“May quá tiền bối vẫn nhớ đến tiểu nữ!” Vương Bảo Nhi có chút vui mừng nói.
Đương nhiên là nhớ ra rồi, Tử Phong âm thầm nghĩ, cũng bởi vì chuyện của Liên thành Vương gia mà hắn vướng vào Hợp Hoan Tông, cũng nhờ thế mà hắn có được một muội muội bảo bối là Diệp Ngưng Tuyết, hơn nữa lại nhận ra tâm ma của bản thân, một đống sự kiện khó quên như vậy có muốn không nhớ cũng không được.
Cơ mà nhận ra thì nhận ra, Vương Bảo Nhi đối với Tử Phong chỉ thuần tuý là người qua đường, hắn căn bản không muốn quan tâm cũng như liên quan tới nữ nhân này.
Công bằng mà nói thì Vương Bảo Nhi cũng được coi là mỹ nữ, nếu đặt vào tay một tên nhân vật chính suy nghĩ bằng nửa thân dưới nào đó thì hết mười phần đến mười một phần sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
Tử Phong thưởng thức cái đẹp nhưng háo sắc thì không, hiện tại vây xung quanh hắn cũng có đủ các thể loại nữ nhân rồi, không nói đến ba thê tử như hoa như ngọc, hắn còn một muội muội không cùng huyết thống trẻ trung thanh thuần, một nô…à không hai nô lệ siêu cấp mỹ nữ, ngoài ra còn quen biết một đống nữ nhân khác nữa, hắn không rảnh để ý tới Vương Bảo Nhi a.
Đương nhiên phép lịch sự tối thiểu thì vẫn có, Tử Phong không ưa thích cũng chẳng ghét bỏ cô nàng này, thái độ của hắn vẫn vừa đủ khách sáo, không tỏ vẻ bề trên
“Hai đứa nhóc Vương Hải Nguyên với Vương Tiêm Tiêm vẫn khoẻ chứ?”
“Nhờ ơn cứu mạng của tiền bối, Vương Hải Nguyên và Vương Tiêm Tiêm vẫn tốt, cả hai đều vô cùng chăm chỉ tu luyện, hiện tại đã đạt tới tu vi Sư cấp.” Vương Bảo Nhi cung kính nói.
“Ơn huệ gì, chẳng qua mục tiêu của ta lại trùng hợp với việc xử lý kẻ thù của các ngươi mà thôi.” Tử Phong lắc đầu nói.
Ở đằng sau, Nạp Lan Yên Nhiên sử dụng truyền âm nhập mật, nói nhỏ vào tai Trần Duệ
“Hình như đây là lần đầu tiên muội nhìn thấy sư phụ nói chuyện với người lạ mà lại không lạnh lùng như một cục băng đấy.”
“Đúng thế, hơn nữa đây lại còn là nữ nhân nữa.” Trần Duệ đồng tình.
“Chẳng lẽ đây là nhân tình bên ngoài của sư phụ?” Nạp Lan Yên Nhiên che miệng.
“Có thể lắm, muội cũng nhìn thấy mặt thật của sư phụ rồi còn gì, nghiêm túc mà nói thì nữ nhân khó thoát khỏi bàn tay của ngài ấy lắm.” Trần Duệ cười thầm.
Bất thình lình, một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên giật nảy cả người
“Hai đứa kia, ta đã từng nói rằng đừng có sử dụng truyền âm nếu đứng trước mặt võ giả có cấp bậc giống như ta cơ mà, ta có thể nghe rõ từng chữ một đấy.” Tử Phong nói.
“Đệ tử biết lỗi!” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đồng thanh nói.
Vương Bảo Nhi đưa mắt nhìn hai người đứng sau lưng Tử Phong, từ lúc ban nãy khi còn ở trong đại sảnh của dong binh công hội nàng đã để ý tới hai người này, do tu vi tăng lên quá nhanh hơn nữa cảnh giới lại chưa ổn định nên khí tức của hai người Trần Duệ hiện lên rõ mồn một là Vương cấp nhất phẩm.
