Cuồng Huyết Thiên Ma

Kịch Biến


trước sau



Ngôi nhà trông có vẻ cũ kỹ này trên thực tế là một cơ sở ngầm thuộc về Ám Bộ, một nhánh của Chấp Pháp Đoàn chuyên việc do thám, thu thập và xử lí thông tin.

Ám Bộ có vô số cơ sở được sắp xếp ở khắp nơi, bất kể là ở trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc hay là Xuất Vân đế quốc, nơi nào có người ở thì đều có người của Ám Bộ ẩn náu, chỉ khác biệt ở chỗ nhiều người hay không mà thôi.
Vị trí của cơ sở ngầm tại thành trì này nằm ở khu vực dân nghèo, nói trắng ra là khu ổ chuột, đường xá khó đi, khắp nơi là rác thải vứt bừa bãi, ăn mày với mấy tên vô gia cư nằm đầy đường, xung quanh lại có mấy căn nhà cao tầng bị bỏ hoang trông như sắp sửa đổ sập xuống, có thể nói rằng vị trí này rất khó để khiến người khác có thể để ý tới.
Bề ngoài là như vậy, nhưng ít ai biết được rằng đằng sau cánh cửa gỗ ọp ẹp đó là một khoảng không gian khá là rộng rãi, thừa sức để chứa mấy chục người sinh sống, tuy phòng ốc không được đẹp đẽ gì cho cam để tránh bị nổi bật, nhưng ít nhất cũng được cái sạch sẽ, đối với Tử Phong vốn dễ tính đến mức có thể nằm trên cành cây để nghỉ qua đêm thì như thế này đã đáng khen lắm rồi.
Lúc này hắn đang ngồi đọc một đống tư liệu mà nhân viên tình báo của Ám Bộ thu thập được, nghiêm túc mà nói thì việc này chán chết đi được, hắn thật sự muốn lập tức đứng dậy đi tìm mấy tên Lăng gia gì gì đó kia chặt thành mười tám khúc rồi tiếp tục lên đường, dù sao thì đó mới là công việc mà hắn được giao cho a.
Chỉ là trong lúc Tử Phong đang nghiền ngẫm đồng tài liệu, Lâm Tử Hàm cứ ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm khiến hắn không khỏi chột dạ, mà rốt cuộc là vì sao hắn chột dạ thì đến chính hắn cũng không biết, chỉ rõ ràng một chuyện đó là bị một cặp mắt đen láy nhìn ngó liên tục khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy toàn thân.
“Nàng có thể không nhìn ta như nhìn mấy con khỉ trong sở thú được không?” Tử Phong đổ mồ hôi đầy đầu, khẽ nói.
“Hừm, thì ra đó là năng lực của cậu, bảo sao ta nghe cậu trước kia dám tự nhận có bản lĩnh ám sát còn hơn cả Ảnh Ma Tôn Giả, lúc đó ta cứ nghĩ là cậu đang nói quá, nhưng mà tận mắt chứng kiến thì đúng là khó tin thật.” Lâm Tử Hàm gật gù nói.
“Đến cả nàng quen ta hai kiếp cũng không ngờ đến thì đương nhiên là lão già đó chẳng thể nào biết được chân tướng cả.” Tử Phong nhún vai nói.
“Năng lực này của cậu không phải là dùng không gian lực khúc xạ ánh sáng để che giấu thân hình như thủ đoạn thông thường của Thánh Giai, mà là chân chính hoà lẫn vào với cảnh vật xung quanh, hơn nữa lúc di chuyển không khiến không gian chấn động, đồng thời khí tức của bản thân cũng bị xoá bỏ gần như hoàn toàn, không những thế còn có thể sử dụng lên đối tượng khác ngoài bản thân.

