bị một đường kiếm quang khổng lồ chém thành một đám thịt vụn văng khắp nơi, đường kiếm quang kinh khủng đó phá tan tường phủ thành chủ mà lao ra bên ngoài, làm thịt thêm một đám võ giả ở gần đó nữa, từ đó trở đi mặc kệ toàn thành có loạn đến mức nào đi chăng nữa cũng không có một tên võ giả nào dám bén mảng tới nơi này nữa.
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã moi được thông tin từ hai người đó.”
“Hở, sao lại hai người, chẳng
phải là có ba người hay sao??” Tử Phong nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
“Cái tên ngũ hộ pháp đó bị thương quá nặng, sau khi tỉnh lại thì đã biến thành người ngớ ngẩn, đến nói còn không ra hồn nên thuộc hạ đã giết luôn rồi.” tên Ám Vệ gầy còm ngày nào cung kính nói.
Tử Phong chặc lưỡi một cái, đáng lẽ ra hôm đó không nên ra tay mạnh như vậy, cơ mà cái gì qua thì cũng đã qua rồi, hắn cũng không có để ý nhiều cho lắm: “Được rồi, nói hết những gì ngươi biết được cho ta nào.”
- ----------------------------
Cả bọn Tử Phong rời khỏi Quỷ Vũ thành ngay sau đó, cơ bản là mặc kệ cái thành trì này tự sinh tự diệt, còn về hai tên người của Âm Dương Thánh Giáo, sau khi không còn giá trị lợi dụng thì đã bị giết chết ngay lập tức. Theo như những thông tin lấy được, Thanh Linh quốc không phải là mới xuất hiện người của Âm Dương Thánh Giáo, mà là vốn đã bị Âm Dương Thánh Giáo khống chế ở trong tối rồi, sở dĩ bây giờ mới có tin tức truyền về tổng bộ Lăng Hư Cung là bởi vì quốc vương của Thanh Linh quốc cũng là người của giáo phái này, để lộ thông tin cũng là có chủ đích cả.
Khống chế Thanh Linh quốc chỉ là một phân đường của Âm Dương Thánh Giáo, còn tổng bộ của tà giáo này nằm ở đâu thì hai tên kia còn chưa đủ phân lượng để biết đến, bọn hắn cũng chỉ biết cao thủ của Âm Dương Thánh Giáo tổng cộng có 23 Tôn cấp, gần chục hộ pháp cấp bậc Bán Thánh cùng với hai Thánh cấp trưởng lão.
Xét theo tiêu chuẩn thường thấy, chỉ là một phân đường của Âm Dương Thánh Giáo mà cũng đã có thực lực của một tông môn cấp trung bình, xem ra những năm gần đây giáo phái này ẩn giấu cũng đủ sâu, không ngờ đã tích lũy được một lực lượng không nhỏ như thế này.
Tử Phong cùng Lâm Tử Hàm khi biết được thông tin này cũng đã ngạc nhiên, không ngờ ở một nơi xa xôi hẻo lánh như Thanh Linh quốc mà lại ẩn dấu một đám cường giả như thế này, không nói đến một số lượng lớn Tôn cấp cùng Bán Thánh, chỉ riêng hai tên Thánh cấp mà khả năng cao là Thánh Giả kia thôi cũng đủ để quét ngang mọi thứ trong bán kính vài chục tiểu quốc xung quanh, phải biết đến cả phân đà của Lăng Hư Cung cũng không có được nổi một Thánh cấp trưởng lão tọa trấn, xem ra thực lực của Âm Dương Thánh Giáo không thể xem thường được.
Qua tra khảo thì Tử Phong cũng đã biết được công pháp của Âm Dương Thánh Giáo này là cái loại mặt hàng gì. Nếu xét về tính chất thì đó là một loại công pháp song tu, song tu về cơ bản thì không có xấu, đó là một kiểu tu luyện mà khi hai đối tượng âm dương giao hợp với nhau sẽ đẩy nhanh quá trình tu luyện, đồng thời tăng cường lực lĩnh ngộ, thật sự là một loại pháp môn tu luyện trời sinh dành cho các đôi tình lữ.
Chỉ là con người là một đám sinh vật không thể tự kiềm chế nổi dục vọng của mình, song tu thuật vốn là một pháp môn tu luyện chân chính thì nay biến tướng thành các thứ như kiểu thái dương bổ âm, hay là nam nữ tùy tiện tìm đến nhau rồi xxoo để tu luyện, hoàn toàn phá vỡ cái gọi là mục đích ban đầu khi song tu thuật được tạo ra.
Công pháp của Âm Dương Thánh Giáo có tên là Cửu Chuyển Càn Khôn, nghe thì không có chút liên quan gì đến song tu, nhưng thực tế nó là một loại công pháp song tu tà ác, võ giả tu luyện pháp môn này gần như không thể tăng tiến tu vi qua con đường tu luyện bình thường mà phải đi hút tinh nguyên của người khác trong lúc xxoo để tu luyện, đương nhiên nạn nhân bị hút tinh nguyên xong, nhẹ thì giảm tuổi thọ, nặng thì trực tiếp đi đầu thai. Võ giả tu luyện Cửu Chuyển Càn Khôn càng hút nhiều tinh nguyên, tinh nguyên càng mạnh mẽ thì tu vi tăng tiến càng nhanh, bình cảnh gần như không có, vậy nên Âm Dương Thánh Giáo mới là kẻ địch chung của rất nhiều tông môn lớn nhỏ bởi bọn họ cũng có rất nhiều người thuộc tông môn mình bị bắt đi rồi bị hút hết tinh nguyên.
