Tử Phong cùng với Tuyết Phi Nhan trở lại Lăng Hư Cung sau hơn một tháng mất tích gây ra oanh động không nhỏ, vốn dĩ đạt tới cấp bậc trưởng lão đều có một Sinh Mệnh Ngọc Bài dung nhập một tia linh hồn lực của mỗi vị trưởng lão đặt trong tông môn để giám sát sinh tử, bằng không mỗi lần đi ra ngoài ngẫu nhiên tìm được động thiên phúc địa trực tiếp bé quan vài ba chục năm thì chẳng phải trên dưới tông môn đều coi là bọn họ đã chết à.
Sinh Mệnh Ngọc Bài của Tử Phong và Tuyết Phi Nhan vẫn còn chứng tỏ hai người còn sống, nhưng lấy tình hình mà xem xét thì khả năng là cả hai đều bị kẹt lại ở bên trong Sinh Hồn Bí Cảnh, muốn thoát ra ngoài căn bản là người si nói mộng, chỉ có thể đợi thêm mấy trăm năm nữa bí cảnh mở ra mới có cơ hội thoát khốn, ai ngờ mới có hơn một tháng sau đã thấy hai người mò về, không oanh động mới là lạ.
Về phần lí do cả hai thoát khỏi bí cảnh thì đã được bàn bạc kĩ lưỡng, nói là bàn bạc kĩ lưỡng chứ thực chất Tử Phong chỉ chém gió bừa việc hai người trong lúc truyền tống ra ngoài gặp phải không gian loạn lưu, sau đó may mắn không bị không gian loạn lưu giết chết, sở dĩ lâu như vậy mới về là bởi vì mất thời gian chữa trị thương thế. Cái lí do củ chuối này không ngờ lại khiến cả đám trưởng lão cùng tông chủ các thứ tin sái cổ, ai bảo cái thứ không gian loạn lưu kia quá mức kinh khủng, còn giữ được mạng là may, có bị trọng thương nằm một chỗ vài ba năm cũng không có gì là lạ cả.
Cơ mà một vài chuyện xảy ra trong bí cảnh mà Hàn Nhất Nguyên không biết thì Tử Phong và Tuyết Phi Nhan cũng không giấu diếm, đem toàn bộ kể hết một lượt. Nghe đến đoạn Tử Phong không ngờ lại làm thịt gần như toàn bộ Thánh Giai của Lăng gia, không chỉ các trưởng lão mà đến cả tông chủ cũng cười ra thành tiếng, ai bảo Lăng Hư Cung cùng với Lăng gia đối đầu không biết đã bao lâu nay đâu.
Chỉ là đến khi Hàn Nhất Nguyên thêm mắm dặm muối kể xen vào, cả đám lập tức có chút câm nín, ngươi nói cái gì, cái tên thập thất trưởng lão này đến cả Thánh Giai của Độc Cô gia cùng với Thiên Cơ Tông cũng làm thịt, hơn nữa không phải là một người, là một đám ư?? Nói đùa cái gì vậy, Sinh Hồn Bí Cảnh mở ra không phải không có Thánh Giai vẫn lạc, nhưng mà tự nhiên chết nhiều người như thế này, hơn nữa lại chỉ do một người làm ra là lần đầu tiên, mọi người rốt cuộc cũng ý thức được vị tân nhậm trưởng lão này hình như có chút bệnh hoạn biến thái, một lời không hợp là trực tiếp giết trước rồi tính sau.
Tất cả không hẹn mà cùng nghĩ thầm trong đầu, về sau tốt nhất là né xa cái tên trưởng lão bệnh tật này một chút, kẻo lỡ đắc tội xong đối phương nổi điên chặt mình ra làm mười tám khúc thì không biết kêu oan với ai, phải biết rằng với thực lực mà Tử Phong bày ra trong bí cảnh, dưới Thánh Hoàng căn bản không có đối thủ, muốn làm thịt vài ba vị trưởng lão cấp bậc Thánh Giả liền giống như ăn cơm uống nước, không có tính khiêu chiến.
Tử Phong vẫn sử dụng Liễm Tức để cải biến tu vi của mình, thể hiện ra ngoài chỉ là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong, điều này lại càng làm các vị trưởng lão khác khiếp hãi, mới có Thánh Giả sơ giai mà đã như thế này, nếu đạt tới Thánh Giả cao giai đỉnh phong thì chẳng phải đến cả Thánh Hoàng hắn ta cũng đánh một trận được hay sao.
Tử Phong cũng đồng thời hướng tất cả mọi người tuyên bố, Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên đều là nữ nhân của hắn, chính thức không còn che giấu quan hệ của ba người nữa, chỉ là trước đó đã oanh động đủ rồi, mọi người căn bản đã có chút câm nín, cái tin này không khác gì cầm một xô nước đổ xuống biển, đến cả chút gợn sóng cũng không có, còn về mấy thứ râu ria như làm thế nào mà hai người trở thành nữ nhân của hắn liền bị mọi người trực tiếp ném ra sau đầu, gián tiếp coi như là thừa nhận mối quan hệ này.