Ta nói này Tử Phong, cậu kiếm đâu ra cái vũ kỹ nghịch thiên đến như thế này vậy hả?” Lâm Tử Hàm bóp trán nói.
“Thực ra đấy không phải là vũ kỹ, mà là một năng lực gian lận trắng trợn do một lão già tên là Chúa Tể Hư Không rảnh rỗi sinh nông nổi tạo ra sau đó ném thẳng lên đầu ta.” Những lời này đương nhiên chỉ là suy nghĩ trong đầu của Tử Phong chứ không nói ra miệng, hắn vẫn có cảm giác rằng nếu mình để lộ ra sự tồn tại của hệ thống cùng với Chúa Tể Hư Không thì bản thân sẽ ngay lập tức bị xoá sổ khỏi tồn tại, tuy chỉ là cảm giác nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận a.
“Thì nàng cũng biết mấy quyển tiểu thuyết ta hay đọc ở kiếp trước ấy, mấy nhân sĩ xuyên không xong lúc nào mà chả có được vài ba năng lực khác người, cái này cũng là tình cờ có được mà thôi.” Nếu Lâm Tử Hàm nghĩ rằng đây là một loại vũ kỹ thì Tử Phong cũng không ngại hùa theo, dù sao thì nói kiểu gì vẫn là quyền của hắn, Lâm Tử Hàm có nghi ngờ thì cũng phải chịu.
“Ài, người so với người thật đúng là tức chết mà, ta xuyên không trước cậu đến cả trăm năm, tu luyện cực khổ lắm mới trở thành Bán Thánh Hoàng, còn cậu chạy qua đây chưa đến chục năm đã có thực lực so sánh được với Bán Thánh Tôn, công bằng ở đâu, thiên lí ở đâu?” Lâm Tử Hàm làm bộ giơ tay chỉ trời, miệng thì phàn nàn.
Tử Phong lờ đi coi như không thấy, hắn đứng lên vứt tập tư liệu trong tay qua một bên, miệng nói
“Mấy người Ám Bộ tu vi có hạn, khó có thể điều tra ra được nơi ẩn náu của mấy tên Lăng gia, ta nghĩ ta sẽ tự mình điều tra!”
“Có sợ sẽ đánh rắn động cỏ không…” Lâm Tử Hàm hơi nhíu mày, chỉ là còn chưa nói hết câu đã im bặt.

Chỉ thấy thân ảnh trước mắt nàng từ từ chậm rãi hoá thành một làn khói đen tiêu tán vào trong không trung từng chút một, trong thoáng chốc đã hoàn toàn tan biến vào thiên địa không để lại chút dấu vết, trước khi Tử Phong biến mất hoàn toàn, nàng vẫn còn có thể nhìn thấy nụ cười tà trên khoé môi của hắn.
Theo như thông tin tình báo thì chỉ có ba người của Lăng gia đang ẩn náu trong thành trì này, đối với Tử Phong mà nói thì vừa có mặt tốt vừa có mặt xấu.

Mặt tốt ở đây đó là so số lượng người ít, hắn có thể dễ dàng đợi cả ba cùng tập trung ở một chỗ để tung một mẻ lưới tóm gọn thay vì phải chạy đông chạy tây tìm từng người một, hơn nữa lại dễ đánh động tới những con mồi khác.

