Cuồng Huyết Thiên Ma

Vạn Quỷ Quật


trước sau



Mai Tôn Giả giật nảy mình, vội vàng quay người lại, cái người mà nàng vốn tưởng rằng đã chết kia vẫn không có chút sinh khí, nhưng hắn ta đang mở mắt đôi mắt trống rỗng đen kịt ra nhìn nàng.
“Chuyện này….không thể nào!! Lão tổ đã nói…linh hồn cậu đã biến mất rồi cơ mà!!" Mai Tôn Giả hốt hoảng nói.
“Ta không chết dễ như vậy đâu, hay là ngài muốn ta phải chết?” Khuôn mặt chết lặng của Tử Phong không chút động tĩnh, nhưng giọng nói của hắn vẫn vang lên bên tai Mai Tôn Giả, hiển nhiên đây chính là truyền âm nhập mật.
Mai Tôn Giả rảo bước đến trước mặt Tử Phong, cánh tay giơ lên khẽ chạm vào người hắn, nàng không cảm thấy chút sinh cơ nào, mạch đập không có, máu bên trong cơ thể không chuyển động, đến cả hô hấp của hắn cũng không tồn tại, nàng có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, giống như là nàng đang nói chuyện với một xác chết vậy.
“Ta sao lại muốn cậu chết được…” Mai Tôn Giả nghẹn giọng nói.
Nhìn thấy Mai Tôn Giả giống như chuẩn bị khóc đến nơi, Tử Phong vẫn không chút biểu tình, chỉ nhàn nhạt nói
“Tại sao lại muốn lấy mạng thê tử của ta?”
Đôi mắt Mai Tôn Giả khẽ co rút, nàng hít sâu một hơi bình ổn lại tâm tình của mình, một hồi lâu sau mới nói
“Diễm Quang Đế Quân là một võ giả sở hữu hai loại linh căn Hoả-Quang với Hoả thuộc tính làm chủ, thuộc tính chí dương chí cương, nhiều năm qua bởi vì dương khí trong cơ thể quá nhiều khiến tu luyện bị mất cân bằng không thể đột phá.

Thê tử của cậu là thánh nữ của Nguyệt Ảnh Hồ Tộc, bộ tộc này sở hữu một bảo vật tinh thuần âm khí đó là Nguyệt Quang Bảo Thạch, đó cũng chính là thứ mà Diễm Quang Đế Quân muốn, có thứ này thì hắn ta sẽ có thể điều hoà khí tức trong cơ thể của mình, chữa trị ám tật sinh ra từ trong tu luyện.”
Đến đây thì không cần Mai Tôn Giả phải giải thích nữa, Tử Phong cũng đã hiểu được rằng tại sao đám người đó lại phải truy cùng diệt tận Hồ Phi Nguyệt đến như vậy.

Vật mà một Linh Đế cường giả muốn, chỉ diệt một bộ tộc yêu thú thấp kém căn bản chẳng đáng kể là bao, có lẽ trong mắt của hắn ta thì cả cái mạng của Tử Phong hắn và Hồ Phi Nguyệt cũng chỉ như hai con côn trùng nhỏ bé, chết thì thôi, chẳng có vấn đề gì cả.
Không khí bên trong đại lao đột nhiên trở nên lạnh lẽo âm u, Tử Phong không sử dụng truyền âm nữa, quai hàm của hắn hơi cử động phát ra mấy tiếng răng rắc, tiếng nói khàn đặc vang lên
“Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đâu? Cả đệ tử của ta nữa?”

“Diệu Yên trưởng lão và Tuyết Phi Nhan trưởng lão đều đã bị giam lỏng, nhưng cậu yên tâm, bọn họ chỉ bị cầm cố tu vi, không bị thương, cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu.

Còn hai đệ tử của cậu ta đã thu xếp người chiếu cố, cái tông môn tham lam này sẽ không tự nhiên chôn vùi hai thiên tài mới nổi như thế đâu, nhất là sau khi bọn họ đã mất đi rất nhiều Thánh Giai dưới tay cậu.” Mai Tôn Giả nói, trong giọng nói thể hiện rõ sự bất mãn với Lăng Hư Cung.
Nhìn thấy Tử Phong vẫn trầm ngâm không nói gì, Mai Tôn Giả cắn răng nói
“Tử Phong, đừng đánh mất hi vọng, ta sẽ không để cậu chết ở đây đâu.

