Phất phất tay ra hiệu cho Nhạc Tư Kỳ lui ra, Tử Phong ngồi một lát sau đó dứng dậy, hắn quyết định đi gặp Hồ Phi Nguyệt, cũng chỉ có nàng là luôn luôn rảnh rỗi.
Nghĩ tới Hồ Phi Nguyệt, khuôn mặt lạnh lẽo của Tử Phong không khỏi thả lỏng, khoé miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn, cũng là nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, kể cả Lâm Tử Hàm ở kiếp trước cũng vô pháp so sánh được với Hồ Phi Nguyệt.
Ngoại hình hoàn mỹ đến mức không thể nào tìm ra được một điểm trừ cũng chỉ là một phần, nàng ôn nhu, khéo hiểu lòng người, đồng thời cũng mạnh mẽ cứng rắn, hơn tất cả đó là nàng dường như dành toàn bộ tình cảm của mình dành cho Tử Phong, nhờ nàng mà trái tim đã nguội lạnh của hắn mới cảm nhận thấy hơi ấm của gia đình thực sự trong cả hai kiếp sống.
Từ cái lúc Tử Phong mới chỉ là một Sư cấp nhỏ nhoi thì Hồ Phi Nguyệt đã đi theo hắn, đến tận bây giờ khi hắn đã trở thành Thánh Hoàng cường giả thì nàng vẫn một mực ở bên hắn, bất kể hắn có đi đâu, làm những việc gì, nàng vẫn luôn chờ đợi, không oán không hối, chỉ để đến khi hắn trở lại thì nàng chào đón hắn bằng một câu nói ấm áp: “Mừng chàng đã về.”
Còn nhớ lần trước khi Tử Phong cùng với Tuyết Phi Nhan trở về từ Sinh Hồn bí cảnh, Sinh Tử Kết giữa hai người bị Chúa Tể Hư Không gạt bỏ, Hồ Phi Nguyệt lúc nhìn thấy hắn bình an cũng chỉ cười cười, nào ngờ đến nửa đêm, nàng ngã gục vào trong lòng Tử Phong, hai tay ôm chặt lấy hắn giống như sợ hãi hắn sẽ biến mất, khóc nấc lên từng cơn.
“Chàng không biết rằng thiếp đã tuyệt vọng đến như thế nào khi Sinh Tử Kết bị đứt đoạn đâu….”
Câu nói này cho đến giờ mỗi khi Tử Phong nhớ lại đều cảm thấy đau nhói trong tim, hắn căn bản không thể tưởng tượng được một nữ tử có tu vi Thánh Hoàng đỉnh phong mạnh mẽ đến cực điểm lại có thời điểm tỏ ra yếu đuối như thế này.
Nhưng mà việc Hồ Phi Nguyệt làm ngay sau khi được Tử Phong dỗ dành cho hết khóc đó là trực tiếp tế Lĩnh Vực của mình ra, lấy thực lực áp đảo trói gô hắn lại, sau đó dưới con mắt trợn trừng lên của hắn, lấy ra một thanh chuỷ thủ có phần cổ xưa, thẳng tay đâm vào tim mình.
Chuyện xảy ra sau đó giống như là mộng ảo, Hồ Phi Nguyệt rút con dao đó ra, kéo theo một đường tơ máu đặc sệt giống như là những sợi chỉ bó lại với nhau, đảo tay một cái liền đâm thanh chuỷ thủ đó vào ngực Tử Phong.
Cơ thể cứng rắn cconf hơn cả Bảo khí bậc cao của Tử Phong đứng trước thanh chuỷ thủ gỉ sét cũ kỹ đó không ngờ lại giống như là đậu hũ, rất dễ dàng bị xuyên thủng.
Không có đau đớn, cũng không có máu phun ra, Tử Phong chỉ cảm thấy dường như có cái gì đó cực kỳ huyền diệu đang không ngừng lan toả trong thể nội mình, nếu để hắn miêu tả thì cảm giác đó giống như là một thứ liên kết gì đó.
Đúng lúc hắn còn đang nghi hoặc hành động của Hồ Phi Nguyệt, tiếng ngâm của nàng khẽ cất lên:
-Truỳ tâm thứ huyết, hi thành hồng tuyến.
