“Ầm!!!”
Một tiếng nổ khủng bố khiến màng nhĩ tất cả mọi người căng lên đau đớn, toàn bộ không gian bên dưới lòng đất rung lắc dữ dội như muốn sụp đổ, theo sau đó là một đống lớn mảnh vụn kim loại văng tung tóe khắp nơi, Tử Phong trên tay nắm lấy đầu một tên kị sĩ lúc này chỉ còn lại nửa thân trên vẫn còn đang ngoan cố giãy dụa mà kéo lê trên mặt đất, chậm rãi đi tới trước mấy người còn lại.
“Rắc!”
Trực tiếp xé tên kị sĩ trong tay thành hai mảnh, Tử Phong nói: “Đi thôi, không nên lãng phí thời gian nữa.”
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì thông đạo trước mắt đã hoàn toàn được dọn dẹp sạch sẽ, đám kị sĩ đông như kiến lúc trước đã biến thành một đống lớn mảnh vụn kim loại rơi đầy đất, bao phủ một không gian rộng lớn ngật tới ngang đầu gối toàn những mảnh kim loại vỡ nát.
Tử Phong dùng sức một mình xử lí toàn bộ đám kị sĩ, tuy rằng cứ chết lớp này lại có lớp khác tiến lên thay thế nhưng bọn chúng chung quy lại cũng quá mức nhỏ bé trước một kiện “vũ khí sống” chân chính như Tử Phong, sau khi bị hắn tiêu diệt trên dưới 600 tên kị sĩ thì không còn tên nào tiếp tục xuất hiện nữa.
Thoáng nhìn lớp giáp trên hai cánh tay của mình lúc này tràn ngập những vết nứt, Tử Phong không khỏi nhíu mày, hắn biết rất rõ độ cứng rắn của lớp giáp trên cơ thể mình, tuy đám kị sĩ có lực phòng ngự vô cùng cao nhưng so với lớp giáp của hắn thì vẫn thua kém không nhỏ về bản chất, có thể tạo thành kết quả như thế này gần như toàn bộ nhờ vào cái phù văn trận thần bí trên cơ thể bọn chúng, xem ra phù văn có công dụng vô cùng cường hãn, nếu có cơ hội thì hắn nghĩ rằng mình nên tìm cách học tập bọn chúng.
“Sao thế, gì mà tự nhiên yên lặng vậy??” Tử Phong thấy ba người trước mặt trơ ra như phỗng liền nghi hoặc nói.
Dường như tỉnh lại khỏi cơn mê, ba người Hàn Nhất Nguyên không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, sau đó mới thờ dài một hơi.
“Ta không ngờ ngài cũng là một võ giả thể tu đó.” Hàn Nhất Nguyên cười khổ nói.
“Phải, vốn dĩ vóc dáng của thập thất trưởng lão ngài cũng thuộc hạng cao lớn nhưng so với võ giả thể tu thì vẫn thua kém nhiều, ta cũng không nghĩ ngài lại là một võ giả thể tu cường đại đến như vậy.” Cao Tiến cũng phụ họa theo, tu vi của lão cao hơn Hàn Nhất Nguyên nhiều, hơn nữa sống lâu đã thành tinh, ánh mắt của lão tinh tường hơn người còn lại rất nhiều.
Cảnh tượng chiến đấu vừa rồi của Tử Phong lão đã quan sát rất kĩ, kinh nghiệm của lão đã khẳng định một điều rằng nam nhân này sở hữu lực lượng vô cùng khủng bố, những gì vừa thể hiện xa xa không phải là thực lực chân chính của hắn ta, một người trẻ tuổi sở hữu lực lượng vượt trội cả võ giả thể tu, một cái Lĩnh Vực có thể miểu sát Thánh Giả như giết gà, rốt cuộc từ khi nào Lăng Hư Cung xuất hiện một con bài chưa lật như thế này vậy.
Sở dĩ không ai nghĩ Tử Phong là võ giả thể tu bởi vì đã thành một thông lệ, võ giả thể tu luôn luôn có cơ thể khổng lồ khác hẳn thường nhân, việc một võ giả thể tu cao tới 2.5-3 mét là chuyện bình thường, không thì ít nhất cũng ở trong tình trạng cơ bắp toàn thân to lớn một cách vô lý. Cơ mà nhìn lại Tử Phong thì hắn đúng thật là có chút cao to, chiều cao xấp xỉ 1.95m nhưng so với võ giả thể tu còn kém xa, hơn nữa cơ bắp trên người hắn không hề to một cách quá mức, gần như kích cỡ của cơ thể hắn chỉ là bởi vì tỉ lệ khung xương tương ứng với chiều cao mà thôi, không hề xuất hiện tình trạng cơ bắp phát triển quá mức.
Trong khi đó thì Tống Mặc Hinh nhìn thân ảnh mặc giáp uy vũ vạn phần trước mặt mà gò má không khỏi hơi ửng hồng, đôi mắt lộ ra thần thái si mê. Thực tế thì không phải là nàng trúng phải tiếng sét ái tình hay là gì, chỉ là bản thân nàng vốn là một nữ nhân mạnh mẽ, thiên tư hơn người hơn nữa thực lực cũng là siêu việt đồng lứa, người đồng trang lứa thì thua kém nàng rất nhiều, người hơn nàng thì lại hầu hết là trưởng bối, gần như chẳng có nam nhân nào lọt vào pháp nhãn của nàng cả.
