Triệu Thanh Thanh và trung niên nhân dùng một ánh mắt kinh dị quay sang nhìn Tử Phong, trên mặt hắn lúc này đang nở một nụ cười mỉa mai, tiếp tục truyền âm cho cả hai người
“Tu vi yếu thì đừng nên ở trước mặt người khác truyền âm, ta có thể nghe thấy hết đó.”
Trung niên nhân hít một hơi thật sâu, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì không được như thế, hắn biết rất rõ ràng rằng truyền âm nhập mật không phải là tuyệt đối bảo mật, một số võ giả cao giai có thể nghe thấy rõ ràng nội dung truyền âm, nhưng mà điều kiện tiên quyết đó là cách biệt thực lực giữa cả hai phải cực kỳ lớn mới có thể làm được như vậy.
Bản thân hắn là một Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong đã nhiều năm, tu vi đã gần đạt tới Bán Thánh Tôn, đến cả Thánh Quân cường giả cũng vô pháp nghe được truyền âm của hắn vậy mà nam tử này có thể làm được, điều đó chứng tỏ thực lực của người này hơn xa hắn, thậm chí còn có thể vượt qua cả Thánh Quân.
Nhận thức được chuyện này, trung niên nhân lại càng trở nên dè chừng hơn đối với Tử Phong, trong đầu hắn đang không ngừng tính toán, nếu bạch y nam tử này thực sự là kẻ địch thì khả năng sống sót của mọi người ở đây là bao nhiêu.
“Đừng tính toán nữa, nếu ta muốn thì toàn bộ các ngươi sẽ nằm lại tại đây trong nửa phút, không chạy được đâu.” Dường như biết được trung niên nhân đang nghĩ gì, Tử Phong lại một lần nữa truyền âm nói.
“Được rồi, ngươi không cần phải nghi ngờ tiền bối, ngài ấy không có ác ý với ta đâu.” Triệu Thanh Thanh vội vàng giảng hoà, chỉ sợ cái tên trời đánh trước mặt chọc giận Tử Phong thì chết cả đám, dù sao thì cường giả cũng không có ai thích người yếu hơn mình cứ mãi khiêu khích như vậy.
Trung niên nhân thoáng bình ổn tâm tình của mình, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng, ẩn ẩn còn bắn ra sát khí, hắn quay sang nói với Triệu Thanh Thanh
“Bệ hạ, Lã tướng quân làm phản là sự thực nhưng chúng ta không thể công khai, tránh đánh rắn động cỏ, hơn nữa cả hắn và thuộc hạ đều đã chết ở đây, không ai nói ra thì hẳn là Nhị Thân Vương sẽ không thể lấy cớ đó để buộc tội ngài lạm sát công thần được.
Vi thần có kiến nghị này, để đảm bảo an toàn, tất cả những người chứng kiến sự việc ngày hôm nay trừ vị tiền bối kia ra, phải được xử lí gọn gàng.”
Triệu Thanh Thanh nghe vậy liền trở nên trầm ngâm, những gì trung niên nhân nói rất chính xác, hoàng thất không có tình thân, dù mình có trở về tuyên bố Lã tướng quân tạo phản thì người chết không biết nói, nàng cũng không có đủ chứng cứ để buộc tội Lã tướng quân câu kết với Nhị Thân Vương hay là có ý đồ tạo phản, hơn nữa Nhị Thân Vương cũng có thể dựa vào sự việc lần này để vu cáo nàng lạm quyền hãm hại trung thần, tuy rằng người thông minh đều có thể nhìn ra được môn đạo trong đó, nhưng ít nhiều ngoài mặt vẫn có thể khiến nàng lâm vào thế bí.
Biết là như vậy nhưng tàn sát tất cả những người đã chứng kiến sự việc chẳng phải tương đương với giết chết toàn bộ dân làng còn sống sót hay sao, chuyện này nàng thật sự không nhẫn tâm.