Ta sẽ tìm cách kéo dài thời gian, sau đó lựa chọn thời điểm để thả cậu ra, chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn….”
“Mai Tôn Giả, cảm ơn ngài, nhưng mà không cần đâu, những gì ngài làm cho ta đã đủ rồi, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ không bao giờ quên, ngài không cần phải mạo hiểm bản thân để cứu ta đâu.” Tử Phong ngắt lời Mai Tôn Giả.
“Đồ ngốc, ta biết là Thiên Linh Toả không thể trói buộc được cậu, nhưng mà cậu không biết rằng lão tổ rất coi trọng một Thiên Ma như cậu, gần như lúc nào cũng dùng thần thức của mình để phong toả đại lao này, dù cậu có thoát được ra khỏi Thiên Linh Toả thì cũng vô pháp bỏ trốn một mình!” Mai Tôn Giả dậm chân một cái, khẽ gắt lên.
“Mai Tôn Giả, không, Mai Thường Hi, ta biết nàng muốn tốt cho ta, nhưng không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, bản thân ta tự có tính toán.

Nàng còn nhớ lời hứa lúc trước với ta không?” Giọng nói vô cảm xúc của Tử Phong bỗng trở nên mềm mại, ánh mắt của hắn cũng không còn trống rỗng nữa mà xuất hiện chút sinh khí.
“Ta chưa già đâu, trí nhớ của ta vẫn còn tốt lắm, cậu muốn ta làm gì?” Mai Tôn Giả dịu giọng nói.
“Mặc kệ ta ở trong này, bất kể về sau có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng cứ coi như là mình không biết gì cả, còn nữa, nhờ nàng chăm sóc cho hai thê tử của ta đang bị giam cầm, nếu có thể thì hãy để mắt tới hai tên đệ tử ngốc hộ ta.” Tử Phong lạnh nhạt nói.
Mai Tôn Giả có chút bất ngờ trước yêu cầu của Tử Phong, nhưng đồng thời cũng không thật sự quá bất ngờ, nàng cũng đã đại khái đoán trước được rằng hắn sẽ nhờ mình chăm sóc người thân hộ hắn, chỉ là nghe giọng điệu của hắn giống như là muốn chết mục xương ở trong đại lao này, nàng thật sự không thể nghĩ ra được cách mà Tử Phong có thể chạy trốn khỏi nơi này.

Thấy Tử Phong nhắm mắt lại như muốn kết thúc cuộc trò chuyện, nàng gật đầu nói
“Được, Mai Thường Hi này đã nói là làm, yêu cầu của cậu ta sẽ tận lực mà làm, tạm thời cậu hãy nghỉ ngơi ở đây đi, ta sẽ tìm cách kéo dài thời gian cho cậu.”
Mai Tôn Giả quay người đi ra khỏi đại lao, trước khi rời khỏi nàng ngoái đầu lại, truyền âm cho hắn.
“Ta không biết cậu muốn làm gì, nhưng mà….bảo trọng!!”
Cánh cửa đại lao đóng sầm lại, bên trong ngục chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói tới từ ô cửa thông gió nhỏ xíu ở trên trần nhà, nhất thời không gian trở nên im lặng tĩnh mịch.

Tử Phong bất động một hồi lâu, đột nhiên hắn mở to hai mắt của mình ra, bên trong đôi mắt của hắn lúc này là hư ảnh vũ trụ tinh không rộng lớn vô bờ, trên người hắn toả ra khí tức thần thánh đến mức cực điểm, giọng nói giống như truyền tới từ hư không sâu thẳm vang lên
“Để ta đưa ngươi rời khỏi nơi này!!”
Cả người Tử Phong dần dần hoá thành những đốm sáng lấp lánh giống như những mảnh vụn thuỷ tinh nhỏ như hạt cát, cứ như vậy mà tan biến dần vào trong không gian, trong một cái chớp mắt đã triệt để biến mất, chỉ để lại những sợi xích Thiên Linh Toả nằm vất vưởng trên sàn nhà.
-----------------------------------
Tử Phong mở hai mắt ra, trước mặt hắn lúc này là một bình nguyên đầy cỏ xanh với bầu không khí trong lành mát mẻ, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu từ trên cao xuống sưởi ấm cơ thể có phần giá lạnh của hắn.