Hiện tại thì Tử Phong đột ngột xuất hiện, tuổi còn trẻ mà một thân thực lực kinh thế hãi tục khiến người khác khiếp đảm, nàng cùng với yêu thú bản mệnh của mình đánh đến sứt đầu mẻ trán không làm gì được hai người Lăng gia kia, trong khi đó thì Tử Phong lấy một địch hai, bóp chết hai người kia như hai con côn trùng, hiện tại lại thêm một tràng cảnh chiến đấu long trời lở đất nữa khiến tâm linh của nàng nhận trùng kích thật sâu.
Vẫn nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân nhưng đâu phải mỹ nhân nào cũng có thể làm ngơ lấy anh hùng, Tống Mặc Hinh có cường đại là sự thật, nhưng càng vì thế nàng lại càng dễ rung động với người còn cường đại hơn mình. Đương nhiên hiện tại nàng chỉ là tạm thời bị Tử Phong cuốn hút, dù sao trên người hắn luôn có một cỗ khí tức tà mị lôi cuốn người khác giới, điều này thì cái tên đầu gỗ như hắn chẳng biết gì cả, chỉ là nếu nói rằng Tống Mặc Hinh đã yêu hắn thì vẫn còn một con đường dài phía trước nữa.
Cũng may là Cao Tiến đang bị thực lực của Tử Phong khiến bản thân lâm vào trong suy nghĩ nên không để ý tới cháu gái của mình, nếu nhìn thấy bộ dạng tiểu nữ nhi của Tống Mặc Hinh thì dám chắc lão sẽ lao lên bóp cổ cái tên nam nhân mặc giáp trụ trước mặt mất.
Nếu Tử Phong thật sự dùng đến một chút đầu óc của mình thì với kinh nghiệm về tâm lí học của mình đã có được từ kiếp trước cùng với đống tiểu thuyết hạng hai trên mạng hắn đã từng đọc thì không khó để hiểu được mọi người đang nghĩ gì nhưng mà hắn thật sự quá lười động não, nếu không phải là lúc cần thiết thì hắn luôn luôn lười suy nghĩ, mà hiển nhiên là việc biết được mọi người đang nghĩ gì không nằm trong danh mục những thứ mà hắn quan tâm.
Bốn người rất nhanh liền đi xuyên qua khu vực “đại sảnh” sau đó tiến vào bên trong ngã rẽ nơi đám kị sĩ lao ra lúc trước, chỉ thấy đằng sau ngã rẽ đó là một thông đạo nối liền với một quảng trường rộng lớn đến mức kinh người, nơi bọn hắn đang đứng là một trong số vô vàn cánh cổng tò vò lưng chừng trên tường với những bậc thang dẫn xuống dưới. Toàn bộ không gian cao phải tới mấy trăm mét, diện tích thì dù dung nhập mấy ngàn người vào trong này cũng vẫn còn rộng rãi, cơ mà nhìn vào cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người không khỏi hít
vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy ở trung tâm quảng trường là hằng hà sa số kị sĩ giống như lúc trước, không chỉ vài trăm tên mà phải đến cả vạn tên kị sĩ có dư đứng sát vào nhau, ở phía không xa còn có một cái bình đài, trên đó có thêm ba tên kị sĩ nữa nhưng lại mang diện mạo khác hẳn so với đám còn lại.
Ba tên kị sĩ này thân hình cao tới năm mét, mỗi một tên đều có bốn khuôn mặt trên đầu quay về tứ phía, trên thân là một đống lớn phù văn chạm khắc tỉ mỉ mà tinh mỹ trên cơ thể, lộ hẳn ra ngoài chứ không tạo thành trận pháp mà ẩn vào bên trong như những tên kị sĩ khác. Một tên kị sĩ cầm trong tay một thanh phương thiên họa kích khổng lồ trông vô cùng uy vũ, trên người khoác một tấm sa y màu đỏ đã có phần mục nát nhưng vẫn đủ để có thể nhìn ra được nó là một chiếc áo choàng.
Một tên kị sĩ còn lại thì cầm trong tay một thanh đại đao khủng bố, trên thân đao là một loạt những phù văn uốn lượn như rồng bay phượng múa, cơ thể hắn để trần lộ ra hình dạng giống như một người bình thường cởi trần, chỉ khác một chỗ đó là thay vì da thịt thì cơ thể hắn được tạo nên từ thứ kim loại thần bí đã tạo nên đám kĩ sĩ khác.
Tên kị sĩ cuối cùng không đứng mà lại ngồi trên một chiếc ngai, khải giáp trên người có một màu hoàng kim dưới ánh lửa chập chờn do Hàn Nhất Nguyên tạo ra để soi sáng tỏa ra quang mang vô cùng chói mắt, tuyệt không vì trải qua tang thương tuế nguyệt mà mất đi phong quang vốn có của mình, tên kị sĩ này ngồi yên trên ngai, hai tay đặt lên chuôi của một thanh kiếm bản to, học theo kiểu kị sĩ phương tây cắm kiếm xuống đất.
