“Sư…sư phụ….” Nạp Lan Yên Nhiên có chút rụt rè lên tiếng.
“Hả, chuyện gì vậy?” Tử Phong ngạc nhiên hỏi.
“Cánh tay của ngài…” Nạp Lan Yên Nhiên vừa nói vừa chỉ vào vai Tử Phong.
Nghe nàng nhắc nhở, Tử Phong mới chợt nhớ ra là cánh tay mình bị phá huỷ từ lúc chiến đấu ban nãy vẫn còn chưa hồi phục, nếu Nạp Lan Yên Nhiên không nói đến thì có khi hắn cũng quên mất, xem ra việc quá quen thuộc với đau đớn đôi khi cũng khá là phiền phức, bị thương cũng không có cảm giác.
Cơ mà với thể chất của hắn thì những vết thương nhẹ thì coi như không có, thương nặng thì hắn chắc chắn sẽ biết, cũng chỉ rắc rối với mấy vết thương không nặng không nhẹ này mà thôi.
“À cánh tay của ta hả, không cần phải lo.”
Tử Phong vừa nói dứt câu, một luồng năng lượng màu đen tuôn ra từ miệng vết thương của hắn, trong chốc lát đã tạo thành hình dáng thon dài sau đó tan biến, để lại một cánh tay hoàn hảo không tì vết, tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đến mười giây.
“Tập làm quen dần với chuyện này đi, Thánh Giai cường giả chiến đấu bị đứt tay mất chân là chuyện bình thường, chỉ cần không tổn thương đến căn cơ thì đều có thể khôi phục lại, không có gì phải ngạc nhiên cả.” Tử Phong liếc nhìn hai đệ tử của mình đang sững người, nhàn nhạt nói.
Trần Duệ nghe nói đến Thánh Giai chiến đấu, ánh mắt không tự chủ được lại hướng về phía sơn cốc của Thiên Nguyên Cổ Giáo, hiện tại đã chìm trong biển lửa nóng hừng hực, trong lòng hắn dường như có gì đó đánh động, bất giác nghĩ tới không biết bao nhiêu sinh mạng đã diệt tuyệt dưới một kiếm kia của sư phụ.
“Một kiếm kia của ngài….có phải là hơi quá một chút không?” Trần Duệ ngập ngừng nói.
Tử Phong vừa mới quay lưng đi chuẩn bị tung mình bay lên không trung, bất chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Duệ, ánh nhìn khủng bố giống như muốn xuyên thủng linh hồn khiến Trần Duệ đổ mồ hôi lạnh đầy lưng.
“Có phải nói ra một câu này trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, không còn chút gánh nặng nào, đến cả một ít cảm giác tội lỗi cũng không cánh mà bay phải không?” Tử Phong chậm rãi hỏi.
Trần Duệ có chút giật mình, đúng thật vừa rồi hắn sau khi thu hết can đảm nói ra một câu này, trong lòng xác thực cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, dù biết rằng lời nói của mình rất có thể sẽ chọc giận vị sư phụ giết người không chớp mắt này nhưng hắn vẫn muốn nói ra cho thoả cõi lòng.
“Ài, suy cho cùng ngươi cũng còn quá trẻ, không hiểu hết sự đời.” Tử Phong bất chợt thở dài một tiếng.
Trần Duệ rất muốn trợn mắt lên phản bác, cộng tuổi của hai kiếp làm người của hắn lại chắc chắn hơn con số 27 tuổi của sư phụ, nhưng nghĩ lại hắn cũng không dám nói ra, chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Đương nhiên nếu hắn biết sư phụ của hắn cũng là người xuyên việt tương tự thì sẽ không có suy nghĩ này a.
“Làm sao? Không phục? Ta nói ngươi trẻ tuổi không hiểu biết là có lí do của nó cả.
Ta không nói thiện lương là sai, nhưng trong lòng hướng thiện cũng phải tuỳ vào hoàn cảnh.
Cao tầng Thiên Nguyên Cổ Giáo từ thái thượng trưởng lão cho đến tông chủ rồi trưởng lão này nọ đều đã bị ta giết chết, ai mà biết được bọn hắn có bao nhiêu đệ tử cùng với người thân ở trong tông môn?
Giả sử có một ngày cha mẹ ngươi bị giết, ngươi có muốn trả thù không? Có thể mười năm, hai mươi năm thực lực ngươi đại tiến, thành công giết chết kẻ thù năm xưa, nhưng ngươi có nghĩ rằng nếu năm xưa kẻ thù của ngươi trảm thảo trừ căn, giết nốt cả ngươi, nguoi lúc đó đến sức trói gà cũng không chặt thì có thể phản kháng được không, như vậy thì cũng chẳng có cái màn kịch báo thù này nọ gì đó.
Điều đó cũng được áp dụng vào chuyện của Thiên Nguyên Cổ Giáo ngày hôm nay, giết mười người hay giết mười vạn người cũng đều là giết, để tránh hậu hoạn sau này thì tốt nhất là không để cho một chút mầm mống tai hoạ nào tồn tại ngay từ ban đầu.”
Tử Phong dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói
“Trần Duệ, ta thưởng thức ngươi, nhận ngươi làm đệ tử không phải vì thiên phú tu luyện của ngươi, ta chỉ là nhìn thấy bộ dáng liều chết bảo vệ người thân của ngươi thuận mắt nên mới làm vậy.
Nhưng mà đối đãi với kẻ địch không thể giống như người nhà được, ngươi nên nhớ rằng thế giới này ai có nắm đấm lớn thì người đó có đạo lý.
Cũng như bản thân vi sư có thực lực thì cũng có thể diệt cả Thiên Nguyên Cổ Giáo, một kiếm giết chết mấy vạn người không ai có thể ngăn nổi, hoặc như năm đó người của Thiên Nguyên Cổ Giáo không do dự cướp đi bảo vật của biểu muội ngươi, hại con bé bị tổn thương linh hồn khó có thể chữa khỏi, cường giả vi tôn, đừng quên điều này!”
“Cũng đừng nghĩ rằng vi sư là trưởng lão của Lăng Hư Cung thì sẽ là người tốt, ngược lại ta điển hình chính là một ác nhân không từ thủ đoạn.
Người tốt thì chết yểu, kẻ xấu lại sống vạn năm, muốn sinh tồn ở trong thế gian hiểm ác này thì hãy hiểu được đạo của ác nhân đi.”
Để lại mấy từ này, Tử Phong dùng không gian lực cuốn lấy Nạp Lan Yên Nhiên và Trần Duệ, tung mình bay lên không trung, hướng về phía Minh Đạo Tông.
Suốt dọc đường đi, chỉ có Nạp Lan Yên Nhiên ríu rít như con chim nhỏ hỏi đông hỏi tây, toàn bộ vấn đề đều được Tử Phong giải đáp ngắn gọn mà rõ ràng, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, dường như không câu hỏi nào có thể làm khó hắn.
Trần Duệ ở một bên thì chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, làm một người sống hai mươi năm ở thế giới hiện đại luật pháp nghiêm minh, hắn mặc dù có đọc qua nhiều loại tiểu thuyết nhưng khi sự thực bày ra trước mặt, hắn vẫn không thể quen nổi với sự tàn khốc của thế giới này.
Khi xuyên qua thế giới này, hắn cũng đã trải qua nguy hiểm, cũng đã nhuốm máu lên tay, cũng đã trải qua vô số dằn vặt tâm lý khi lần đầu giết người, nhưng con tim hắn vẫn như cũ tìm cách chối bỏ sự thật phũ phàng ở thế giới mới.
Ngày hôm nay bị Tử Phong giáo huấn một tràng, Trần Duệ giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, những lời mà sư phụ hắn vừa nói bằng cách kì lạ nào đó thì lại gần như trả lời mọi nghi hoặc trong lòng hắn, bất kể là phụ mẫu ở kiếp này hay là sư phụ ở Minh Đạo Tông tuy có dạy hắn kinh nghiệm vào đời nhưng không một ai lại nói ra những lời có tính khai sáng lại hợp với lòng hắn như Tử Phong cả.
Hắn có thể cảm nhận thấy mỗi một câu một từ mà Tử Phong nói ra đều ẩn chứa đạo lý chỉ những người vào sinh ra tử đến hàng chục năm mới có thể lĩnh ngộ ra được, khó mà tin được sư phụ hắn mới chỉ có 27 tuổi lại có thể ngộ ra những chân lý đó.
Trong lúc Trần Duệ đang ngộ ra “ánh sáng dẫn lối cõi lòng” thì Tử Phong đang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt đệ tử của mình, trong lòng cười như điên, thiếu chút nữa thì không kìm được mà phụt ra cười thành tiếng.
Những lời hắn nói nào có phải chân lý gì, chỉ thuần tuý là suy nghĩ phản nghịch của một tên biến thái bệnh tật đi ngược lại suy nghĩ thông thường của xã hội mà thôi.
Chỉ là đọc qua nhiều loại tiểu thuyết, Tử Phong cũng có thể đại khái đoán được tâm tình mất cân bằng giữa thiện và ác của Trần Duệ, vậy nên hắn nhất quyết lấy những gì mình đã đúc kết được khi đọc tiểu thuyết ra nói một tràng, không quên điểm thêm chút từ ngữ hoa mỹ để tẩy não đối phương.
Bản thân Tử Phong bất kể kiếp trước hay kiếp này đều đã trải qua gió tanh mưa máu, mùi xác chết hắn còn ngửi thấy nhiều hơn mùi đồ ăn, tâm lý không phải người như