Ban đầu nhìn thấy hai người trẻ tuổi như thế này đã có tu vi Vương cấp khiến Vương Bảo Nhi giật mình, nhưng nhớ lại năm xưa Tử Phong cũng là “Vương cấp cường giả” ở cái tuổi tương tự như thế, nàng không còn ngạc nhiên nữa.
Đến khi nhìn thấy trang phục Lăng Hư Cung của cả hai thì một chút ngạc nhiên đó biến thành hâm mộ, đệ tử của thế lực lớn có khác, khác hẳn với tán tu bất nhập lưu như nàng.
“Đây là đệ tử của tiền bối ư?” Vương Bảo Nhi hỏi dò.
“Phải, cả hai đều là đệ tử của ta.
Đây là Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên.
Còn đây là Vương Bảo Nhi, là người quen cũ của vi sư lúc ta còn lăn lộn trên giang hồ.” Tử Phong không giấu diếm mà giới thiệu mọi người với nhau.
“Lăng Hư Cung, đệ tử thân truyền của Thanh Long thập thất trưởng lão, xin chào tiền bối.” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cúi đầu, cung kính nói với Vương Bảo Nhi.
Vương Bảo Nhi giống như được sủng ái mà lo sợ, bất tri bất giác lùi lại một bước.
“Ta nào dám nhận là tiền bối của hai vị, xin hãy ngẩng đầu lên đi! Khoan đã, nói như vậy tức là…..tiền bối là trưởng lão của Lăng Hư Cung?” Vương Bảo Nhi bật thốt.
“Ừ, như đệ tử của ta đã nói, hiện tại ta là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung, cũng chỉ là một cái chức danh mà thôi.” Tử Phong phất tay nói.
Vương Bảo Nhi sững người tại chỗ, trong đầu rối loạn một mảnh, mặc dù vừa rồi ở trong đại sảnh công hội nàng cũng nhìn thấy màn Tử Phong miểu sát một Tôn cấp cường giả, trong lòng cũng đại khái đoán được chỉ có Thánh cấp cường giả mới có thể làm như vậy, nhưng mà lí trí của nàng vẫn không nhịn được mà nghi ngờ, dù sao thì kể từ lúc gặp Tử Phong năm xưa thì đến giờ mới có 6-7 năm, từ Vương cấp tu luyện lên Thánh cấp căn bản là người si nói mộng.
Nhưng hiện tại đối phương đã thừa nhận bản thân mình hiện tại đang là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung, mà đã là trưởng lão nội môn của Lăng Hư Cung thì trăm phần trăm chính là Thánh cấp cường giả thứ thiệt.
Thánh cấp cường giả là gì thì Vương Bảo Nhi biết, nhất quyền chấn biển khơi, nhị cước đoạn sơn hà, đây chính là tối cường giả của đại lục.
Nhận ra mình đang thực sự đứng trước một Thánh giai siêu cấp cường giả, hai chân của Vương Bảo Nhi có chút run rẩy, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, bản thân nàng bấy lâu nay lăn lộn làm dong binh cũng rèn luyện ra được một ý chí tương đối bền vững, hơn nữa từ đầu tới giờ nàng vẫn vô cùng lễ phép, hẳn là không mạo phạm gì đến đối phương cả.
“Mà nói thế đủ rồi, Vương Bảo Nhi, cô chặn đường ta có việc gì hay không?” Tử Phong đương nhiên nhận ra thay đổi trong thái độ của Vương Bảo Nhi, nể tình đã từng có quen biết, hắn không muốn làm khó cô nàng quá mức.
“À, xin lỗi tiền bối, ta chỉ là….đã lâu không thấy tiền bối, ta muốn nói lời cảm tạ ơn cứu mạng năm xưa thôi.” Vương Bảo Nhi sực tỉnh, lắp