Tại một thành trì nào đó nằm trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc, nơi này cách xa khu vực trung tâm gần như quá nửa chiều dài của đế quốc về phía tây, phải nói rằng đây là một trong những nơi xa xôi hẻo lánh nhất, mang tiếng là một thành trì nhưng dân số ở trong thành cũng chỉ vài ngàn người, so với các thành trì khác thì ít hơn rất nhiều.
Ở đâu có người sinh sống thì ở đó có võ giả, nhưng mà võ giả ở thành trì này rất yếu, chỉ có duy nhất hai vị cường giả Vương cấp, còn lại thì là một số ít Tướng cấp và Sư cấp, đa phần võ giả chỉ dừng lại ở Sĩ cấp.
Đây có thể được coi là một số ít nơi gần như xa lánh khỏi thế giới bên ngoài, người dân ở đây không có nhu cầu tiến ra thế giới rộng lớn bên ngoài, mà người bên ngoài cũng chẳng có lí do gì mà đi vào cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế này cả.
Nhưng có một điều mà ít ai biết, bên trong một ngôi nhà có phần hơi đơn sơ ở sâu bên trong thành trì, một tổ hợp năm người có thực lực khủng bố đang ẩn náu, người yếu nhất trong số bọn họ cũng có thể dễ dàng dùng một bàn tay lật úp cả toà thành trì này lên.
“Nhạc tỷ tỷ, tình hình bên ngoài ra sao rồi??” Người lên tiếng là một nữ tử trẻ tuổi, gương mặt xinh đẹp có phần hơi ngây thơ thánh khiết, nhưng ánh mắt của nàng lại toát lên vẻ lanh lợi có phần không hợp với ngoại hình của mình, nếu Tử Phong ở đây thì sẽ ngay lập tức nhận ra nàng chính là Diệp Ngưng Tuyết, muội muội kết nghĩa của hắn.
“Ài, ta cũng không biết phải nói sao nữa, theo như những gì ta đã điều tra được thì chưa một ai tìm thấy chủ nhân ở đâu cả, thậm chí còn có tin đồn là ngài ấy đã chết, nhưng ta tin rằng ngài ấy vẫn sống!” Nhạc Tư Kỳ cởi bỏ chiếc áo choàng rách nát trên người ra, để lộ một thân hình lồi lõm nóng bỏng, gương mặt nàng có phần hơi mệt mỏi giống như người vừa trở về từ một chuyến du hành xa xôi.
“Nếu ca ca vẫn còn sống thì tại sao lại không đến đây tìm chúng ta chứ, đã gần bảy năm rồi đó.” Diệp Ngưng Tuyết ủ rũ nói.
Nhạc Tư Kỳ cũng không biết phải nói gì, sau khi nàng và Diệp Mị Nhi được lệnh đưa mấy người Diệp Ngưng Tuyết, Lãnh Băng Băng và Tuyết Liên đi trốn không được bao lâu thì lệnh truy nã của Lăng Hư Cung đã được ban bố khắp thiên hạ khiến tất cả mọi người hốt hoảng một phen.
Có một điều mà nàng không nói ra cho mọi người biết đó là bản thân nàng và Diệp Mị Nhi được ràng buộc bởi “Chủ Bộc Khế Ước” với Tử Phong, nếu hắn chết thì nàng với Mị Nhi hẳn đã bỏ mạng từ bao giờ rồi, đó là lí do mà nàng khẳng định hắn vẫn còn sống.
Tuy trong lòng vẫn đinh ninh như vậy, nhưng Nhạc Tư Kỳ vẫn cảm thấy lo lắng, bởi vì theo hiệu lực của khế ước, dù nàng có cách xa chủ nhân đến đâu thì vẫn sẽ cảm nhận được một mối liên kết mờ nhạt, nhưng mà từ lúc cái lệnh truy nã của Lăng Hư Cung đó được công bố, mối liên kết đó đã biến mất, dù nàng có cố gắng cảm ứng đến mức nào thì cũng không nhận thấy gì cả.
