Tử Phong cùng với Tuyết Phi Nhan là hai người đầu tiên tiến vào bên trong Khổ Thiên Điện, quả nhiên giống như hắn đã đoán, không gian bên trong này hoàn toàn khác với những gì trông thấy ở bên ngoài, dường như nơi này tồn tại một loại quy tắc thời không nào đó khiến không gian bên trong lớn hơn rất nhiều so với kích thước thực tế của Khổ Thiên Điện vốn có, hay ít nhất là nhìn từ bên ngoài vào thì là như vậy.
Chỉ thấy trước mặt hai người là một đại điện khổng lồ, không, phải nói là trên cả mức khổng lồ, tính từ sàn nhà lên đến trần nhà phải đến hơn ngàn mét, diện tích bên dưới cũng rộng một cách khủng khiếp, xung quanh trang trí những cái gì thì hai người không quan tâm, bởi vì tầm mắt của Tử Phong và Tuyết Phi Nhan đều bị một vật thu hút.
Một bức tượng khủng bố cao xấp xỉ 4-500 mét được chạm khắc tinh xảo, hoàn toàn được đẽo gọt bởi thiên tinh thạch quý giá mà cứng rắn vô cùng, xuất hiện dưới hình dáng của một nam nhân tầm 30 tuổi đang ở tư thế đứng thẳng, hai tay đặt lên chuôi kiếm đang cắm ngập vào mặt đất, ngũ quan uy nghiêm, loáng thoáng còn có thể cảm nhận một nỗi bi ai mờ nhạt trên khuôn mặt đó.
Một luồng thông tin không hiểu từ đâu ra đột nhiên xuất hiện trong đầu Tử Phong, hắn không tự chủ được mà lẩm bẩm: “Khổ Hải Thiên Tôn!!”.
Lấy thính lực của Tuyết Phi Nhan, đương nhiên là nàng có thể nghe được lời lẩm bẩm của hắn ở khoảng cách gần như thế này, nàng liền ngay lập tức hỏi nhỏ: “Chàng biết nam nhân này??”.
Có thể trực tiếp can thiệp vào trong suy nghĩ của mình, ngoại trừ hai tâm ma ra thì chỉ có thể là một người, cái tồn tại chí cao vô thượng mà dạo gần đây có khuynh hướng xuất hiện hơi bị nhiều, Chúa Tể Hư Không, Tử Phong ngay lập tức có thể đoán ra người đó là ai, chỉ là mớ thông tin này giống như là “Hắn” đang gián tiêp yêu cầu Tử Phong phải làm theo vậy.
Dù ngàn vạn lần không nguyện ý, nhưng đây là lần đầu tiên mà “Hắn” nhúng tay can thiệp vào một cách trắng trợn trực tiếp như thế này, Tử Phong cũng đành phải thuận nước đưa thuyền, nhẹ giọng trả lời:
“Khổ Hải Thiên Tôn là một trong những cường giả đỉnh tiêm cùng thời với…..ta cách đây vạn năm trước, chỉ là hắn không phải là người của Huyền Linh đại lục giống như ta mà thôi.” Trên thực tế thì đống thông tin kia lớn hơn nhiều so với lời giải thích đơn giản này, nhưng bảo Tử Phong phun hết chỗ đó ra thì đến cả chính hắn với bản mặt dày còn hơn cả cái thớt cũng phải cảm thấy ngượng ngùng vì chém gió quá đà.
“Cái gì, vậy tức là cái vị…..Khổ Hải Thiên Tôn này tới từ cùng một nơi giống như chàng ư??” Tuyết Phi Nhan dường như bị sốc trước câu trả lời bất ngờ của Tử Phong, không kìm được giọng mà bật thốt lên.
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, hắn ta cũng không hẳn là tới từ cùng một nơi giống như ta, chỉ là…chuyện nói ra thì dài lắm, nàng chỉ cần biết đến thế là đủ.” Tử Phong có chút đau đầu nói.
“Vậy tu vi của Khổ Hải Thiên Tôn cao tới chừng nào, liệu có mạnh hơn phu quân lúc đỉnh phong không??” Tuyết Phi Nhan là một nữ nhân khôn khéo, nàng biết rằng nếu Tử Phong muốn thì đã nói cho nàng, nếu không muốn thì không nên ép hỏi, nàng rất thông minh chuyển chủ đề.
“Trước kia ta là Thiên Tôn đỉnh phong, còn hắn ta là siêu cấp Bán Thần đại năng, bất kể là ta bây giờ hay là ta của vạn năm trước đứng trước mặt hắn đến cả con kiến cũng không bằng, nàng thử nói xem.” Nói nhiều thành quen miệng, Tử Phong giờ khi nói về cái thân phận giả mà hắn bịa ra lúc trước cũng không còn lúng túng nữa mà thập phần tự nhiên.