Mặt xấu ở đây đó là chỉ có ba người ẩn trốn trong một cái thành trì lớn gần mười vạn dân, muốn tìm ra nhanh chóng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà mặt xấu đấy chỉ áp dụng với người bình thường, còn bản thân Tử Phong có thể sử dụng Nguỵ Trang để xuyên qua vật cản không chút khó khăn, cộng thêm Phân Tích Nhãn có thể nhìn thấu được thực lực, chỉ cần ngó thấy Thánh cấp cường giả thì đến chín phần đó chính là mục tiêu hắn cần tìm, còn nếu xui xẻo rơi vào một phần chỉ là Thánh cấp không liên quan đi du ngoạn thì……..chậc, quan tâm làm gì, cứ giết đã rồi tính sau, cũng chẳng phải lần đầu tiên Tử Phong giết người vô tội a, hoặc hắn có thể hát vang “bài ca chính nghĩa” của mấy tên nhân vật chính, rằng có thể tu luyện đến Thánh cấp thì tay cũng đã nhuốm máu bao nhân mạng, có bị hắn giết thì cũng là thay trời hành đạo.
Với tốc độ của Tử Phong, hơn nữa lại không sợ việc di chuyển quá nhanh sẽ tạo ra động tĩnh lớn bởi đặc tính “xuyên tường” của mình, hắn rất nhanh đã đảo quanh cả thành trì đến bảy tám vòng, điều tra kỹ từng căn nhà một, thậm chí đến cả nhà vệ sinh cũng không tha, nhưng kỳ lạ thay lại không hề thấy tăm hơi đám người Lăng gia cần tìm đâu.
Cẩn thận hơn nữa, hắn còn tiến nhập vào trong lòng đất sau đỏ toả rộng thần thức của mình ra mong có thể tìm thấy những khoảng không gian trống đáng ngờ có thể ẩn giấu người nhưng vẫn không có thu hoạch gì khả dĩ, đa phần những khoảng không trống rỗng đó đều chỉ là hiện tượng tự nhiên của nền đá dưới mặt đất bị nước ngầm ăn mòn mà thành, không hề có chỗ ẩn nấp bí mật nào cả.
Mang theo nghi vấn đầy đầu trở về cơ sở ngầm Ám Bộ, Tử Phong ngay lập tức tìm đến Lâm Tử Hàm để báo cáo.
“Không tìm thấy ư? Không thể nào, tình báo vô cùng chi tiết rõ ràng, hơn nữa nhân viên của Ám Bộ từng thời từng khắc đều để ý tới tứ phương tám hướng của toà thành, nếu có người rời khỏi thì không lí nào lại không biết được, nhất là khi mấy tên Lăng gia đó đều đang ẩn giấu tu vi, sẽ không dễ dàng gì sử dụng đến thực lực Thánh cấp.” Lâm Tử Hàm nhíu mày nói.
Tử Phong cũng không biết phải nói sao nữa, những gì có thể làm hắn đã làm cả rồi, nếu đến cả hắn với những phương pháp tìm kiếm mạnh hơn mấy nhân viên của Ám Bộ không biết bao nhiêu lần cũng không tìm ra thì chỉ có thể có hai tình huống xảy ra.

Một là mấy tên cường giả của Lăng gia đã nhận ra mình bị lộ hành tung, bí mật rời khỏi thành trì, hai là tình báo sai lầm, bọn chúng căn bản chưa từng đặt chân tới đây.
Cả hai tình huống đều có mặt khả thi của riêng mình, trong lúc nhất thời Tử Phong cũng không rõ phải xử lí chuyện này kiểu gì, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng hắn cứ có cảm giác không yên, giống như là có chuyện gì đó chẳng lành đang diễn ra, tuy rất mơ hồ nhưng khó có thể bỏ qua được.
Lâm Tử Hàm rời khỏi phòng để đi tìm đầu lĩnh Ám Bộ ở cơ sở này để hỏi, bỏ lại Tử Phong một mình.

Lúc này đã gần hết buổi chiều, ánh tà dương nhuộm đỏ bầu trời khiến trong lòng Tử Phong lại càng cảm thấy không yên, đúng lúc này hắn chợt nhận ra một chút động tĩnh ở gần mình, đó là không gian lực!!
Nếu chỉ là xáo động không gian thông thường thì hắn có thể bỏ qua, nhưng động tĩnh như thế này trăm phần trăm chính là không gian lực, hơn nữa tạo nghệ thâm sâu đến mức có thể đánh động không gian chỉ một chút vừa đủ để khiến hắn chú ý, đây chắc chắn chính là tác phẩm của Thánh cấp cường giả.
Theo dõi thấy không gian lực liên tục xuất hiện theo một phương hướng nhất định giống như là đang chỉ đường cho mình, Tử Phong hơi nhíu mày sau đó phi thân đuổi theo dấu vết lực lượng để lại, trong chốc lát đã ra khỏi phạm vi thành trì, tiến nhập vào khu rừng ở gần đó.