Đây chính là không gian hệ thống, không phải là thế giới thực, trước mặt hắn lúc này là Tiểu Linh vẫn một thân y phục màu đỏ bay phất phới trong gió, bên cạnh nàng là một thân ảnh thần bí, chỉ biết rằng không gian xung quanh người y bị vặn xoắn bẻ cong một cách hỗn loạn, không thể nhìn ra được diện mạo của thân ảnh bên trong.
“Ta đã xong việc của mình, giờ thì, đến lượt ngươi đấy lão già.” Tử Phong lạnh nhạt nói.
“Trước khi ta bắt đầu, có một điều ta muốn hỏi ngươi.

Ngươi vẫn còn một Nguyện Ước Hư Không nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn đưa thê tử của mình trở về hay sao?” Chúa Tể Hư Không nói.

Tử Phong nghe vậy liền cười khảy, hắn nhìn sang bên cạnh mình, ở đó là một chiếc quan tài trong suốt không biết làm bằng chất liệu gì, bên trong là Hồ Phi Nguyệt một thân bạch y chỉnh tề, nàng yên lặng nằm đó giống như đang ngủ một giấc thật sâu, thật yên lành.

Bàn tay hắn chạm lên trên chiếc quan tài, miệng chậm rãi nói
“Lão già ngươi còn biết rõ chuyện này hơn cả ta, dù ta có sử dụng Nguyện Ước Hư Không thì cũng chẳng trả nổi cái giá để có thể hồi sinh người chết, chuyện này ta biết rất rõ chứ.”
“Ha ha ha, ngươi cũng thông minh đấy, ngươi căn bản không thể trả giá cho điều ước đấy, xem ra ta đã coi thường trí tuệ của ngươi rồi.” Chúa Tể Hư Không cười lớn.
“Đừng lề mề nữa, làm đi!!” Tử Phong nghiến răng nói.
“Xong rồi!!” Chúa Tể Hư Không vỗ tay một cái, sau đó nhún vai nói.
Chỉ thấy sau một cái vỗ tay của y, bầu trời phía trên giống như bị tách ra làm hai nửa, một thông đạo không gian khổng lồ đến cực điểm xuất hiện, từ phía bên trong thông đạo phát ra vô số tiếng gầm rú gào thét giống như ác ma đến tử cửu trùng địa ngục.
“Đây là con đường thông đến Vạn Quỷ Quật, là một nơi mà ta đã tạo ra.

Nơi này giống như tên gọi của nó, bên trong có chứa hàng vạn sinh vật hung tàn khát máu chỉ biết đến giết chóc, tu vi của bọn chúng sẽ dao động từ tương đương với ngươi cho đến hơn ngươi một vài cảnh giới.

Vạn Quỷ Quật không có pháp tắc chi lực, chỉ có linh lực thuần tuý, ngươi cũng không thể sử dụng Nguỵ Vực của bản thân, tuy nhiên nếu ngươi muốn trui rèn Nguỵ Vực thì vẫn có thể.
Số lượng ác quỷ ở trong Vạn Quỷ Quật là đúng sáu vạn sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu đầu, ngươi giết một con thì sẽ có một ác quỷ khác sinh ra, vĩnh viễn không bao giờ hết.

Thực lực của bọn chúng cũng sẽ tăng lên hay giảm đi tương quan với chính thực lực của ngươi.

Ngươi không được

dùng bất kỳ kỹ năng nào tới từ hệ thống ngoại trừ khả năng tái sinh, đương nhiên vũ kỹ bên ngoài như Trảm Nguyệt Thất Thức và Tử Lôi Cửu Kích hay là thiên phú thần thông của Thiên Ma Nhất Tộc thì không vấn đề.
Còn một chuyện nữa, ta hiện tại sẽ gỡ bỏ cơ chế khoá điểm kinh nghiệm, ngươi có thể thu được điểm kinh nghiệm để tấn cấp ở bên trong Vạn Quỷ Quật như bình thường, cấp bậc của ngươi sẽ tăng lên không khác gì tu luyện thông thường, đương nhiên cấp bậc vẫn sẽ theo các cảnh giới mà hệ thống đã đề ra trước đó là Cương Cảnh, Thể Cảnh, Liệt Cảnh, Pháp Cảnh.
Ở bên trong Vạn Quỷ Quật không có tồn tại cái chết, tức là không chỉ ác quỷ có thể hồi sinh, mà chính ngươi nếu bị giết thì cũng hồi sinh lại được.

Nhưng mà ta phải cảnh báo trước với ngươi một điều, khi hồi sinh ngươi sẽ phải trải qua nỗi đau cả về tinh thần lẫn thể xác tăng dần theo mỗi lần phục sinh, vậy nên đừng có nghĩ rằng mình có thể hồi sinh vô tận mà liều mạng vớ vẩn.