Khiến Tử Phong câm nín hơn nữa đó là lúc trở về nơi ở của mình, hắn nhìn thấy bài vị của mình đang ở trên bàn thờ, xung quanh nghi ngút khói hương dày đặc, Diệp Ngưng Tuyết lúc này vẫn còn đang mặc đồ tang màu trắng hồn nhiên nhìn hắn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Nếu ta chết thì chẳng phải Nhạc Tư Kỳ sẽ không đứng ở kia hay sao??” Tử Phong cố nén xúc động muốn vỗ ra một chưởng thổi bay cái ban thờ trước mặt, ngón tay run run chỉ về phía Nhạc Tư Kỳ đang đứng gần đó.
“Muội biết, nhưng nhỡ đâu ca ca có xảy ra chuyện gì thật thì lúc đó chẳng phải đã có sẵn bài vị cùng với bàn thờ rồi hay sao, coi như là để đấy mai sau dùng đi.” Diệp Ngưng Tuyết cười nói.
Không nói ra còn đỡ, nói ra rồi Tử Phong lại càng muốn đánh người, cái gì mà để đấy mai sau dùng, đây chẳng phải là đang trù ẻo hắn không sớm thì muộn cũng chết sớm hay sao?? Nhưng mà muội muội hắn cưng chiều còn chưa xong, đánh thì không nỡ, cuối cùng hắn chỉ có thể đem cục tức này nuốt ngược vào bụng.
Đã công khai mối quan hệ, Diệu Yên trực tiếp chuyển hẳn đến nhà hắn ở, trong khi đó thì Tuyết Phi Nhan chỉ có thể ngậm ngùi ở lại Chu Tước Phong, ai bảo nàng là nội môn trưởng lão, so với cung phụng trưởng lão như Diệu Yên thì thiếu đi một tầng tự do a.
Hồ Phi Nguyệt thấy hắn trở về thì đương nhiên vui mừng hết sức, vào lúc Sinh Tử Kết mất đi kết nối, nàng liền giống như đã chết mất một nửa, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ có chút nhợt nhạt mà Tử Phong không khỏi đau lòng. Tiểu Linh cũng giải thích cho hắn việc Chúa Tể Hư Không cưỡng ép chặt đứt liên hệ của Sinh Tử Kết, nhưng vẫn giữ lại cái gọi là “có lợi” đối với Tử Phong, đó là nếu hắn chết thì Hồ Phi Nguyệt vẫn sống, nhưng ngược lại thì hắn vẫn nhận được tu vi cả đời của nàng giống như cách hoạt động vốn có của Sinh Tử Kết.
Lẽ đương nhiên cái lợi ích này Tử Phong chẳng thèm đếm xỉa đến, nhưng tốt xấu gì hiện tại nếu hắn chết thì cũng không liên luỵ đến Hồ Phi Nguyệt, hành động này của Chúa Tể Hư Không trực tiếp bỏ đi một tảng đá
lớn trong nội tâm của hắn, còn về việc làm thế quái nào mà cái tên đó lại có thể làm được như vậy thì hắn không quan tâm, chuyện ly kỳ cổ quái mà Chúa Tể Hư Không làm ra không ít, thắc mắc nhiều làm gì cho mệt.
Lãnh Băng Băng y theo lời mời của Tử Phong cũng trực tiếp chuyển đến viện lạc của hắn, đối với chuyện này thì mấy vị trưởng lão của Chu Tước phong trực tiếp làm ngơ, tuy thân phận cách biệt nhưng Tử Phong trong mắt bọn họ mưới chỉ có hơn 20 tuổi, có phong lưu một chút cũng không hại đến ai cả, hà huống chi Lãnh Băng Băng cũng chỉ là một đệ tử nội môn bình thường thân phận không cao không thấp, căn bản không ảnh hưởng đến đại cục.
Còn phản ứng của mấy người Hồ Phi Nguyệt cũng thập phần tích cực, Hồ Phi Nguyệt vốn luôn cảm thấy áy náy vì bản thân không thể sinh con cho Tử Phong nên rất dễ dàng chấp nhận, Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan lại càng không hỏi đến, dù sao thì truyền thống của Huyền Linh đại lục nam nhân cường đại ai chả thê thiếp thành đàn, nhìn mãi rồi cũng quen, hơn nữa do tu vi càng cao tỉ lệ sinh con càng thấp, với tu vi của mấy người cùng Tử Phong thì tỉ lệ sinh ra hậu đại bé đến mức đáng thương, các nàng cũng không muốn hắn mai sau không có người nối dõi a.
Nhắc tới nữ nhân, Nhạc Tư Kỳ từ khi đi theo Tử Phong được hắn cho hàng tá đan dược đỉnh cấp để tu luyện, bét nhất cũng là thất phẩm đan dược, ném ra ngoài có thể khiến các siêu cấp tông môn tranh đến vỡ đầu chảy máu, tu vi tăng tiến cực nhanh, từ Thánh Giả trung giai đã nhảy lên thành Thánh Giả cao giai sơ đoạn, chỉ càn tích luỹ đầy đủ thì Thánh Giả cao giai đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian, thậm chí trùng kích Thánh Hoàng cũng không phải không có khả năng.