Sinh bất đồng sinh, tử tất đồng tử.
Sinh bất độc hề, tử diệc bất cô.
Vĩnh hằng chú kết, sinh tử bất giải.
Thiên Thiên Sinh Tử Kết!
Hồ Phi Nguyệt rút chuỷ thủ ra, lúc này miệng vết thương trên ngực hai người đồng loạt lành lại như chưa từng bị làm sao, Tử Phong nhận ra đây không phải là khả ănng chữa lành thương thế thông thường, đây là năng lực của thanh chuỷ thủ đó.
Nếu lúc trước liên kết của Sinh Tử Kết chỉ mờ mịt không quá mức rõ ràng, thì bây giờ hắn có thể tinh tường nhận ra được cảm giác huyết mạch tương liên giữa hai người, dường như là cả sinh mạng lẫn vận mệnh của hắn và Hồ Phi Nguyệt đều trở thành một thể, vĩnh viễn không tách rời.
“Sinh Tử Kết chỉ là bí pháp thông thường, nhưng nếu sử dụng thanh chuỷ thủ này để thi pháp thì sẽ trở thành Thiên Thiên Sinh Tử Kết.
Thiếp không biết chàng làm thế nào để có thế giải trừ Sinh Tử Kết, nhưng Thiên Thiên Sinh Tử Kết thì bất đồng, công dụng thì vẫn như trước kia, bất quả chỉ tử vong mới có thể giải trừ, hơn nữa người sở hữu Tử Kết là thiếp có thể gánh chịu một phần tổn thương của người nắm Sinh Kết là chàng, hiệu dụng hơn xa Sinh Tử Kết thông thường.” Hồ Phi Nguyệt sâu kín nói, khẽ phất tay thả Tử Phong ra khỏi trói buộc.
Tử Phong trầm ngâm không nói lời nào, hắn nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cơ thể mảnh mai của Hồ Phi Nguyệt vào lòng, nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Cảm động ư? Đương nhiên rồi, Tử Phong máu lạnh nhưng không phải không có cảm xúc, Hồ Phi Nguyệt dùng hành động thay cho bao lời nói, khẳng định tình cảm của mình đối với hắn.
“Nàng là đồ ngốc.” Tử Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng muốt của Hồ Phi Nguyệt, nghẹn giọng nói.
“Thiếp chỉ muốn sống một đời một kiếp này ở bên chàng, nếu chàng chết đi thì thiếp cũng không muốn sống nữa, không sinh cùng một thời điểm với phu quân, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với chàng, tuyệt đối không để chàng phải một mình ở thế giới bên kia.”
Mỹ nhân ơn trọng như núi, Tử Phong chỉ có thể âm thầm thề độc trong lòng, nguyện dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ nàng sống bình an cả đời!! Hắn cũng có tính toán rồi, dứt khoát giữ lại chú kết này để nàng yên tâm, nhưng lúc nguy hiểm sẽ dùng Nguyện Ước Hư Không lần cuối cùng, giải trừ Thiên Thiên Sinh Tử Kết, ít nhất nếu hắn chết thì sẽ không liên luỵ tới nàng.
Trở lại thời điểm hiện tại, Tử Phong đang đứng trước cửa phòng của Hồ Phi Nguyệt, hắn đang tính gõ cửa thì chợt nhíu mày, thần thức toả ra khẽ cảm nhận một chút, không gian xung quanh hắn lúc này tràn ngập thuỷ chi tinh hoa nồng đậm, hơn nữa lại còn phảng phất kèm theo một chút thuộc tính băng hàn.
Trở về từ Sinh Hồn Bí Cảnh, Tử Phong có tặng nàng một cặp yêu đan băng thuộc tính của Thuỷ Tinh Cự Hạt mà hắn trao đổi được với trưởng lão Cao Tiến Thuần Thú Tông.
Hồ Phi Nguyệt vốn là Cửu Vĩ Yêu Hồ hoá thành nhân hình, thuộc tính của nàng là thuỷ, băng cũng chỉ là thuộc tính diễn sinh của thuỷ thuộc tính mà