Suốt mấy năm nay, Nhạc Tư Kỳ cùng với Diệp Mị Nhi liên tục thay nhau bí mật đi khắp Càn Nguyên đế quốc do thám tình hình, chỉ mong có được một chút xíu thông tin về nơi Tử Phong toạ lạc nhưng kết quả vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh, giống như chủ nhân của nàng cứ như vậy mà tan biến không để lại chút vết tích gì.
“Đừng lo lắng, chủ nhân không tìm đến chúng ta hẳn là có nỗi khổ tâm riêng, dù sao thì cả thiên hạ cũng đang săn lùng ngài ấy, có lẽ ngài ấy không muốn liên luỵ tới chúng ta cũng nên.” Nhạc Tư Kỳ lựa lời an ủi Diệp Ngưng Tuyết.
“Mị Nhi tỷ tỷ cũng chưa trở về, chỉ mong rằng khi tỷ ấy trở về thì sẽ có một chút thông tin hữu ích.” Diệp Ngưng Tuyết cũng không phải là không biết điều ấy, nhưng biết là một chuyện, cảm xúc của nàng ra sao lại là chuyện khác.
“Nói mới để ý, Lãnh phu nhân đâu rồi?” Nhạc Tư Kỳ nhìn quanh một hồi, miệng hỏi.
“Lãnh tỷ tỷ kể từ lúc biết được ca ca bị Lăng Hư Cung phản bội vẫn luôn cố gắng tu luyện, bây giờ vẫn đang bế quan chưa ra, nhìn tỷ ấy càng ngày càng trầm mặc ít nói mà ta không khỏi thấy lo lắng, chỉ sợ có ngày tỷ ấy không chịu nổi nữa mà gục ngã xuống.” Diệp Ngưng Tuyết tay chống cằm, có phần âu lo nói.
“Cũng đâu phải chỉ có mỗi Lãnh phu nhân cố gắng đâu…” Nhạc Tư Kỳ âm thầm nói.
Tử Phong vừa mất tích một cái, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng điên cuồng tu luyện.
Diệp Mị Nhi vốn có phần không tim không phổi lại là người phản ứng mạnh nhất, nàng ta liên tục tìm đến các tông môn ẩn thế, bí mật thôn phệ các cường giả của những tông môn đó để tăng lên thực lực, bộ dáng hung thần sát ác muốn trả thù cho Tử Phong khiến mọi người không khỏi sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Nhạc Tư Kỳ không khỏi đưa ánh mắt nhìn sang một bên, chỉ thấy một tiểu cô nương chỉ chừng mười một mười hai tuổi đang trầm mặc ngồi trên ghế, khuôn mặt tinh xảo lúc nào cũng ủ rũ chán chường, không còn vẻ hoạt bát đáng yêu như trước kia nữa.
Tuyết Liên là một linh thụ hoá hình, tuổi đời có thể tính bằng vạn, nhưng trên thực tế cô bé cũng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu sự đời, mọi người đối với nàng đều quan tâm chăm sóc vô cùng tận tình chu đáo, nếu không muốn nói là chiều chuộng quá đà.
“Sao vậy Tuyết Liên, không còn đồ ăn vặt nữa à?” Nhạc Tư Kỳ có phần lúng túng nói.
Tuyết Liên ngồi ở trên ghế, hai tay ôm lấy một con thú nhồi bông nhỏ vốn là đồ chơi ngày trước Tử Phong cho nàng, nghe vậy liền lắc lắc đầu, miệng khẽ nói
“Con nhớ ba……”
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ kia thốt lên mấy chữ đó, Diệp Ngưng Tuyết và Nhạc Tư Kỳ không khỏi quay sang nhìn nhau, sau đó cả hai cùng thở dài, nhất thời không khí trong phòng trở nên ảm đạm thiếu sinh khí.