Đuổi được một lúc, Tử Phong buộc phải dừng lại sau đó hạ xuống mặt đất, bởi vì trước mặt hắn là một hắc y nhân trùm kín mặt mũi, trên người vẫn còn xót lại dư lực không gian, hiển nhiên đây chính là người đã tạo ra ba động không gian lúc trước.
“Ngươi là ai??” Tử Phong nghi hoặc hỏi.
Tử Phong không biết đối phương cố tình dẫn dụ mình tới đây để làm gì, nhưng thông qua Chân Phân Tích Nhãn, hắc y nhân này chỉ có tu vi Thánh Giả trung giai đỉnh phong, đối với hắn không thể tạo nên uy hiếp gì, hắn cũng không cho rằng đối phương là người của Lăng gia nên cũng không động thủ trước mà mở miệng hỏi.
Sở dĩ hắn không cho rằng hắc y nhân này là người của Lăng gia cũng có nhiều nguyên do, thứ nhất đó là bản thân Tử Phong hắn có thực lực ra sao hẳn Lăng gia cũng có được hiểu biết đại khái, sẽ không có chuyện chỉ đưa ra một tên Thánh Giả đến đây làm mồi nhắm rượu.

Thứ hai đó là hẳn không có mai phục, bởi muốn mai phục hắn thì Thánh Hoàng là không đủ, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, hắn không sợ, còn nếu đối phương có Thánh Tôn cường giả thì căn bản chẳng cần phải dụ hắn ra tận đây, đã có thể tìm được hắn ở cơ sở ngầm Ám Bộ thì trực tiếp ra tay tại chỗ, miểu sát hắn sẽ nhanh và hiệu quả hơn nhiều.
“Ta là ai ngài không cần biết, ta chỉ đến đây để truyền tin của chủ nhân mà thôi!” Hắc y nhân nhàn nhạt nói.
“Chủ nhân của ngươi?? Đó là ai, muốn truyền tin cho ta là có chuyện gì?” Tử Phong hừ lạnh nói.
“Xin thứ lỗi, ta không được biết chi tiết, chỉ được dặn là đưa ngài phong thư này và yêu cầu ngài phải đọc nó càng sớm càng tốt.” Hắc y nhân lắc đầu, trên tay xuất hiện một phong thư, dùng không gian lực điều khiển nó chậm rãi bay đến trước mặt Tử Phong.
Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn kích hoạt cùng lúc, Tử Phong quan sát kỹ càng phong thư lơ lửng trước mặt, sau khi xác nhận là không có gì nguy hiểm mới đón lấy.

Cơ mà còn chưa kịp mở thư ra đọc, hắc y nhân trước mặt đã rút ra một thanh đoản kiếm, miệng nói
“Xin ngài hãy đọc thư sớm nhất có thể, công việc của ta đã hoàn thành!”
Vừa mới dứt lời, hắc y nhân cầm đoản kiếm đâm xuyên qua cổ họng của mình sau đó vung mạnh tay một cái, trực tiếp chặt đứt đầu của chính mình, hành động cực kì gọn gàng không chút ngần ngừ, cứ như vậy tự kết liễu tính mạng của mình trước con mắt ngỡ ngàng của Tử Phong.
Tử Phong ngẩn người ra một chút sau đó vội vàng mở phong thư ra xem, trong lòng hắn không còn cảm giác bất an nữa, thay vào đó là một dự cảm không hay cực kì rõ ràng, mà trực giác nói hắn biết rằng phong thư này rất có thể chứa đựng nội dung cực kỳ quan trọng.
Vừa mở bức thư ra, Tử Phong liền nhận ra ngay người gửi thư chính là Mai Tôn Giả, ánh mắt hắn lướt nhanh trên từng con chữ, càng đọc đôi mày kiếm của hắn càng nhíu lại
“Khi cậu nhận được bức thư này, phải nhanh chóng trở về Lăng Hư Cung càng sớm càng tốt, đừng sử dụng truyền tống trận, sẽ không có cái nào hoạt động đâu.


Hơn nữa, huỷ bức thư này đi ngay sau khi đọc xong, và nếu thuộc hạ của ta chưa tự sát ngay tại chỗ thì cậu hãy giết hắn đi, đừng nương tay.

Ta nhắc lại, có biến xảy ra, trở về ngay lập tức!!!”
Giọng điệu trong bức thư cực kỳ gấp gáp khiến Tử Phong ban đầu còn nghi hoặc một trận, nhưng mà dù sao ở Lăng Hư Cung hắn vẫn còn để lại mấy phân thân của mình bên cạnh Hồ Phi Nguyệt, nếu muốn thì hắn có thể đổi chỗ trở về ngay lập tức.