“Chỉ là không hiểu tại sao về sau Khổ Hải Thiên Tôn lại đột nhiên biến mất, trải qua vạn năm thì ở đây lại xuất hiện một cái Khổ Thiên Điện, rất có thể là hắn đã chết từ lâu, cũng có thể là hắn đã bạch nhật phi thăng, để lại truyền thừa cho hậu bối dưới dạng cái Khổ Thiên Điện này.”
Trong thông tin mà Tử Phong có được thì không hề có cái gì đề cập đến sống chết của Khổ Hải Thiên Tôn nên hắn cũng mặc định bỏ qua luôn, trước mắt thì phải khám phá xem bên trong Khổ Thiên Điện liệu có đồ tốt như Tiểu Linh nói hay không đã.
Lúc này thì những người đầu tiên của nhóm người Hàn Nhất Nguyên và đám đệ tử cũng đã bắt đầu đặt chân vào bên trong đại điện, tất cả đều không ngoại lệ tỏ ra choáng ngợp trước tràng cảnh ở bên trong, đặc biệt là bức tượng vô cùng tinh xảo giống y hệt người thật kia.
“Tử Phong trưởng lão, ta nghĩ chúng ta cần phải tạm nghỉ chân ở nơi này một chút.” Hàn Nhất Nguyên cùng với Tiêu Linh tiến tới bên cạnh Tử Phong, cất giọng nói.
“Chuyện gì vậy??” Tử Phong hỏi.
“Ngài nhìn xem đi.” Tiêu Linh chỉ tay về phía đám đệ tử của cả ba tông môn mà nói.
Tử Phong liếc mắt nhìn, trong thoáng chốc liền hiểu ý của hai người, thì ra một chiêu
Phá Thiên Trảm kết hợp cùng với
Hiểm Hoạ Tiềm Tàng của hắn quá khủng khiếp, lực công phá mạnh tới mức mặc dù đã đứng xa mấy ngàn dặm, thậm chí còn được Lĩnh Vực của Tuyết Phi Nhan và Tiêu Linh bảo vệ khỏi sóng xung kích nhưng những đệ tử tu vi chỉ dừng lại ở Vương cấp này cũng không tránh khỏi bị nội thương nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng trong một thời gian.
Tử Phong mặc dù rất nóng lòng muốn xông vào bên trong Khổ Thiên Điện, nhưng thân phận hiện tại của hắn không cho phép bản thân có thể tự ý hành động một mình được, hơn nữa bản thân hắn cũng phải khôi phục linh lực cùng với hai viên Kết Tinh trong cơ thể, nên đành chấp nhận với lời đề nghị của bọn họ. Cũng may là thời gian hiện tại đã đến tầm chiều tối, nghỉ ngơi một đêm hẳn là đủ.
Không gian của đại điện rất lớn, dung nạp cả ngàn người nhưng vẫn không thấm vào đâu, vậy nên mọi người đều tranh thủ lúc nghỉ ngơi hiếm
có này mà nhóm lửa nấu nướng, thậm chí còn lôi cả rượu ngon ra để uống. Đối với việc này thì các vị trưởng lão đều nhắm mắt làm ngơ, dù sao thì tu vi thấp nhất ở đây cũng là Vương cấp, thậm chí có say rượu thì cũng chỉ cần vài giờ là có thể tỉnh táo lại hoàn toàn, cứ thả lỏng cho đám đệ tử được thoải mái một hồi.
Tử Phong trực tiếp lôi ra một cái trướng bồng, sau khi lôi Diệp Ngưng Tuyết vào cùng, bày ra một vài cấm chế không gian nho nhỏ liền để cho nàng tự tu luyện, còn bản thân hắn lúc này mới ngang nhiên lấy ra một nắm lớn đan dược bát phẩm cửu phẩm mà nuốt xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một khắc đã khôi phục lại ở trạng thái đỉnh phong.
Không gian cấm chế của hắn mới bố trí bị ai đó động chạm, Tử Phong nhận ra nhưng cũng không làm ra hành động gì mà để mặc cho người đó tiến vào trướng bồng, chỉ đơn giản bời vì đó chính là Tuyết Phi Nhan.
“Ổn rồi chứ?” Tuyết Phi Nhan thấy Tử Phong đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, nàng mỉm cười hỏi.
“Đã khôi phục lại hoàn toàn, dù có một biển Huyết Ma tới thì ta cũng có thể chiến được một trận ra trờ, còn nàng sao không nghỉ ngơi mà lại chui vào đây, hơn nữa nàng không sợ mọi người dị nghị à?” Tử Phong tiện tay kéo lấy Tuyết Phi Nhan vào lòng, cười nói.