Và còn một vài điều thú vị về Vạn Quỷ Quật nữa, nhưng ta sẽ để cho ngươi tự tìm hiểu.”
Nghe Chúa Tể Hư Không nói, Tử Phong hơi nhíu mày, miệng nói
“Ta có thể ở trong này bao lâu?”
“Ngươi muốn ở trong đó bao lâu cũng được, nhưng mà ta đã đặt ra giới hạn, khi ngươi đạt tới Thánh Quân đỉnh phong thì ác quỷ sẽ không sinh ra thêm nữa mà biến mất.

Cũng không cần lo lắng tới cơ thể thật sự của ngươi, ta đã đưa nó đến một nơi an toàn rồi, hơn nữa tỉ lệ thời gian ở trong Vạn Quỷ Quật và thế giới bên ngoài chênh lệch rất nhiều, một năm bên ngoài tương ứng với một vạn một ngàn một trăm mười một năm trong Vạn Quỷ Quật, sẽ không có chuyện cơ thể thực của ngươi tự nhiên lăn ra chết bất đắc kỳ tử vì hết tuổi thọ đâu.” Chúa Tể Hư Không kiên nhẫn giải thích.
Tử Phong gật đầu coi như đã hiểu, đây hẳn chính là cách mà vị thần toàn năng này bày ra để trợ giúp mình tăng tiến tu vi, hiển nhiên chỉ là đưa ra một con đường sau đó để tự hắn phải bước đi chứ không phải tự nhiên cứ như vậy mà trực tiếp thăng cấp cho hắn.

Có làm thì mới có ăn, Tử Phong luôn luôn tin rằng không có cái gì gọi là miếng bánh đột nhiên rơi từ trên trời xuống, đây hẳn chính là cơ hội để hắn có thể thu được sức mạnh.
Không chần chờ nữa, Tử Phong tung mình lao lên không trung, tiến nhập vào trong thông đạo không gian, ngay khi thân ảnh của hắn biến mất, thông đạo không gian biến mất, bầu trời trở lại một màu xanh nguyên bản giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Phụ thân, ta không ngờ ngài lại sử dụng đến Vạn Quỷ Quật đấy.” Tiểu Linh trầm ngâm nói.

“Khậc khậc khậc, con đã khẳng định hắn ta chính là người sẽ trở thành thứ mà ta muốn, vậy thì ta còn gì phải băn khoăn, nếu hắn là người như vậy, thế thì Vạn Quỷ Quật chính là nơi tốt nhất để rèn luyện hắn.

Một khối thép thô không thể trở thành một thanh kiếm sắc bén nếu không thông qua mài giũa thích hợp được.” Chúa Tể Hư Không vỗ vỗ lên đầu Tiểu Linh, nhẹ nhàng nói.
“Ta chỉ sợ Vạn Quỷ Quật vượt quá sức chịu đựng của công tử mà thôi, đó không phải là nơi mà một phàm nhân có thể dễ dàng vượt qua được.” Tiểu Linh thở dài nói.
“Không thể vượt qua thì cũng phải cố để mà vượt qua, bằng không thì hắn ta đã cô phụ một phen tâm ý của con gái ta rồi.” Chúa Tể Hư Không cười lạnh nói.
------------------------------
Tử Phong cảm thấy đầu óc quay cuồng một trận, cơ thể giống như bị xé rách ra thành từng mảnh rồi sau đó lại được chắp vá lại, lặp đi lặp lại hàng chục lần rồi mới dừng lại, cả người hắn từ trên trời rơi xuống, đục thủng một lỗ lớn trên mặt đất.

