“Chậc, mình ở trong này bao lâu rồi ấy nhỉ??”
Tử Phong ngồi trên một núi xác chết, miệng lẩm bẩm nói, xung quanh hắn lúc này không còn một đầu Ác Ma nào cả, tất cả đều đã hoá thành xương trắng rải rác khắp nơi, điều đó có nghĩa hắn đã lại một lần nữa đạt tới Thánh Quân đỉnh phong.
Thực lực của Ác Ma đều tương quan với thực lực hiện tại của hắn mà tăng trưởng, cố định ở mức cao nhất là Thánh Quân đỉnh phong, vậy nên dù hắn có phế tu vi thì cũng không đến nỗi phải đương đầu với Ác Ma cấp Thánh khi không có một chút lực lượng, gián tiếp khiến hắn trùng tu dễ dàng hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, quá trình chiến đấu như địa ngục thì vẫn phải trải qua một lần nữa.
Nếu xét đến con số chính xác, đã 3127 năm trôi qua kể từ khi Tử Phong tiến vào Vạn Quỷ Quật, một quãng thời gian dài đến mức có thể khiến người khác phát điên, đó là chưa kể gần như 9 thành thời gian đó hắn chỉ biết đến việc giết chóc vô tận, nếu như ý chí hắn không đủ vững vàng, nếu như hắn không dung hợp với Hắc – Bạch, nếu như trong đầu hắn không lúc nào không nhớ đến cảnh tượng khi Hồ Phi Nguyệt ngã xuống, có lẽ hắn cũng đã sụp đổ như biết bao người khác.
Tử Phong là một tên điên, hắn không hề phủ nhận điều này, chỉ có một kẻ điên cuồng như hắn mới nghĩ đến việc lợi dụng thời gian chênh lệch giữa Vạn Quỷ Quật và thế giới bên ngoài mà tiến hành tự phế tu vi trùng tu lại từ đầu.
Trong suy nghĩ của hắn, từ trước tới nay quá trình tu luyện của bản thân dường như không tuân theo một quy luật gì ra hồn cả, lúc thì theo hệ thống, lúc thì theo như con đường tu luyện bình thường ở Huyền Linh đại lục.
Vậy nên khi hắn phát hiện ra những Lĩnh Vực của mình có vẻ như đang thiếu sót một vài thứ gì đó, Tử Phong căn bản không hề do dự khi tự phế tu vi của chính mình.
Nếu trước kia hắn đã có thể tu luyện đến cấp bậc như vậy, thế thì không có lí do gì mà hắn không thể tu luyện lại từ đầu, nhất là ở trong Vạn Quỷ Quật giống như là một cái mỏ cày điểm kinh nghiệm vô tận.
Đây là lần thứ hai hắn đạt tới Thánh Quân đỉnh phong, nhưng lần này hơi khác với lần trước, Tử Phong của hiện tại không hề sở hữu bất kỳ một Lĩnh Vực nào cả, chỉ sở hữu không gian pháp tắc giống như bao Thánh Giai cường giả khác, có thể nói rằng hắn chính là một Nguỵ Thánh Quân.
Tử Phong cũng không lấy đó làm phiền lòng, bởi vì nếu muốn, hắn có thể dựa theo kinh nghiệm trước kia của mình mà tái tạo lại Lĩnh Vực một lần nữa, tuy sẽ tốn chút thời gian nhưng không phải là không làm được.
Sở dĩ Tử Phong không làm vậy là bởi vì hắn ẩn ẩn có cảm giác đó là những Lĩnh Vực trước kia của hắn, bất kể trùng tu đến bao nhiêu lần rồi tự lĩnh ngộ lại từ đầu, bọn chúng đều không phải là những Lĩnh Vực hoàn chỉnh, dường như các Lĩnh Vực trước kia của hắn thiếu đi một thứ gì đó then chốt để có thể hoàn thiện.
Hắn đã quyết định sẽ bất chấp mọi thứ để theo đuổi con đường cường giả chân chính, để có được sức mạnh báo thù, có được sức mạnh để bảo vệ người thân của mình, hắn đã mất đi gia đình của mình hai lần, cảm giác lúc đó của hắn còn đau hơn cả cái chết, điều đó Tử Phong rõ hơn ai hết, bởi chính hắn cũng đã trải qua cái chết không biết bao nhiêu lần ở trong Vạn Quỷ Quật rồi, hắn thật sự không hề muốn nếm trải cái cảm giác thống khổ tuyệt vọng đó một lần nào nữa, không bao giờ!!
Vậy nên Tử Phong phải đánh vững căn cơ của mình, đảm bảo ở mỗi một cảnh giới hắn đều có một nền tảng vững chắc như bàn thạch, để con đường tu luyện mai sau của bản thân sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng chỉ bởi vì một chút tai hoạ ngầm không đáng có ở các cảnh giới thấp hơn.
Thực ra nguyện cầu đó của hắn cũng giống như biết bao võ giả khác, trừ khi là một võ giả có trí thông minh thấp chỉ biết đến cái lợi trước mắt, ai cũng muốn đánh vững căn cơ của chính mình trước khi tiến vào cảnh giới tiếp theo.
Nhưng không phải ai cũng có cơ hội giống như Tử Phong được tiến vào trong Vạn Quỷ Quật, cũng chẳng có ai sở hữu một cơ thể biến thái của một Thiên Ma như hắn để có thể phá rồi lại lập.