Vốn dĩ nàng đột phá tu vi xong tâm trạng trở nên cực kì tốt đẹp, trong đầu thầm nghĩ với thực lực của nàng lúc này hẳn cũng xứng đáng để trợ giúp chủ nhân của mình, nào ngờ chủ nhân đi ra ngoài một vòng liền trực tiếp mang về thêm một nô bộc nữa. Đáng chết đó là nô bộc mới này là một nữ nhân, hơn nữa lại thành thục vũ mỵ đến cực điểm, nàng tự nhận bản thân đã đủ xinh đẹp nhưng so sánh với người ta vẫn cảm thấy có chút thua kém.
Nhan sắc thì cũng thôi đi, đến cả tu vi của nô bộc mới được chủ nhân mang về cũng đạt tới Thánh Hoàng, hơn nữa thực lực lại cực kỳ cường đại cùng cổ quái, công kích linh lực và Lĩnh Vực với nàng ta hoàn toàn vô dụng, dùng lực lượng để cứng đối cứng thì nhục thân của nàng ta còn hơn cả thai thể Bảo khí, cứng rắn tới mức khiến người khác tức lộn ruột.
Cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng, sinh tử của bản thân chỉ trong một ý niệm của Tử Phong, Nhạc Tư Kỳ chỉ sợ hắn chướng mắt mình vô dụng, trực tiếp động khế ước chém giết, không ngờ quẫn trí nửa đêm lẻn vào phòng chủ nhân của mình, cởi sẵn quần áo cầu hiến thân.
Báo hại Tử Phong phong trần mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một phen, vừa mới đi vào phòng của mình liền hoảng hồn phát hiện một thân ảnh loã thể trắng như trứng gà bóc nằm sẵn trên giường, thiếu chút nữa giật mình tung ra một chưởng. Đến khi nhận ra đấy là Nhạc Tư Kỳ, hắn không khỏi dở khóc dở cười, đại khái trong lòng cũng đoán được nguyên nhân, thuận tiện trấn an nàng rồi ném cho một nắm lớn đan dược cao cấp nữa sau đó đá nàng ra khỏi cửa, kêu nàng tập trung tu luyện cho tốt sớm ngày đột phá Thánh Hoàng, tài nguyên tu luyện cứ để hắn lo.
Nhạc Tư Kỳ vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị chủ nhân dày vò cả đêm, đến tận lúc bị sút ra ngoài không chút thương tiếc vẫn còn ngẩn ngơ, sau một lúc mới hồi thần lại, nhìn không gian giới chỉ đầy ắp đan dược mà chủ nhân vừa mới ban tặng, trong lòng không khỏi cảm động, không ngờ chủ nhân không chán ghét ta yếu đuối vô dụng, vậy mà còn cho ta bao nhiêu đan dược trân quý, đi theo chủ nhân này tuyệt đối không lỗ.
Nếu Nhạc Tư Kỳ biết được một điểm đan dược mà nàng cho rằng trân quý này thường xuyên được Tử Phong lôi ra hàng vốc lớn cho con gái yêu Tuyết Liên ăn như ăn kẹo thì không biết biểu cảm của nàng sẽ như thế nào nữa, khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc.
Tử Phong không phải là loại đói bụng ăn quàng, Nhạc Tư Kỳ xác thực là một đỉnh cấp mỹ nữ hiếm gặp, nhưng hắn cũng có nguyên tắc của bản thân, hắn suy nghĩ bằng thân trên chứ không phải thân dưới, không thể nào cứ như vậy trực tiếp nhào lên ăn sạch sẽ được.
Gọi là nghỉ ngơi chứ thực tế Tử Phong chỉ muốn yên tĩnh một chút, hắn âm thầm xem xét lại thực lực bản thân hiện tại. Hắn hiện tại level 49, tương đương cảnh giới là Bán Thánh Hoàng, nhưng với Lĩnh Vực tầng thứ hai và chỉ số cơ bản cao ngất ngưỡng viễn siêu Thánh Hoàng thông thường, hắn có thể tự tin đối mặt với bất kỳ Thánh Hoàng cường giả nào mà vẫn toàn thây trở ra, tối thiểu đánh không lại vẫn có thể chạy trốn dễ dàng.
Hơn nữa bởi bản thân vốn có sẵn Lĩnh Vực tầng thứ hai, Cương Cảnh cũng tu đến đại thành, bất kể là tu luyện theo kiểu truyền thống của Huyền Linh đại lục hay là theo khung tu luyện của hệ thống thì đạt tới Thánh Hoàng chỉ là vấn đề thời gian, bất quá hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó không nói rõ được.
Nghĩ đến đây, Tử Phong liền làm ra một quyết định lần đầu tiên kể từ lúc bản thân trọng sinh xuyên việt tới giờ, hắn muốn bế quan tu luyện!!