Nghĩ nào làm thế, ngay sau khi đọc xong bức thư, Tử Phong định kích hoạt Thiên Ngoại Hoá Thân để trở về, chỉ để ngay sau đó nhận ra mình không thể nào liên lạc được với phân thân ở phía bên kia, đúng hơn là không phải không liên lạc được, mà là toàn bộ ba phân thân hắn để lại ở Lăng Hư Cung đều tiêu biến vào trong hư không, tuyệt nhiên không còn tồn tại, mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc sống lưng hắn.
Khí tức trên người hắn không khỏi rối loạn, Tử Phong vung tay lên đốt bức thư đồng thời cả cái xác trước mặt, quay người phi thân trở về cơ sở ngầm Ám Bộ, trong nháy mắt tìm đến Lâm Tử Hàm, gấp gáp nói.
“Ta phải trở về Lăng Hư Cung!!” sau đó không đợi thêm một giây phút nào nữa, bốn chiếc cánh xương xẩu bốc cháy ngùn ngụt xuất hiện sau lưng hắn, Tử Phong nhún mình một cái liền lao thẳng lên không trung,

sau một tiếng nổ vang vọng đất trời, cả người hoá thành một đạo bạch quang phá toái hư không mà phóng đi với tốc độ cực đại.
Trong lòng hắn lúc này có rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như hắc y nhân kia là ai, tại sao Mai Tôn Giả lại có được thuộc hạ trung thành tới mức sẵn sàng tự sát theo mệnh lệnh của nàng, nhưng tất cả lúc này không còn quan trọng nữa, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: “Trở về!!!”
--------------------------------------
Hồ Phi Nguyệt lười biếng nằm dài trên giường trong phòng Tử Phong, mặt trời đã lên cao nhưng nàng thật sự chẳng muốn rời giường chút nào.

Đã là ngày thứ hai kể từ lúc phu quân của nàng có việc gấp phải rời khỏi Lăng Hư Cung, mấy người Diệp Ngưng Tuyết lại được đưa ra ngoài từ trước, nhất thời trong nhà không còn ai khác ngoài chính mình, nàng có chút buồn chán không muốn làm gì cả.
Đây chẳng phải là lần đầu tiên Hồ Phi Nguyệt phải ở nhà trong khi Tử Phong ra ngoài làm việc, nàng cũng đã sớm quen với việc đó, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng không buồn chán, chỉ là nàng hiểu được rằng bản thân ẩn trốn ở trong Lăng Hư Cung sẽ an toàn hơn nhiều là đi ra ngoài cũng với hắn, vả lại phu quân của nàng rất mạnh mẽ, đã không còn là một võ giả cấp thấp phải nhờ đến sự bảo vệ của nàng nữa rồi.
Nghĩ đến việc tu vi của Tử Phong tăng tiến, hay nói đúng hơn là khôi phục với tốc độ chóng mặt, Hồ Phi Nguyệt không khỏi phụng phịu, phồng má thầm nói
“Phu quân mạnh mẽ cũng được, nhưng mà bộ dáng yêu ớt trước kia dễ thương hơn a.”
Không biết là nhớ lại cái gì, Hồ Phi Nguyệt lại rúc vào trong chăn, âm thầm hít một hơi khí tức mờ nhạt mà Tử Phong để lại, ánh mắt mơ màng giống như chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa.

Đột nhiên nàng bật người dậy, ánh mắt hướng về phía bên ngoài phòng, trong một khoảnh khắc vừa rồi, Hồ Phi Nguyệt cảm nhận thấy hộ sơn đại trận bao quanh sơn phong bị cưỡng ép giải trừ, nàng là một trong số ít người được Tử Phong giao cho ấn ký điều khiển đại trận nên có thể nhận biết rất rõ.
Hộ sơn đại trận không giống như là bị cường hoành phá giải từ bên ngoài, mà giống như là ai đó hiểu rất rõ đại trận này tiến hành giải trừ nó vậy, mà để làm được việc này thì chỉ có tông chủ của Lăng Hư Cung mà thôi.