Đối với võ giả thông thường mà nói, căn cơ quan trọng, nhưng tuổi thọ cũng quan trọng không kém, nếu chỉ chăm chăm ổn định căn cơ mà không đột phá cảnh giới kịp thời, rất có thể bọn họ sẽ chết vì cạn kiệt thọ nguyên trước khi kịp đạt tới tầng thứ tiếp theo.
Những hạn chế của võ giả thông thường đều không áp dụng với Tử Phong, bản thân hắn biết rất rõ điều này, đó cũng là tiền đề để hắn không ngần ngại tự phế tu vi tu luyện lại từ đầu.
Tử Phong không xem xét chỉ số của bản thân nữa, đạt tới tầng thứ này của hắn thì chỉ số đã không còn thật sự quan trọng nữa, nhưng hắn có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình nhiều hơn so với lần đầu tiên đạt tới Thánh Quân.
Điều này cũng dễ hiểu, khi tấn cấp, linh lực trong thể nội của hắn sẽ tăng trưởng dựa trên trị số linh lực ở cảnh giới trước của hắn, việc bản thân Tử Phong khi không có chút tu vi nào lại có lượng linh lực tương đương với Sư cấp võ giả là một yếu tố then chốt, dù sao thì khởi điểm căn bản cao thì khi đạt tới cùng một cảnh giới như những võ giả khác, thực lực của hắn cũng sẽ cao hơn.
Tuy so với tổng lượng linh lực của hắn khi đạt tới Thánh Quân đỉnh phong lần đầu tiên, số linh lực mà hắn sở hữu hiện tại cũng chỉ nhỉnh hơn một chút xíu không đáng kể.
Có nghĩa là chuyện hắn trùng tu lại đúng có kèm theo lợi ích, tuy nhỏ nhưng lợi ích thì vẫn là lợi ích, hắn cũng không có vấn đề gì với việc phải trải qua địa ngục ở trong Vạn Quỷ Quật một lần nữa.
Tử Phong thở dài một cái rồi đứng dậy, hắn cũng không cố gắng tìm hiểu cách để sửa chữa Lĩnh Vực của mình, chuyện này không hề đơn giản, hắn cũng chẳng phải là dạng nhân vật chính con cưng của một tên tác giả chết tiệt nào đó để có thể dễ dàng đạt được thứ mình muốn một cách vô lí, nếu hiện tại không nghĩ ra thì hắn buộc phải cố gắng hơn nữa mà thôi.
Cảm nhận cơ thể của mình đã đại khái được nghỉ ngơi một cách ổn thoả, Tử Phong vỗ một chưởng lên ngực mình, thêm một lần nữa tự phế tu vi của bản thân.
Nhìn những Ác Ma đang dần dần xuất hiện trở lại, Tử Phong cử động cơ thể tạo thành thủ thế, miệng khẽ lẩm bẩm
“Dù sao thì hiện giờ thứ ta không thiếu đó là thời gian, nếu có thể mạnh lên dù là chút ít thì cũng đáng bỏ công sức ra lắm chứ.”
------------------------------------
Ở thế giới bên ngoài, Tử Phong đột nhiên biến mất ở trong thiên lao khiến cao tầng Lăng Hư Cung gà bay chó sủa một trận, không một ai biết được làm thế nào một người đã trở thành cái xác không hồn lại có thể cứ như thế mà mất tích dưới con mắt của vô số cường giả đỉnh cao của đại lục.
Đến cả lão tổ Lăng Hư Cung là một đại năng cấp bậc Thiên Tôn cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra.
Kể từ lúc Tử Phong bị nhốt trong thiên lao, lão ta luôn dành một phần thần thức của mình để giám sát nhất cử nhất động trong căn buồng đó.
Với thực lực thông thiên của mình, nhất cử nhất động ở trong đại lao đều không thể thoát khỏi thần thức của lão, nói khó nghe một chút chứ nếu có người đánh rắm ở trong đó thì lão cũng có thể biết được.
Mọi cử chỉ của Mai Tôn Giả cũng đều không thoát khỏi thần thức của lão, tuy không nghe thấy âm thanh nhưng mọi động tĩnh của nàng lão đều biết rõ, cơ mà nhìn đi nhìn lại thì cũng không thấy có gì khả nghi cả, nàng tối đa cũng chỉ đi qua đi lại trong thiên lao mấy vòng rồi sau đó ra ngoài, đến cả chạm vào Thiên Linh Toả cũng không.
Ấy vậy mà chỉ vài canh giờ sau khi nàng rời khỏi, Tử Phong cứ như vậy mà biến mất, đến cả một chút dao động không gian cũng không có, hơn nữa ở hiện trường Thiên Linh Toả cũng không xuất hiện dấu vết bị phá huỷ, tràng cảnh giống như Tử Phong tự nhiên tan biến vào trong không khí vậy.
Khi lão tổ Lăng Hư Cung đưa ra kết luận này, cao tầng Lăng Hư Cung không khỏi chấn động, không ai nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của lão.
Nói đùa sao, đến cả Thiên Tôn siêu cấp cường giả cũng khẳng định như vậy, một đám tiểu bối Thánh Giai như bọn hắn thì biết cái gì mà lên tiếng.
Nghị sự đường, toàn bộ cường giả bậc nhất của Lăng Hư Cung đều tập trung tại đây, ít nhất là những người còn sống sót sau trận thảm sát Tử Phong gây ra, tông chủ Lâm Chấn Hạo không ngồi ở ghế chủ vị mà khiêm nhường đứng ở bên cạnh, trên chiếc ghế vốn dành cho hắn là một lão già quắc thước râu tóc