Nhìn vào tràng cảnh trước mắt, ai cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh một vị quân vương cùng với hai tướng quân đắc lực của mình vận vào khải giáp, dẫn quân lính ra tiền tuyến chiến đấu anh dũng trong khói lửa chiến tranh ngập trời, hiển nhiên ba tên kị sĩ bất thường kia chính là vua cùng với tướng quân, còn những tên kị sĩ thông thường kia chỉ là binh lính phổ thông.
Trong một cái nháy mắt, cả bốn người ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, tinh thần đề cao lên đến cực độ, lúc trước chỉ có mấy trăm tên kị sĩ phổ thông mọi người đánh đã muốn há mồm, nay trước mặt có thêm cả một vạn tên kị sĩ nữa, lại còn thêm cả ba tên kị sĩ chỉ cần nhìn qua thôi đã thấy khủng bố, không trực tiếp quay đầu bỏ chạy đã là rất tốt rồi, quỷ tha ma bắt cái tên “tiền bối” Thuần Thú Tông đã từng tiến vào đây đi, cái gì mà bảo vật nhiều vô số kể chứ, đến cả một cọng cỏ còn chưa thấy đâu đã bị công kích cho tối tăm mặt mũi rồi.
Cơ mà trái với suy nghĩ của mọi người, đám kị sĩ bên trong quảng trường chỉ nghiêng đầu qua nhìn bọn hắn một cái rồi lại quay trở về tư thế cũ, nghiêm chỉnh đến cực điểm, tác phong giống hệt với một quân nhân chuyên nghiệp, không có lệnh là không bao giờ rời khỏi hàng ngũ của mình. Trước khi bốn người Tử Phong kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, dị biến chợt phát sinh.
Chỉ thấy bình đài nơi ba tên kị sĩ, đúng hơn phải nói là vị vua cùng hai tên tướng quân đang đứng chợt bay lên không trung, liên tục nâng độ cao của mình lên cho đến khi ngang bằng với cánh cổng tò vò nơi đám người Tử Phong đang đứng. Tên tướng quân cầm kích vô cùng nặng nề cắm cây kích xuống dưới chân phát ra một tiếng vang thanh thúy, khuôn mặt cứng đờ không nhúc nhích nhưng lại cất lên một giọng nói mang theo âm vực giống như thiên quân vạn mã, hùng hồn mà hữu lực, lời nói toát ra khí thế vô song trấn áp người khác.
“Những vị khách từ phương xa tới, các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm nhập môn của chúng ta, từ bây giờ các ngươi sẽ được đối đãi như những khách nhân tối cao. Hoan nghênh các ngươi tiến nhập lãnh thổ của Bại Thiên Đại Đế!!”
Sau lời nói của tên tướng quân cầm kích, đám kị sĩ bên dưới quảng trường phát ra từng tiếng kêu bén nhọn giống như là một dạng ngôn ngữ nào đó, hai chân liên tục dậm xuống đất giống như là đang hành quân, động tác vô cùng đều đặn đến mức đáng kinh ngạc.
Nghe tên tướng quân kia nói mà cả bốn người Tử Phong không khỏi cảm thấy một trận kì quái, một tên quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, nhìn thì giống như là khôi lỗi nhưng mở miệng ra nói thì lại vô cùng có hồn chứ không có vẻ cứng nhắc giống như một thứ cơ quan được lập trình sẵn, chỉ riêng việc âm điệu trầm bổng hữu lực đó đã không phải là một thứ máy móc có thể tạo ra được.
“Khảo nghiệm nhập môn?? Ý ngươi là đám kị sĩ lao ra ngoài tấn công chúng ta??” Tử Phong nhíu mày nói.
“Bại Thiên Đại Đế không hề quan tâm tới việc lãnh thổ bị xâm lấn, ngài ấy sống trong chiến tranh, từ trong chiến tranh gây dựng nên vương quốc của mình, chỉ ngại chiến tranh không nổ ra chứ chưa bao giờ ngại kẻ khác đến xâm lăng. Nhưng mà Đại Đế cũng có uy nghiêm của mình, một vài thứ sâu kiến hèn mọn cả gan xâm nhập lãnh thổ không phải là thứ có thể khiến Đại Đế phải nhọc công tốn sức. Mỗi một người tiến vào phải hạ gục đủ một trăm kị sĩ thì mới coi như thông qua khảo nghiệm, các ngươi có sáu người, vậy là sáu trăm kị sĩ.” Vị tướng quân cầm đao bên cạnh nói, âm thanh sang sảng vang vọng như chuông đồng.
Đôi mắt Tử Phong lóe lên mấy tia quang mang quỷ dị, hắn trực tiếp đạp không mà tiến lên, đi tới trước mặt ba tên kị sĩ khổng lồ, miệng nói: “Các ngươi không phải khôi lỗi, các ngươi chính là thể linh hồn bị giam cầm trong khôi lỗi!!”
“Ầm!!”