“Nhưng mà những người này đều vô tội a…” Triệu Thanh Thanh yếu ớt nói.
“Bệ hạ đừng đắn đo nhiều như vậy nữa, cổ nhân vẫn nói người không vì mình trời tru đất diệt, ngài cần phải suy nghĩ về địa vị của mình hiện tại, việc ngài ngồi lên vương vị đã khiến nhiều tộc lão bất mãn, nếu việc này lộ ra thì không thể loại trừ khả năng những tộc lão đứng thế trung lập sẽ đầu quân về phe Nhị Thân Vương.
Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ không để hai tay bệ hạ dính máu đâu, thuộc hạ của thần sẽ xử lí chuyện này nhanh nhất có thể.” Trung niên nhân khuyên bảo.
Triệu Thanh Thanh cắn môi lưỡng lự, một bên tình cảm khiến nàng thật sự không muốn động đến những người dân làng vô tội vốn bị nàng vạ lây này, một bên lí trí nói cho nàng biết trung niên nhân nói không sai một chút nào, đứng trên quan điểm của một nữ vương như nàng thì đây là việc trăm lợi không hại.
Chỉ là nàng còn chưa đưa ra quyết định ở trong đầu của mình, vừa mới chớp mắt một cái thì trước mặt nàng đã xuất hiện một thân ảnh bạch y, tốc độ nhanh đến mức khiến nàng bất ngờ thiếu chút nữa ngã ngồi ra phía sau.
Tử Phong hơi lắc mình một cái liền đứng chắn giữa trung niên nhân và Triệu Thanh Thanh, hắn dùng một khuôn mặt lạnh tanh vô cảm hướng về phía trung niên nhân, miệng nói
“Ngươi muốn giết hết những người dân làng này?”
“Ngài có ý kiến gì ư? Đây chính là phương pháp tốt nhất dành cho bệ hạ của chúng ta!” Trung niên nhân cũng giật mình trước tốc độ của Tử Phong, trong thâm tâm hắn biết rằng mình không thể trêu chọc vị đại lão gia này, nhưng mà vì tôn nghiêm của nữ hoàng bệ hạ mà hắn đã thề trung thành, hắn không thể tỏ ra yếu thế trước bất kỳ ai được.
“Ngươi nói không sai, đó đúng là phương án tốt nhất, nhưng mà có lẽ ngươi đã nhầm lẫn một chuyện, đó không phải là nữ hoàng của chúng ta, đó chỉ là nữ hoàng của ngươi mà thôi.”
Tử Phong nói xong, cánh tay nhẹ nhàng giơ lên sau đó đặt một đầu ngón tay lên ngực đối phương, hành động của hắn rất chậm rãi, thậm chí là còn có chút lề mề, nhưng không hiểu tại sao trung niên nhân lại không thể phản ứng mảy may, tâm trí của hắn cố gắng ra lệnh cho cơ thể hành động nhưng cả người hắn hoàn toàn cứng đơ lại trước khí tức của người trước mắt, cảm giác này khiến hắn nhớ lại lúc mình chỉ là một võ giả Sư cấp nhỏ bé, đứng trước sự tồn tại của một đầu yêu thú ngũ giai hùng mạnh đến mức bản thân không thể làm ra hành động gì.
Đầu ngón tay Tử Phong chạm nhẹ lên ngực trung niên nhân, động tác hời hợt không mang theo chút lực lượng, tất cả những người đứng xung quanh bao gồm những cường giả đi theo trung niên nhân và Triệu Thanh Thanh đều không cảm nhận thấy điều gì.
Nhưng trong mắt trung niên nhân, đầu ngón tay đó không khác gì một khối thiên ngoại vẫn thạch khổng lồ từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào người, trong lồng ngực giống như có một quả bom nguyên tử phát nổ, sắc mặt hắn trong một cái nháy mắt liền kịch biến.
Không một tiếng động vang lên, toàn thân trung niên nhân như ăn phải trọng kích, huyết nhục trên người nứt vỡ tán loạn, thất khiếu phụt máu, da thịt khắp người tan nát điên cuồng phún xuất máu tươi, cơ thể hắn cứ như vậy đổ gục xuống đất, chân tay co quắp thống khổ.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến tất cả mọi người sững người ra mất một lúc, sau đó những thủ hạ của trung niên nhân ngay lập tức hồi thần lại, khí tức mỗi người trở nên cuồng bạo, ai nấy đều rút vũ khí của mình ra rồi đồng loạt xông lên muốn tấn công Tử Phong.
Tử Phong không làm gì mà chỉ đơn giản mở mắt ra một cái sau đó liền nhắm lại, toàn bộ đám thủ hạ đó còn chưa đi được nửa đường đã đồng loạt ngã xuống đất, toàn thân không nhấc lên nổi chút lực lượng nào, tinh thần vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại co giật không thể cử động theo ý mình.
“Muốn giết người, đã hỏi ý kiến của ta chưa?” Giọng nói lạnh lẽo của Tử Phong vang lên, sống chết của dân làng không nằm trong sự quan tâm của hắn, nhưng nếu bọn họ bị giết chết thì Nhiếp Tiểu Thiến chắc chắn sẽ rất đau khổ, mà hắn thì tuyệt nhiên không muốn sủng vật của mình…..à nhầm tiểu cô nương đó phải buồn bã, đó là chưa kể đến trong đám dân làng mà trung niên nhân kia muốn tàn sát có cả Tiểu Thiến.
“Tiền bối bớt giận, chúng ta thật sự không cố ý chọc giận ngài, bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho ta mà thôi.” Triệu Thanh Thanh vội vàng lên tiếng cầu xin, nếu không phải cần thiết giữ hình ảnh nữ hoàng bệ hạ trước mắt những người này thì nàng rất có xúc động muốn quỳ xuống, nàng sợ Tử Phong tiện tay xử lis hết cả đám a, đã diệt gọn đám người Lã tướng quân, có diệt thêm những người này cũng chẳng đáng kể là bao.
Tử Phong quay người lại đối mặt với Triệu Thanh Thanh, trầm giọng nói
“Ta không cần biết cô là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc hay gì, nhưng người dân trong làng tuyệt đối không thể gặp chuyện bất trắc.
Ta có thể nói thẳng rằng mình sẽ sớm rời khỏi nơi này, nhưng đừng nghĩ đến chuyện đợi ta đi khỏi thì bí mật cho người đến đây xử lí bọn họ, đương nhiên nếu ngươi muốn làm địch nhân với ta thì cứ tự tiện!”
Triệu Thanh Thanh gật đầu lia lịa, biểu thị mình tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mờ ám sau lưng đối phương, nói đùa sao, vị tiền bối này thực lực mạnh đến mức vô lí, đến cả trưởng bối trong Triệu gia cũng không nguyện ý chỉ vì một đám dân thường mà kết thù với cường giả bậc này, nàng mặc dù là gia chủ hiện thời của Triệu gia nhưng cũng không cho rằng bản thân mình có nhiều phân lượng hơn những vị đại lão của gia tộc a.
Tử Phong không nói gì mà chỉ quay người bước về phía Nhiếp Tiểu Thiến và cha mẹ của nàng, nhìn thân ảnh bạch y phất phới kia, Triệu Thanh Thanh không khỏi đưa tay lên lau mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán, cũng may là vị tiền bối này vẫn còn nói lí lẽ, phải người khác có lẽ cả đám đã đi du lịch ở thế giới bên kia rồi.
Trung niên nhân lúc này mới khó khăn từ mặt đất đứng lên, một chỉ vừa rồi của Tử Phong chỉ mang theo lực lượng bùng phát thuần tuý, không kèm