Lục Hợp Thuẫn, Đế Khí có thai thể đạt tới cấp bậc Huyền giai Thánh Khí, khi sử dụng có thể tuỳ ý biến đổi thành sáu loại hình phục vụ cho những loại mục đích khác nhau, công thủ vẹn toàn, cực kỳ thích hợp với Nạp Lan Yên Nhiên vốn thiên về phòng ngự.
Cốt Xà Kiếm, Đế Khí có thai thể cấp bậc Địa giai Thánh Khí, vô cùng linh hoạt bất kể trong công thủ, hơn nữa đối với Trần Duệ có xu hướng chiến đấu thiên về tốc độ thì phù hợp hơn các loại vũ khí khác.
Như Tử Phong tính toán thì với tu vi hiện tại của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, hai kiện Đế Khí này có uy lực rất lớn, nhưng sẽ bị lép vế khi cả hai đạt tới Tôn cấp và sử dụng Thiên giai Bảo Khí, cơ mà sẽ lấy lại vị thế của mình khi cả hai đạt tới Thánh cấp, có thể sử dụng toàn bộ tiềm năng của Đế Khí.
Nói gì thì nói, nhìn vào tràng cảnh hỗn chiến bên dưới lôi đài, Tử Phong rất hài lòng về hai đệ tử này của mình, không hổ danh là “nhân vật chính”, ngộ tính thực sự quá mức kinh thế hãi tục, những phản xạ cùng với bản năng khi chiến đấu mà trước kia Tử Phong phải mất hàng chục năm để rèn luyện trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh mới có được thì cả hai chỉ cần hơn nửa năm đã có thể nắm bắt được phần lớn, tin rằng dù hắn không tiếp tục huấn luyện cả hai một cách điên cuồng như lúc trước thì bọn họ vẫn có thể phát triển một cách ổn định.
Chiến đấu trên lôi đài cũng bắt đầu đến hồi kết, số lượng đệ tử còn có thể đứng vững càng ngày càng ít, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đã xử lí xong toàn bộ đám đệ tử vây công mình, cũng không tiếp tục chủ động tấn công nữa mà chỉ đứng yên theo dõi những trận chiến khác.
“Được rồi, tất cả dừng lại, hỗn chiến đã kết thúc!!”
Tiếng của một vị trưởng lão vang lên khiến toàn bộ đệ tử còn lại trên lôi đài phải dừng tay, nói là toàn bộ chứ trên thực tế cũng chỉ có hai người vẫn còn đang chiến đấu cho đến lúc kết thúc.
Những người còn lại trên lôi đài là bốn tên đệ tử có tu vi Tôn cấp, hai người Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, ngoài ra còn có bốn đệ tử nữa, ba người có tu vi Vương cấp cửu phẩm, một người bát phẩm, số lượng vừa đủ mười người.
“Vòng đấu đầu tiên đã kết thúc, Thanh Long phong chúng ta đã chọn ra được thập cường trong số đệ tử trẻ tuổi, tất cả hãy trở về nghỉ ngơi, ai bị thương thì có thể đến Dược phong lĩnh đan dược trị thương hoặc yêu cầu y sư chữa trị.
Ngày mai tỉ thí chính thức giữa các sơn phong sẽ bắt đầu!” Một vị trưởng lão cao giọng nói.
Ngay khi vị trưởng lão dứt lời, hàng loạt tiếng vỗ tay cùng reo hò vang dội cất lên từ bên dưới lôi đài, rất nhiều đệ tử đứng ngoài tham chiến cực kỳ hưng phấn cổ vũ cho mười đệ tử sẽ đại diện cho toàn bộ Thanh Long phong tham gia tỉ thí vào ngày mai.
Những đệ tử trên lôi đài không tự chủ được mà ưỡn ngực thẳng lưng đứng đó, một cảm giác tự hào len lỏi trong tim mỗi người khiến ai nấy mặt mũi đều phấn chấn bừng bừng.
Ngay cả bốn tên đệ tử Tôn cấp mặc dù cả trận hỗn chiến không phải động đến nửa cánh tay cũng cùng chung cảm giác, bởi vì bọn hắn hiện tại đã trở thành bộ mặt đại diện cho Thanh Long phong tranh tài vào ngày mai, chuyện hệ trọng liên quan tới thể diện của toàn chủ phong như thế này có không tự hào cũng không được.
Vũ Long đứng trên lôi đài, đón nhận những tràng pháo tay liên miên như một điều hiển nhiên, chỉ là khoé mắt hắn kín đáo nhìn sang phía Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đứng.
Trong lúc ai nấy đều cực kì hưng phấn thì sắc mặt của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí nếu tinh ý thì còn có thể thấy được một chút chán nản ẩn đằng sau, chẳng hề có chút vui mừng khi lọt được vào danh sách thập cường cả.
Tinh ý nhận ra điều đó, đánh giá của Vũ Long đối với hai người lại càng tăng lên, không chỉ chiến lực cường hãn mà tâm tính cũng cực kỳ trưởng thành, thắng không kiêu bại không nản, quả nhiên là đệ tử của “ngài ấy”, tố chất vô cùng tốt, trong tương lai tuyệt đối sẽ trở thành một trong những tinh anh hàng đầu của Thanh Long phong.