Thần thức của Hồ Phi Nguyệt nhạy cảm bắt được một vài khí tức mờ nhạt tiến vào bên trong phủ đệ, nàng vội vàng từ bên trong phòng lao ra ngoài, ánh mắt bắt gặp mấy thân ảnh trước mặt mà không khỏi biến đổi kịch liệt.
“Xin chào tiểu hồ ly, đã lâu rồi không gặp!!” người vừa lên tiếng là một thân ảnh nam tử mặc đồ trắng, gương mặt thon dài anh tuấn như thư sinh nhưng ẩn ẩn lại mang theo khí tức rét lạnh đến tận xương tuỷ.
“Ngươi trốn thật là kỹ, báo hại mấy người chúng ta tìm suốt mấy năm nay không có chút manh mối gì.” Một trung niên nhân cao lớn đứng đằng sau bạch y nam tử, miệng nói lớn.

Người này cao phải tới hơn hai mét, vai hùm lưng gấu, gương mặt dữ tợn với một hàng râu quai nón trông cực kỳ bưu hãn, chỉ bằng lời nói của mình mà cũng có thể khiến không gian rung chuyển, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Hồ Phi Nguyệt bất tri bất giác lùi lại mấy bước, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, dường như so với hai người trước mặt còn có một tồn tại khác mà nàng khiếp sợ hơn rất nhiều.
“Đang tìm ta phải không??” Lời nói vừa dứt, một nam tử âm nhu khoác áo choàng lông thú bước ra, về khí thế mà nói thì tuyệt nhiên không thể so sánh được với hai người vừa xuất hiện ban nãy, nhưng trên người hắn lại có một cỗ khí tức thượng vị giả như là bậc đế vương thực thụ.
Sắc mặt Hồ Phi Nguyệt không khỏi tái nhợt, nàng nhìn thẳng về phía nam tử mặc áo lông mới hiện thân, bên trong ánh mắt xuất hiện sự sợ hãi cùng với sự hận thù đến cực điểm, hai hàm răng của nàng nghiến chặt vào nhau
“Ngân Nguyệt Lang Tộc!!!”
Thì ra cả ba người trước mặt đều là tử thù của nàng, là tộc nhân của Ngân Nguyệt Lang Tộc, cũng chính ba người này đã truy đuổi nàng hàng trăm vạn dặm đường năm xưa, nếu không phải nàng tình cờ được Tử Phong cứu đi thì hẳn Hồ Phi Nguyệt đã táng thân trong tay những người này rồi.
“Ha ha ha, ngạc nhiên không, chắc ngươi đang tự hỏi làm thế nào mà bọn ta lại có thể xuất hiện tại đây đúng không? Vốn ta cũng định tiết lộ, nhưng mà ngươi bắt bọn ta phải tìm kiếm suốt từng đấy năm, ta đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Lữ huynh, xử lý nhanh gọn nó đi!!” nam tử mặc áo lông phất tay nói.
“Rõ thưa thiếu gia!” Trung niên nhân cao lớn nghe vậy liền ứng tiến, tiến lên phía trước một bước.
Chỉ một bước chân mà giống như cả một quả núi rơi từ trên trời xuống, luồng áp lực không tên chẳng biết từ nơi nào xuất hiện khiến không gian giống như bị nén chặt lại.

Trung niên nhân gầm lên một tiếng vang dội, cả người giống như một quả đạn pháo khổng lồ lao thẳng tới chỗ Hồ Phi Nguyệt đang đứng, không chỉ tốc độ mà uy áp toả ra cũng cực kỳ kinh người.
Hồ Phi Nguyệt ngay từ lúc nhìn thấy ba người đã đề cao cảnh giác lên đến mức tối đa, nhìn thấy trung niên nhân họ Lữ lao tới nghiêng người né sang một bên, trong gang tấc thoát khỏi thân hình khổng lồ đang phóng tới.

Trung niên nhân phi thân theo một đường thẳng, trực tiếp tông vào gian phòng đằng sau lưng Hồ Phi Nguyệt, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, gian phòng cùng với mặt đất và toàn bộ những thứ gì chắn ở đằng sau đều bị một luồng cự lực kinh khủng nghiền nát thành cám vụn, đến cả không gian cũng bị vặn xoắn lại sau đó vỡ nát.
Hồ Phi Nguyệt còn chưa kịp hoàn hồn thì trực giác của nàng đã báo hiệu nguy hiểm, nàng vội vàng lăn một vòng trên mặt đất tránh khỏi chỗ mình đang đứng.