Bò ra khỏi cái hố sâu, Tử Phong đưa mắt nhìn quanh, khẽ cảm nhận môi trường xa lạ của Vạn Quỷ Quật.
Xung quanh hắn là một địa hình gồ ghề mấp mô chỉ toàn sỏi đá khô cằn, không có cây cối, không có nước, cũng chẳng có sinh vật gì cả, hoàn toàn là một mảnh tử địa, phía trên là một bầu trời đỏ quạch như máu không có lấy một áng mây, dường như bên trong không khí có rất ít oxi, hơn nữa lại tràn ngập cát bụi khiến hắn hô hấp cực kỳ khó khăn.
“Vạn Quỷ Quật hả, sao ta thấy giống như là một sa mạc không bóng người thế này.” Tử Phong thầm nghĩ.
Chỉ là vừa mới nghĩ đến đây, hàng loạt tiếng gầm rú như ác quỷ vang lên từ tứ phương tám hướng, sau đó mặt đất bên dưới chân hắn rung lên ầm ầm như có động đất, Tử Phong nhìn sang xung quanh, ở phía xa xa nơi chân trời xuất hiện từng đoàn khói bụi phủ kín không trung đang dùng một tốc độ kinh khủng tiến về phía hắn.
Trong một khoảng thời gian chỉ vài cái hô hấp, xung quanh Tử Phong đã bị bao vây bởi hằng hà vô số những sinh vật kỳ dị, bọn chúng có kích cỡ khác nhau, nhỏ thì chỉ nhỉnh hơn con người bình thường một chút, to hơn thì gấp ba bốn lần, cá biệt có những sinh vật cao đến cả trăm mét, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Những sinh vật này tuy khác nhau về kích cỡ nhưng đều có chung một ngoại hình, cơ thể cấu tạo hơi giống nhân loại gầy gò mất cân đối, da bọc xương, đứng bằng hai chân, phía trên là hai cánh tay kéo dài quá khổ đầy gai nhọn, điểm khác thường đó là phần bắp tay gầy còm khẳng khiu nhưng từ khuỷu tay xuống đến bàn tay lại thô to một cách kỳ dị, năm ngón tay dài với những chiếc vuốt bén nhọn trông vô cùng đáng sợ.
Phía sau lưng của bọn chúng là một hàng gai nhọn mọc dọc theo chiều dài của sống lưng, hai bên là hai chiếc cánh xương xẩu trông hơi rách rưới, phần đầu có hai chiếc sừng nhọn hoắt hướng lên trên, khuôn mặt trông chẳng khác gì một cái đầu lâu bị lột sạch da chỉ còn lại xương, hai hốc mắt trống rỗng có thể nhìn xuyên vào tận bên trong, bên dưới là một hàm răng nhọn lởm chởm với những chiếc răng nanh dài quá khổ.
Cơ thể của những sinh vật này được bọc trong một lớp vảy hơi giống vẩy rắn màu xám xịt, khí tức của bọn chúng cực kỳ hung bạo và khát máu, tưởng chừng như thứ duy nhất mà chúng muốn đó chính là xé xác mọi sinh vật sống trước mắt.
“Thì ra đây chính là ác quỷ mà lão già đó nói.” Tử Phong còn chưa cảm thán xong, hàng chục đầu ác quỷ đã xông tới, dùng một tốc độ kinh thế hãi tục tiếp cận hắn, móng vuốt trong tay hoá thành lợi trảo sắc như đao kiếm chém xuống đầu hắn.
Tốc độ của ác quỷ quá nhanh, nhanh đến mức Tử Phong còn chưa kịp phản ứng thì khắp người đã ăn gần chục vết cào, móng vuốt bén nhọn cắt xuyên qua da thịt của hắn không chút khó khăn, rạch thành những vết thương kéo dài sâu hoắm ăn vào tận trong xương, máu tươi bắn tung lên không trung văng khắp nơi.
“Hự!!”
Tử Phong cảm nhận cơn đau thấm vào xương tuỷ, hắn vội vàng động thân, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi vòng vây, hạ thân xuống một bãi đất trống nho nhỏ.

Nhìn đám ác quỷ đông nghịt như kiến đang điên cuồng tràn tới, hắn không còn thời gian nghĩ ngợi nữa, khoé miệng nở một nụ cười cuồng loạn
“Thiên Ma Hoá Thân!!”
Chỉ là đúng lúc này, Tử Phong cảm thấy cơ thể của mình có gì đó khác lạ, dù hắn cố gắng điều khiển như thế nào đi chăng nữa cũng không thể biến thân, thay vào đó da thịt của hắn bị một luồng nhiệt nóng bỏng như thiêu như đốt, không ngừng cháy đen rồi hoá thành tro bụi rơi lả tả xuống đất khiến hắn buộc phải dừng lại quá trình biến thân của mình.
“Cái gì….”
Không có thời gian để mà tự hỏi, Tử Phong trong nháy mắt bị nhấn chìm bởi một biển ác ma vô cùng vô tận, những mảnh vụn cơ thể của hắn văng bừa bãi lên không trung, ngay lập tức bị đám ác quỷ vồ vập lấy cắn xé.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện