“Bốp!!”
“Bịch!!”
“Hự!!”
Hàng loạt tiếng động kỳ quái vang lên không ngừng, Trần Duệ giống như một miếng giẻ rách bay trên không trung một đoạn sau đó lao xuống đất, lăn mấy vòng rồi mới ngừng lại.
Hắn chống tay xuống mặt đất, cố gắng nén đau nhức mà gượng dậy, chỉ là ngay sau đó một ngụm máu dâng lên từ cổ họng, khiến hắn không nhịn được phải há miệng phun ra, cơ thể cũng mất hết lực lượng gục xuống.
Cơ thể hắn lúc này trông vô cùng tàn tạ, y phục trên người rách nát, khắp nơi là những vết bầm tím cùng với da thịt bị cắt đứt đang chảy máu.
Tử Phong nhàn nhã bước tới bên cạnh Trần Duệ đang nằm bẹp trên mặt đất như con gián chết, đưa chân lật người đệ tử của mình lại.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục từ trên người Tử Phong xuất hiện, loáng thoáng có thể thấy được hư ảnh một cái cây lớn sau lưng hắn, chùm sáng ngay lập tức bao bọc lấy cơ thể của Trần Duệ, những vết thương rớm máu trên người hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy liền lành lại, trong chốc lát khôi phục một cơ thể bình thường như cũ.
“Đứng dậy đi, đừng có yếu đuối như vậy!” Tử Phong lạnh nhạt nói.
“Sư phụ có thể cho con nghỉ ngơi một chút được không, từ nãy đến giờ đã là lần thứ mười bảy con bị sư phụ suýt giết chết rồi…” Trần Duệ thở dốc nói.
“Suýt giết chết chứ không phải đã giết chết, thương thế của con đã được vi sư chữa lành cả rồi, đứng dậy đi, đứng cũng có thể nghỉ ngơi được, nằm mãi ở trên mặt đất là giun dế nó bò lên người đấy.”
Nghe thấy thế, Trần Duệ cắn răng bật người dậy, cơ thể đúng là không còn đau đớn nữa, nhưng mà tinh thần của hắn lúc này cực kỳ mệt mỏi, dù sao thì liên tục cảm nhận cảm giác suýt chết đến mười bảy lần cũng không phải là thứ gì dễ chịu cho lắm.
“Sư phụ nói rằng sẽ dạy cho con nghệ thuật chiến đấu, nhưng mà từ nãy tới giờ con chỉ thấy ngài toàn có ý định muốn giết con mà thôi.” Trần Duệ mệt mỏi nói.
Tử Phong nghe vậy liền bật cười, hắn xác thực muốn dạy cho Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cách chiến đấu, nhưng mà chiến đấu không thể chỉ dựa vào lý thuyết, hắn cho rằng thực chiến luôn là phương pháp nhanh và hiệu quả nhất.
Kết quả thì chính là Trần Duệ bị Tử Phong đánh cho thừa sống thiếu chết, lúc không chịu nổi thì hắn lại dùng Mộc Chi Lĩnh Vực để chữa trị thương thế sau đó dựng dậy cho ăn đòn tiếp.
Trong khi đó thì Nạp Lan Yên Nhiên ở một bên vô cùng hào hứng ngồi xem biểu ca mình ăn hành.
Khẽ vẫy tay gọi Nạp Lan Yên Nhiên tới gần, Tử Phong nói với Trần Duệ
“Con đã có thể nhớ chi tiết là mình suýt bị giết đến mười bảy lần, vậy thì trong quãng thời gian đó con còn nhớ hay nhận ra được điều gì khác hay không?”
Trần Duệ cúi đầu xuống suy ngẫm một chút, sau đó lắc đầu
“Con không thực sự nhận ra điều gì cả, sư phụ quá mạnh, con gần như không thể phản ứng kịp trước tốc độ của ngài, đến cả đỡ đòn cũng không thể.”
“Vậy vừa rồi trong lúc chiến đấu, ta có dùng thực lực Tướng cấp nhị phẩm để đánh với con hay không?”
“Sức mạnh đó tuyệt đối không phải là sức mạnh của một Tướng cấp, con đoán vừa rồi sư phụ đã dùng thực lực của Vương cấp để đánh với con.” Trần Duệ trầm ngâm nói.
“Chính xác!!! Đó chính là bài học đầu tiên mà vi sư muốn dạy cho các con, trong chiến đấu, đối phương sẽ không vì con là Tướng cấp mà nương tay, ngược lại sẽ ngay lập tức tận dụng ưu thế về chênh lệch thực lực mà miểu sát con ngay lập tức.
Ta muốn các con làm điều tương tự như vậy, khi chiến đấu, quản đối phương có thực lực ra sao, kể cả khi đối thủ của mình chỉ là người thường tay không tấc sắt, các con cũng phải dùng mười thành thực lực của mình để chiến đấu, tuyệt đối không được khinh địch!”
Ngừng lại một lát, Tử Phong mới nói tiếp
“Thực ra cái ta vừa nói chỉ là điều cơ bản rất nhiều người cũng biết, bây giờ đến điều thứ hai.
Ta hỏi một chuyện, hai con khi chiến đấu luôn giữ lại một tuyệt chiêu hoặc một con bài tẩy để đến lúc cuối cùng mới sử dụng đúng không?”
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên quay sang nhìn nhau sau đó đồng thời gật đầu.
“Đã là võ giả thì nhiều ít đều có những tuyệt chiêu áp đáy hòm của riêng mình, có thể đó là thứ dùng để bảo toàn mạng sống, cũng có thể là thứ dùng để giết chết địch nhân, nhưng không thể phủ nhận những tuyệt chiêu đó luôn mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, dường như ai cũng có thói quen đó là không phải là lúc nguy cấp thì sẽ không dùng đến.
Giờ thì Nạp Lan Yên Nhiên, con hãy nhắc lại quy tắc đầu tiên khi chiến đấu mà ta vừa mới nói đi.”
“Không được khinh địch, luôn dùng mười thành chiến lực khi chiến đấu bất kể địch nhân là ai.” Nạp Lan Yên Nhiên ngay lập tức trả lời.
“Hãy liên hệ quy tắc đầu tiên đó với cái gọi là tuyệt chiêu áp đáy hòm ta mới nhắc đến, hai con có nhận ra được quy tắc thứ hai mà ta muốn nói hay không.”
Vẫn im lặng từ nãy đến giờ, Trần Duệ đột nhiên giật mình một cái, ngay lập tức lên tiếng
“Ý sư phụ là, dùng mười thành thực lực khi chiến đấu, đánh bại đối thủ của mình trước khi đối phương kịp sử dụng đến lá bài tẩy của mình đúng không?”
“Hoàn toàn chính xác, lá bài tẩy chỉ mạnh mẽ khi nó được sử dụng, còn khi để yên một chỗ thì nó chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng, đừng bao giờ để cho đối phương có cơ hội sử dụng tuyệt chiêu của mình.
Ta không nói rằng ngay khi vừa chiến đấu thì con phải dùng tuyệt chiêu của mình để diệt sát đối phương ngay lập tức, nhưng nếu có thể thì hãy áp đảo đối phương, dù chỉ trong chốc lát cũng được, sau đó suy nghĩ đối sách, tìm cách xử lý kẻ thù nhanh nhất có thể trước khi bọn chúng có thể dùng đến bài tẩy.”
“Ví dụ như vừa rồi, khoáng cách chênh lệch thực lực giữa Vương cấp và Tướng cấp là rất lớn, nhưng không phải là không thể bù đắp được, có thể là một loại bí pháp thất truyền nào đó, cũng có thể là phù lục hoặc cấm khí, ta hoàn toàn không biết Trần Duệ con ẩn giấu tuyệt chiêu là cái gì, nhưng mà vừa rồi con có cơ hội để sử dụng nó hay không? Tuyệt nhiên là không! Vậy thì hai quy tắc đầu tiên gộp lại với nhau, hãy nhớ, không được khinh địch, luôn dùng mười thành chiến lực để áp đảo đối phương, không cho đối phương có cơ hội phản công bằng bất kỳ hình thức nào.”
Câu nói cuối cùng chèn thêm một ít tinh thần lực chấn nhiếp, Tử Phong ngừng lại một lát để cho Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên có cơ hội tiêu hoá những điều hắn vừa nói, nhìn khuôn mặt hai người không ngừng biến ảo, hắn âm thầm gật đầu.
Không hổ danh là “nhân vật chính”, chỉ nói một chút thôi đã có thể hiểu được những gì hắn muốn truyền đạt, việc còn lại chỉ là một chút thời gian để cả hai lĩnh ngộ là Tử Phong có thể tiến đến bước tiếp theo.
Đợi một hồi lâu, sau khi đảm bảo rằng cả hai đã hiểu được rõ ràng, Tử Phong lên