Tuyết Phi Nhan để mặc cho hắn ôm ấp, cơ thể quyến rũ hơi vặn vẹo trong lòng Tử Phong, miệng nói:
“Ta có phải chiến đầu gì đâu mà cần phải nghỉ ngơi chứ. Còn về mọi người thì ai dám dị nghị, ta với chàng là phu thê cơ mà, có ở cùng một chỗ cũng là hợp tình hợp lí, mà kể cả có ý kiến thì cũng phải nuốt ngược lại, ai bảo ta có một vị phu quân lợi hại có thể bóp chết toàn bộ người ở đây không chút khó khăn cơ chứ.”
“Nàng lại nói quá rồi, cơ mà hẳn là nàng không chỉ vì nói chuyện phiếm mà tới gặp ta đúng chứ, có vấn đề gì vậy?”
“Là về Khổ Thiên Điện, chẳng hiểu sao ta lại cứ có cảm giác không lành, Khổ Hải Thiên Tôn là người cùng thời với chàng, chàng thử nói xem liệu trong này có bố trí cơ quan cạm bẫy hay là cái gì tương tự như là Cổ Mộ lúc trước hay không, dù sao cũng là vật của Bán Thần đại năng, không thể không cẩn thận được.” Tuyết Phi Nhan nói.
Tử Phong khẽ vuốt ve cần cổ trắng ngần của Tuyết Phi Nhan, miệng nói:
“Nàng lo lắng như vậy cũng không có gì là lạ, chỉ là không vào hang cọp sao bắt được cọp con, dù có nguy hiểm thì đây cũng là cơ duyên của chúng ta, cứ lo được lo mất thì còn làm được gì nữa, yên tâm đi, muốn chạm tới nàng thì phải bước qua xác của ta trước đã.”
Tuyết Phi Nhan nhìn nam nhân đang ôm lấy mình nói chắc như đinh đóng cột, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị khi nói đến cái chết của bản thân nhẹ tựa lông hồng, không hiểu sao nàng lại thấy an tâm một cách kì lạ, không tự chủ được mà càng rúc vào trong lồng ngực Tử Phong hơn nữa.
“Muội nói này, hai người có thể thôi không tình chàng ý thiếp ở đây được không, muội không có vô hình à nha.” Giọng nói giận dỗi của Diệp Ngưng Tuyết vang lên đánh gãy không khí vi diệu ở trong trướng bồng.
Tuyết Phi Nhan hơi ngượng ngùng một chút xíu, nhưng không hổ danh là người từng trải qua đủ loại sóng gió, nàng rất nhanh liền phản kích, cười khanh khách nói: “Muội đừng có ghen tị, ta chỉ là chiếm chỗ của muội có một lát mà thôi, muội hưởng thụ đủ rồi thì cũng phải cho ta hưởng ké một chút chứ.”
“Cái gì mà hưởng thụ đủ rồi chứ, hơn nữa chỗ của muội là cái chỗ nào chứ, tỷ cứ nói linh tinh….” Khuôn mặt non nớt nhưng thập phần xinh đẹp của Diệp Ngưng Tuyết ửng đỏ lên trông vô cùng đáng yêu, thậm chỉ còn đỏ rực hẳn khi nhìn thấy Tuyết Phi Nhan đang lấy ngón tay chỉ vào trong lòng Tử Phong.
“À mà chàng không định đi thăm tiểu tình nhân của mình à, ta thấy cô ấy cũng có vẻ như là bị thương đấy.” Tuyết Phi Nhan chợt nói.
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày, ai là tiểu tình nhân của hắn cơ chứ??
“Chính là nữ đệ tử mà khiến chàng phải đích thân nói chuyện với phong chủ Chu Tước phong đòi một danh ngạch cho nàng ta ấy, chàng còn định giả vờ đến lúc nào nữa, khi nào thì định thu nàng ta vào phòng đây.” Tuyết Phi Nhan cực kì thân mật dùng ngón tay trắng muốt của mình mà dí nhẹ lên trán Tử Phong.
“Lãnh Băng Băng hả, cái đó thì không cần nàng nói, ta đã lo liệu xong rồi.” Tử Phong cười một cách thần bí.
- ------------------------------------
Lãnh Băng Băng cũng chuẩn bị riêng cho mình một căn lều nhỏ, sau khi ở bên ngoài cũng với những nữ đệ tử khác thì nàng mới lấy cớ mà rời khỏi, trở về lếu của mình. Vừa vào bên trong, cơ thể nàng chợt run lên, khoé miệng ẩn ẩn có máu tươi tràn ra, đôi chân không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.
Chỉ là nàng còn chưa chạm đất, một bóng mờ loáng lên, Tử Phong không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện bên trong lều, đưa tay đỡ lấy Lãnh Băng Băng.
- ------------------------------------