Đội hình có hai Thánh cấp cường giả ở Thanh Linh quốc, nếu bọn họ chỉ là Thánh Giả sơ giai hay trung giai thì một mình Lâm Tử Hàm là đủ để giải quyết, đám Tôn cấp hay Bán Thánh còn lại nếu Tử Phong toàn lực ra tay thì cũng có thể cầm chắc đánh hòa, thậm chí hắn có thể thắng ngược, nhưng điều kiện tiên quyết đó là hai Thánh cấp đó không có Thánh Giả đỉnh phong.
Hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lâm Tử Hàm quyết định gửi thư về Lăng Hư Cung báo tin, yêu cầu có thêm viện trợ, còn nàng với Tử Phong sẽ dẫn theo người bí mật tìm cách thâm nhập Thanh Linh quốc, cố gắng tránh xung đột mà điều tra trong bóng tối.
Tử Quỷ Vũ thành tới biên cảnh Thanh Linh quốc khoảng chừng ba ngày đường, bọn họ sau khi đi nguyên một ngày dài đành phải nghỉ ngơi ở trong rừng, nhưng cũng đã rút ngắn khoảng cách xuống chỉ còn tầm chưa tới nửa ngày, đương nhiên chạy hết tốc lực như vậy thì đám ngựa sẽ nhanh chóng kiệt sức, nghỉ ngơi tại rừng đêm nay cũng là để cho mấy con ngựa có thời gian hồi sức.
Không cần ăn uống cũng như nghỉ ngơi nên Tử Phong sau khi thấy mọi người đã tạm dựng trại để nghỉ ngơi xong, hắn đánh tiếng với Lâm Tử Hàm sau đó lao vào trong rừng. Nơi bọn hắn cắm trại chỉ cách biên cảnh Thanh Linh Quốc tầm ngàn dặm, ở giữa được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp, thực tế thì phải đến tám phần Huyền Linh đại lục được bao phủ bởi rừng cây, nên dù có di chuyển kiểu gì đi chăng nữa thì đi qua rừng cây là một điều bắt buộc.
Tử Phong đây là muốn đi do thám tình hình ở biên cảnh Thanh Linh quốc trước khi cả đám tới, vốn dĩ Lâm Tử Hàm nên là người đi, nhưng để đề phòng có biến, nàng buộc phải ở lại cùng đội Ám Vệ, hơn nữa nếu bàn về năng lực ẩn nấp cùng thám thính, cả kiếp trước lẫn kiếp này của Lâm Tử Hàm cộng lại với nhau cũng không thể nào bì kịp hắn được, đây vốn là chuyên môn của hắn a.
Ngàn dặm đường là một quãng đường khá là xa đối với người bình thường cưỡi ngựa, nhưng với Tử Phong thì chỉ là một quãng đường ngắn. Ngay khi hắn rời khỏi nơi cắm trại, Thiên Ma Dực bung ra, Tử Phong bay thẳng lên không trung với độ cao kinh người, sau đó hơi chùn người một cái, miệng khẽ lẩm bẩm: “Chỉ Xích Thiên Nhai!!”
Đôi cánh đằng sau lưng hắn giống như một thước phim quay chậm mà hơi vỗ nhẹ một cái, sau đó là một tiếng lôi minh vang vọng trên không trung, cả người hắn trực tiếp hóa thành một đạo quang mang xé rách không gian mà lao thẳng về phía trước, trên đường bay bất kể là gặp phải chim chóc hay là yêu thú đang bay lượn trên cao, toàn bộ đều bị tốc độ cùng lực xung kích tỏa ra xoắn nát vụn. Ở độ cao vài chục ngàn mét thế này, bất kì ai ở bên dưới cũng không thể nhìn thấy được Tử Phong đang bay với tốc độ như sao băng đang rơi, dù có nghe thấy âm thanh thì cũng chỉ coi nó như là tiếng sấm nổ, vốn là một việc thường xảy ra ở một nơi gần với biển cả như Thanh Linh quốc, nơi thường xuyên có mưa. Hơn nữa ở trên cao như thế không khí trở nên vô cùng loãng, từ đó lực cản của không khí sẽ ít hơn, tốc độ của Tử Phong sẽ còn nhanh hơn nữa.
Chỉ trong hai lần vỗ cánh, thời gian trôi qua còn chưa tới mười giây, Tử Phong đã bay một mạch hơn ngàn dặm, trực tiếp tiến vào trong biên cảnh của Thanh Linh quốc.
Ngụy trang cùng
Liễm tức được kích hoạt, Tử Phong lặng lẽ bay xuống thấp, bắt đầu tìm kiếm nơi có nhân loại tập trung sinh sống. Sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một ngôi làng nằm cạnh dòng sông, lúc này nửa đêm rồi nhưng vẫn còn có ánh lửa chiếu sáng, khiến Tử Phong không khỏi tò mò, liền lao xuống điều tra.