Chỉ thấy trung niên nhân kia từ trên trời giáng xuống, nắm đấm lớn đập mạnh xuống mặt đất, trực tiếp lật lên cả một mảng đại địa to như ngọn đồi nhỏ, cả sơn phong rung chuyển giống như động đất sau đó trực tiếp tách ra làm hai, thanh thế cực kỳ kinh người.
Trông dáng người to lớn quá khổ nhưng trung niên nhân không hề chậm chạp, hắn hơi lắc mình một cái đã xuất hiện trước mặt Hồ Phi Nguyệt, bàn tay xoè ra giống như năm cái móng vuốt sắc nhọn vươn tới, muốn dùng một chưởng đập lên ngực nàng.
“Lĩnh Vực – Thuỷ Nguyệt Bất Diệt!!” Hồ Phi Nguyệt hô lên một tiếng, lấy cơ thể nàng làm trung tâm, trong nháy mắt liền xuất hiện hàng loạt giọt nước nhỏ lơ lửng trong không gian, những giọt nước này nhanh chóng tụ tập lại với nhau tạo thành một lớp lá chắn trước người nàng, ngăn cản thế công của kẻ địch.
Bàn tay của trung niên nhân vỗ lên lớp lá chắn được tạo nên bởi thuỷ chi lĩnh vực đó, ngay lập tức nghiền nát lá chắn không chút thương tiếc, tuy nhiên cũng khiến hướng công kích của hắn bị chệch đi đôi chút, lòng bàn tay của hắn vỗ mạnh vào bụng Hồ Phi Nguyệt.
Lĩnh Vực của Hồ Phi Nguyệt thiên về phòng ngự hơn là tấn công, bất kỳ thời điểm nào cũng tạo ra một lớp áo giáp hội tụ pháp tắc chi lực bao quanh cơ thể nàng, biến cơ thể nàng thành một pháo đài bất diệt.