--------------------------------
“Arrghhhhhh!!”
Bên trong Vạn Quỷ Quật, từng tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong không gian, Tử Phong quỳ cả hai chân xuống mặt đất không ngừng thở dốc, khắp người hắn tràn ngập máu tươi, không chỉ như vậy, mặt đất bên dưới chân hắn lúc này cũng đã bị một dòng máu đen xì thấm đẫm từng mảng lớn.
Tử Phong cầm trong tay con dao găm tinh xảo mà Chúa Tể Hư Không đưa cho hắn cách đây không lâu, sắc mặt tái nhợt nhìn vào ngọn lửa đang cháy hừng hực trước mặt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến mức rạn nứt.
Ngọn lửa đang cháy trước mặt hắn chính là Hỗn Độn Thiên Hoả, là một ngọn lửa bản nguyên của vũ trụ được chính Chúa Tể Hư Không cho mượn.
Hắn không biết cái mặt hàng này có bao nhiêu lợi hại, nhưng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình, ngọn lửa mang tên Thiên Hoả không phải là thứ gì có thể xem nhẹ, nhất là Thiên Hoả kèm theo hai chữ “Hỗn Độn”, chắc chắn đây chính là ngọn lửa thiêng lợi hại nhất trên thế giới này.
Nhưng mà cái ngọn lửa chết tiệt này lại khiến Tử Phong phải chịu không ít đau đớn.
Bí pháp “Triệu Hoán Hồn Binh”, bước đầu tiên đó chính là duy trì Hỗn Độn Thiên Hoả, một ngọn lửa sẽ không thể cháy mãi nều không có nguyên liệu bổ sung, mà nguyên liệu ở đây chính là máu thịt của bản thân hắn.
Sử dụng con dao găm trong tay, Tử Phong phải tự mình cắt từng miếng thịt trên người xuống, lấy máu tươi của mình rót vào cho Thiên Hoả, sau đó nhờ vào năng lực tái sinh của Thiên Ma Nhất Tộc để khôi phục phần máu thịt đã mất rồi lặp lại quá trình đó một lần nữa.
Đã trải qua cảm giác đau đớn trong Vạn Quỷ Quật hàng vạn năm, Tử Phong vốn nghĩ rằng nỗi thống khổ khi phải cắt da cắt thịt duy trì Hỗn Độn Thiên Hoả sẽ chẳng là vấn đề gì cả, nhưng hắn đã nhầm to.
Xẻ thịt chính mình không phải là chuyện gì to tát, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn dùng cái gì để làm việc đó.
Theo lời của Chúa Tể Hư Không, con dao găm hắn nhận được có một công năng đặc biệt, đó là nếu dùng nó để tự lăng trì bản thân, máu thịt của hắn sẽ trở thành nguyên liệu tốt nhất để duy trì Hỗn Độn Thiên Hoả.
Nhưng mà Chúa Tể Hư Không tuyệt nhiên không nhắc gì đến sự đau đớn mà con dao găm này có thể gây ra cho nạn nhân là Tử Phong, mỗi một đường dao chém xuống là sự thống khổ nhân lên hàng vạn lần rồi ập vào trong tâm trí của hắn chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nỗi đau khủng khiếp đó khiến một kẻ đã gần như chai lì với cảm giác đau như hắn phải phát ra từng tiếng rú thê thảm.
Mới chỉ là công đoạn chuẩn bị bước đầu mà đã như thế này, Tử Phong thật sự không dám tưởng tượng khi đến với quá trình rèn luyện Hồn Binh vốn được miêu tả là sự dày vò thống khổ đến mức cùng cực ở trong bí pháp thì sẽ ra sao nữa.
Nhưng mà đã lỡ đâm lao thì phải theo lao, nếu vượt qua được tất cả những khó khăn đó thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, việc truy