Điều mà Vũ Long không biết đó là Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên chẳng hề trưởng thành như hắn nghĩ, chỉ là trong quá trình dạy dỗ hai người của Tử Phong đã khiến cả hai bị đả kích trầm trọng.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên không cho rằng tiến vào thập cường thì có gì đáng để tự hào, mục tiêu của bọn họ chính là trở thành đệ nhất dưới Tôn cấp trong lứa đệ tử trẻ tuổi, chỉ như vậy thì mới xứng đáng với những gì mà sư phụ bọn hắn đã bỏ ra để cả hai có được ngày hôm nay.
Sau vòng đấu đầu tiên sẽ có một khoảng thời gian để các đệ tử đủ điều kiện đi tiếp vào vòng trong nghỉ ngơi lấy lại sức đồng thời chữa trị thương thế, đảm bảo khi tỉ thí mỗi đệ tử đều ở trong trạng thái tốt nhất của mình.
Với nhãn quan của Tử Phong thì hắn đương nhiên biết được hai đệ tử của mình chẳng bị thương cũng chẳng mất sức là bao, vậy nên ngay khi hỗn chiến kết thúc, hắn liền quay lưng bỏ đi trước khi bị đám trưởng lão xung quanh bu lấy hỏi han linh tinh, hắn không có thời gian rảnh rỗi như vậy a.
Trở về sơn phong của mình, Tử Phong bất chợt cảm thấy một luồng khí tức khác thường đang hiện hữu trong phòng khách, hiển nhiên là có người lạ đến làm khách, mang theo chút tò mò, hắn rảo bước tiến về nơi ấy.
“Ái chà, xem ai trở về kìa?” Ngay khi Tử Phong bước chân vào trong phòng, một giọng nói của nữ nhân vang lên.
Trong phòng khách lúc này chỉ có Lãnh Băng Băng và một nữ nhân khác, tình cờ thì đây lại là người quen cũ của Tử Phong, Lâm Nguyệt Đồng.
Nghe thấy Lâm Nguyệt Đồng cao giọng nói, Lãnh Băng Băng ở một bên cười nhẹ một tiếng, sau đó nói
“Mừng chàng trở về, tỉ thí đã kết thúc rồi ư, có xảy ra vấn đề gì không?”
Sau khi trở về từ Sinh Hồn Bí Cảnh, Lãnh Băng Băng theo lời của Tử Phong, trực tiếp dọn đến ở cùng với hắn, ý vị trong đó không cần phải nói thì ai cũng biết.
Đối với việc thân phận hai người cách xa nhau đến bảy vạn tám ngàn dặm mà lại ở cùng một chỗ thì ngạc nhiên một điều đó là trên dưới Lăng Hư Cung đều không ai nói gì cả.
Thứ nhất đó là không ai lên cơn tự nhiên lời qua tiếng lại động chạm đến vị thập thất trưởng lão tính khí thất thường này cả.
Thứ hai đấy là xét đến việc Tử Phong tuy mang danh trưởng lão nhưng ở thời điểm đó cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có nảy sinh tình cảm với Lãnh Băng Băng vốn ở cùng một độ tuổi như vậy cũng chẳng có gì là lạ cả.
Vả lại đến cả Chu Tước phong vốn là nơi Lãnh Băng Băng thuộc về cũng không lên tiếng thì còn ai ăn no rảnh rỗi xông ra làm ngọn cỏ đầu tường cơ chứ.
“Tỉ thí xong rồi, cũng chỉ là một đám nhóc hỗn chiến với nhau mà thôi, làm sao xảy ra chuyện gì được cơ chứ.
Còn nữa, Lâm Nguyệt Đồng, cô tự nhiên đến đây làm gì?” Tử Phong gật đầu nói, sau đó cực kỳ tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lãnh Băng Băng, đưa tay bế nàng ngồi lên đùi mình rồi ôm lấy.
Lãnh Băng Băng đột nhiên bị hắn ôm lấy, gương mặt vốn có chút lạnh lẽo của nàng trở nên đỏ bừng, khẽ giãy dụa một chút sau đó rất nhanh liền đầu hàng, cả người dựa vào trong lồng ngực ấm áp của nam nhân.
Lâm Nguyệt Đồng híp mắt nhìn một màn trước mặt, khoé miệng nhếch lên cười nói
“Ta đến đây đương nhiên là có việc, thứ nhất đó là từ lúc Băng Băng tỷ dọn đến chỗ ngươi xong thì gần như không thấy tỷ tỷ đặt chân ra bên ngoài nữa, ta vì lo lắng cho an nguy của tỷ ấy, sợ rằng Băng Băng tỷ bị một con sói già gian xảo nào đó lừa ăn thịt đến cả xương cũng không còn nên đành phải đến đây xem thực hư thế nào.
Cơ mà có lẽ ta đã lo lắng thừa rồi, hắc hắc..”
“Tiểu nha đầu, dám gọi một trưởng lão nội môn là sói già gian xảo, đấy chính là tội phỉ báng đấy, theo luật thì ta phải đánh cho cô một trận đó.” Tử Phong cười nói.
“Đúng rồi đấy Nguyệt Đồng, Tử Phong hiện tại đã là trưởng lão đức cao vọng trọng, không thể cứ tuỳ tiện như xưa được nữa.” Lãnh Băng Băng ở một bên cũng phụ hoạ.
“Xì, vậy thì một đệ tử nội môn như tỷ đang rúc vào người vị trưởng lão đức cao vọng trọng nào đó thì tính ra sao