Nhưng mà lớp áo giáp đó trước một cú vỗ tay của trung niên nhân liền tan vỡ giống như thuỷ tinh, lực đạo dư thừa đánh úp vào cơ thể mềm mại bên trong tạo thành tổn thương chí mạng.
Hồ Phi Nguyệt phun ra một ngụm máu, nội tạng bên trong cơ thể nàng bị ám kình tàn phá một cách bừa bãi, cỗ kình lực mang theo pháp tắc chi lực cực kỳ cương mãnh khiến nội lĩnh vực của nàng vô pháp phòng thủ, cả người nàng bay lên giống như diều đứt dây, văng từ phía trên sơn phong bay thẳng một mạch xuống tận chân núi, đập mạnh xuống mặt đất tạo nên một cái hố lớn.
Chống tay xuống đất, Hồ Phi Nguyệt cố gắng nâng cơ thể lên nhưng mà tứ chi bách hải của nàng lúc này không còn lại một chút lực lượng nào cả, chỉ trúng một đòn thôi nhưng thương thế của nàng đã cực kỳ trầm trọng, xương cốt trong người bị bẻ gãy không ít, luồng pháp tắc chi lực cương mãnh kia vẫn quanh quẩn bên trong thể nội, không ngừng chạy loạn khắp nơi tuỳ ý tàn phá cơ thể nàng.
Từng đám mây đen kéo đến che khuất mặt trời ở trên cao, từng hạt mưa lớn nặng nề rơi xuống như trút nước, bầu không khí đột nhiên trở nên ảm đạm không có sức sống.
“Bốp bốp bốp!!”
Nam tử mặc áo lông từ trên không trung hạ xuống mặt đất, vỗ tay bồm bộp cười lớn
“Không hổ danh là cường giả của Cuồng Sư Tộc, chỉ một chiêu đã có thể khiến đối phương trọng thương không đứng dậy được, làm tốt lắm Lữ huynh.”
Trung niên nhân từ trên đỉnh núi nhảy xuống, giống như một quả tạ ngàn cân rơi xuống khiến mặt đất rung chuyển, giọng nói âm trầm nặng nề vang lên
“Thiếu gia đã quá khen rồi, nếu một Thánh Tôn như ta còn không thể dùng một chiêu chế phục một Bán Thánh Tôn nho nhỏ thì cái mặt này không biết phải giấu đi đâu cho đỡ xấu hổ nữa.”
“Lữ huynh, đừng nói nhiều nữa, mau giết tiểu hồ ly này rồi lấy Nguyệt Quang Bảo Thạch đem dâng cho Đế Quân đi!!” bạch y nam tử lớn tiếng nói.
Trung niên nhân gật đầu không trả lời, chậm rãi cất bước về phía Hồ Phi Nguyệt, mỗi một bước đi của hắn đều khiến mặt đất dưới chân rung lên, khí thế trên người hắn giống như một ngọn núi cao lớn sừng sững không gì có thể lay chuyển, ép lên người nàng đến mức không thở nổi.
Máu tươi không ngừng từ trong miệng Hồ Phi Nguyệt chảy ra, bị nước mưa xối xả từ trên rơi xuống hoà lẫn tạo thành một vũng nước màu đỏ xung quanh người nàng, nàng thật sự muốn bỏ chạy, nhưng mà không thể nữa rồi, đối phương là một Thánh Tôn cường giả, ở bên cạnh vẫn còn hai cường giả của Ngân Nguyệt Lang Tộc còn mạnh hơn cả trung niên nhân trước mặt, kể cả lúc toàn thịnh nàng cũng đừng mong có thể chạy trốn chứ đừng nói là bị trọng thương như bây giờ.
“Tiểu hồ ly, chúng ta không thù không oán nhưng vì tính mạng tộc nhân của ta, ngươi buộc phải chết!!” Trung niên nhân trầm giọng nói, bàn tay vươn ra muốn nắm lấy cổ họng của nàng.
Hồ Phi Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt lại, một chiêu vừa rồi có sức công phá quá mức lợi hại, nàng lúc này muốn cử động một chút cũng khó, căn bản không thể tránh né mặt dù bàn tay to lớn kia vươn ra với tốc độ cực kỳ chậm rãi.
Đúng lúc này có tiếng xé gió vang lên, từ trên trời một vật thể màu đen phá không lao xuống, xuyên qua màn mưa mà phóng tới với tốc độ không tưởng, trong nháy mắt liền va chạm với cánh tay của trung niên nhân.

Vật thể màu đen đó đập mạnh xuống mặt đất, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, hắc vụ tràn ngập khắp nơi mang theo tử vong chi lực tinh thuần khiến toàn bộ khu vực xung quanh biến thành một vùng tử địa.
Trung niên nhân kêu lên một tiếng đau đớn sau đó bật nhảy lui về phía sau, cánh tay của hắn không ngờ lại bị chặt đứt một nửa, chỉ còn lại phần từ bắp tay trở lên vai, miệng vết thương chảy máu đầm đìa, lúc này đang bốc ra từng làn khói đen, máu tươi màu đỏ xuyên qua làn khói đen rơi xuống liền hắc hoá, trực tiếp ăn mòn mặt đất bên dưới.
Một làn gió mạnh thổi qua xua tan đi hắc vụ, chỉ thấy chắn trước mặt Hồ Phi Nguyệt là một thanh đại kiếm khổng lồ màu đen tuyền đang toả ra hào quang tử vong mãnh liệt cắm xuống mặt đất, một rãnh nứt kéo dài đến vô tận chia cắt đại địa ra thành hai phần như một ranh giới, từ bên trong rãnh nứt không ngừng bốc lên từng đoàn hắc vụ dày đặc.
“Là ai??” Trung niên nhân gầm lên, đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Không hề có một câu trả lời nào, thay vào đó là một thân ảnh hắc y ướt đẫm nước mưa từ trên trời hạ xuống đứng bên cạnh thanh đại kiếm, một cánh tay vươn ra nắm lấy cán kiếm, trực tiếp rút lưỡi kiếm quá khổ đang cắm ngập bên trong mặt đất lên, một đôi mắt đen kịt vô hồn ẩn đằng sau mái tóc ướt sũng nhưng lại khiến người khác phải ớn lạnh.
“Phi Nguyệt, ta đã trở về rồi!!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện