Cuồng Huyết Thiên Ma

Cường Giả Xuất Động


trước sau



Mạnh Kinh Hà mất tích khiến Mạnh gia gia chủ nổi cơn tam bành, nếu như ngày đầu tiên thì còn có chút bình tĩnh, nhưng đền tận vài ngày sau vẫn không có chút manh mối nào về hắn, chỉ có Sinh Mệnh Ngọc Bài đặt ở Mạnh gia vẫn còn nguyên vẹn là dấu hiệu duy nhất.

Cơ mà cái dấy hiệu duy nhất này lại càng khiến Mạnh Thiên Quân như ngồi trên đống lửa, thà rằng một kiếm giết chết Mạnh Kinh Hà thì cũng thôi đi, lão có thể toàn tâm toàn lực tiến hành tìm kiếm hung thủ rồi trả thù.
Nhưng mà quanh đi quẩn lại Sinh Mệnh Ngọc Bài của Mạnh Kinh Hà vẫn nguyên vẹn lại khiến Mạnh Thiên Quân một bụng uất ức nhưng không thể làm được gì, điều động nhân thủ ít thì chỉ sợ đến cả một sợi tóc cũng không tìm được, quá nhiều người thì chỉ sợ ném chuột vỡ đồ, ai mà biết được thần bí nhân bắt cóc Mạnh Kinh Hà có ý đồ gì, nhỡ đâu đó chỉ là một cường giả đi ngang qua thấy Mạnh Kinh Hà chướng mắt nên muốn giáo huấn một trận mà thôi, nay mình mà phản ứng quá đà khiến tên đó nổi điên lên đập chết nhi tử của mình rồi phủi mông trực tiếp bỏ đi thì đúng là khóc không ra nước mắt.
“Bốp!!”
Mạnh gia, thư phòng của gia chủ, Mạnh Thiên Quân râu tóc dựng ngược, sắc mặt khó coi đến cực điểm vỗ mạnh một cái xuống bàn, một thân công lực bùng phát trực tiếp nghiền cả cái bàn làm từ gỗ quý trăm năm thành phấn vụn, hắn gầm lên long trời lở đất
“Phế vật!!! Tất cả các ngươi đều là phế vật!! Lão tử ngày thường đối xử với các ngươi không tệ, đến lúc có việc thì không làm được trò trống gì.

Các ngươi nói rằng không thể tìm thấy là thế quái nào, người vẫn ở trong kinh thành không đi đâu xa mà các ngươi nói không thể tìm được, nuôi một đám phế vật như các ngươi để làm gì!!”
Mạnh Thiên Quân nhìn một đám hơn chục người trước mắt mà chỉ hận không thể dùng một chưởng đập nát cả đám thành thịt vụn, nếu không phải ai nấy đều là nhân thủ bậc nhất do chính tay mình dốc lòng bồi dưỡng suốt bao năm qua thì hắn đã không kìm chế được rồi.

Mạnh Thiên Quân năm nay hơn hai trăm tuổi, tu vi Thánh Quân trung giai đỉnh phong, với tuổi thọ của hắn thì hiện tại vẫn đang trong thời kỳ tráng niên của bản thân, muốn sinh ra hậu đại cũng không khó.


Nhưng mà vận rủi quấn thân, sau khi Mạnh Kinh Hà được sinh ra không bao lâu thì Mạnh Thiên Quân trong một lần ra ngoài làm việc bị kẻ địch ám toán, thân mang trọng thương khó khăn lắm mới có thể lết về nhà.
Thương thế nguy hiểm có thể giữ lại được cái mạng đã là may, nhưng mà cũng chính bởi vì bị thương mà khả năng sinh dục của hắn đã không cánh mà bay, tiểu đệ bên dưới vẫn dùng được nhưng muốn có con là chuyện viển vông giống như lên trời.

Vì lí do như vậy nên dù Mạnh Kinh Hà có rác rưởi đến mức nào thì người phụ thân như hắn cũng phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tuyệt đối không để cho nhi tử duy nhất của mình xảy ra chuyện.
Tình phụ tử là một chuyện, nhưng nhất mạch của hắn chỉ có duy nhất một mình Mạnh Kinh Hà là người thừa kế chính thống, nếu nhi tử của hắn mà gặp chuyện bất trắc thì chỉ cần đến lúc bản thân mình bắt đầu có tuổi một chút là gia tộc sẽ ngay lập tức tìm người khác để thừa kế chức vị gia chủ, đến lúc đó thì quyền lực của nhất mạch nhà hắn sẽ xuống dốc không phanh.

Mạnh Thiên Quân là người có dã tâm, hắn tuyệt đối sẽ không để công sức gây dựng gia tộc trăm năm nay của mình tuỳ tiện để kẻ khác hưởng lợi.
Để có thể ngồi lên chưucs vị gia chủ thì bản thân Mạnh Thiên Quân đã phải dùng đủ mọi loại thủ đoạn cả trong tối ngoài sáng, thanh trừ hầu hết địch nhân của mình trong gia tộc, đồng thời để củng cố địa vị của bản thân thì việc chèn ép người khác, nâng đỡ người của mình lên đó là chuyện như cơm bữa, nhưng chỉ cần hắn rời đi chức vụ gia chủ thì đừng nói là mấy tên trưởng lão bấy lâu nay bị nhất mạch nhà hắn áp bức sẽ không phản kháng, đến cả những người vốn dĩ đi theo mình có quay sang cắn lại chính hắn cũng là chuyện không thể không xảy ra.
Vậy nên Mạnh Kinh Hà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, dù có phải sử dụng toàn bộ lực lượng ẩn giấu của Mạnh gia mà hắn đã trù bị, dự tính suốt cả trăm năm qua ra ngoài ánh sáng thì cũng nhất quyết phải tìm được Mạnh Kinh Hà về đây.

Bình thường không phải Mạnh Thiên Quân không chú ý tới nhi tử này của mình, hắn đã phải tốn không biết bao nhiêu công sức, thậm chí phớt lờ cả sự bất mãn của mấy vị lão tổ tông Mạnh gia mà điều động đến tận sáu vị Thánh cấp cường giả âm thầm đi theo hộ vệ cho Mạnh Kinh Hà.
Bốn Thánh Giả, hai Thánh Hoàng chỉ để bảo vệ cho một tên công tử quần áo là lượt, ăn chơi trác táng với tu vi Vương cấp được tạo nên bởi việc ăn thuốc tăng trọng à nhầm đan dược quý hiếm, chỉ nghe thôi cũng đã thấy nực cười.

Có thể tu luyện đến cấp bậc Thánh Giai ai mà chẳng phải là dạng người kinh tài tuyệt diễm, dù địa vị có là thuộc hạ của người khác thì vẫn có ngạo khí trong lòng, nay lại bị coi như mấy tên hộ vệ tầm thường đi bảo vệ cho một tên rác rưởi của nhân loại, sáu người này dù ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng đã tràn ngập một bụng bất mãn.
Mạnh Thiên Quân biết rất rõ điều này, nhưng hắn cũng không quan tâm mấy, Mạnh gia ở kinh thành tuy không dám nói một tay che trời, nhưng cũng là siêu cấp thế gia ít ai bì được, dù có là hoàng thất cũng không dám trực tiếp ra tay đối phó Mạnh gia, Mạnh Kinh Hà có quậy phá đến mức nào thì cũng chỉ quanh quẩn ở đế đô, sao có thể xảy ra chuyện được, dùng đến sáu Thánh cấp làm hộ vệ đã là quá lắm rồi, nếu Mạnh Thiên Quân không biết nặng nhẹ mà tăng cường lực bảo hộ lên thì khó tránh khỏi người trong gia tộc bất mãn.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, chính bởi vì trong lòng mang theo bất mãn nên ngay từ ban đầu Mạnh Kinh Hà trêu chọc đến một thần bí nhân thực lực không thể đong đếm, cả sáu tên hộ vệ Thánh cấp đó đều không lập tức lên tiếng can ngăn, ngược lại còn cố tình ở một bên xem trò vui, muốn nhìn Mạnh đại thiếu gia ăn chút đau khổ.
Chỉ là một chút lơ là liền trả giá đắt, tạo nên cục diện như bây giờ người có lỗi lớn nhất lại chính là Mạnh Thiên Quân, tuy rằng dù mấy người kia làm tròn chức trách đi chăng nữa thì Tử Phong cũng chả nương tay, nhưng nếu không vì Mạnh Thiên Quân khiến cho cả bọn sinh lòng bất mãn thì Mạnh Kinh Hà đã có thể tránh không đối đầu với Tử Phong ngay từ ban đầu, Tử Phong dù có chướng mắt nhưng không biết thân phận của Mạnh Kinh Hà thì cũng chưa chắc đã ra tay.
Mạnh Thiên Quân chán nản buông xuôi, nhìn đám người trước mắt vốn là những người phụ trách tình báo và thu thập tin tức của Mạnh gia mà không khỏi thở dài, hắn biết giờ này có đổ lỗi cũng đã muộn, việc cần làm đó là ra sức điều tra ra tung tích của nhi tử mình.
“Gia chủ bớt giận, nhưng thứ cho ta nói thẳng, thiếu chủ lần này xem ra đã chọc phải đại địch.

Ta không có ý tự hạ thấp phe mình, nâng cao địch nhân nhưng đến cả hai người Tào Thánh Hoàng và Lộc Thánh Hoàng cũng bị giết chết trong nháy mắt mà không có lực hoàn thủ, chứng tỏ kẻ địch tu vi cực cao, ít nhất đã vượt qua cấp bậc Thánh Tôn, thực lực của chúng ta có hạn, người mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Giả, sao có thể truy tung một cường giả như vậy được.” Một người đứng ra nói, bên cạnh liền xuất hiện những ý kiến tán đồng.
“Phải đấy gia chủ, cường giả bực này muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở, nếu đã cố tình bắt thiếu chủ đi thì sao có thể để lại dấu vết được, mà có để lại dấu vết đi chăng nữa thì bọn thuộc hạ cũng chưa chắc đã có thể nhận ra.” Một người khác lên tiếng phụ hoạ.
Mạnh Thiên Quân biết rõ những người này nói không sai, Thánh Hoàng cường giả thực lực thông thiên, dù có gặp phải kẻ địch lợi hại thì cũng có thể liều chết bỏ chạy, đằng này không chỉ một, mà đến hai Thánh Hoàng bị người ta bóp chết như hai con kiến, chênh lệch thực lực như này cũng quá lớn, khó trách mấy tên thuộc hạ của mình không thể tìm ra tung tích của kẻ thù.

“Được rồi, ta đã biết, các ngươi tạm thời lui đi, nhưng vẫn phải để tâm điều tra, không được bỏ sót một chút động tĩnh nào.” Mạnh Thiên Quân phất phất tay, miệng nói.
Đợi tất cả mọi người đi hết, Mạnh Thiên Quân trầm ngâm chống cằm suy nghĩ, vốn ban đầu hắn không muốn đánh rắn động cỏ, lại càng không muốn bại lộ thực lực chân chính của gia tộc nên chỉ sử dụng thủ đoạn thông thường, nhưng xem ra đây không còn là việc hắn muốn hay không nữa, mà là buộc phải sử dụng, tương lai của nhất mạch nhà hắn nằm trọn trong sinh tử của Mạnh Kinh Hà.
“Chẳng lẽ là hoàng thất? Không đúng, hoàng thất bây giờ năm bè bảy mảng, cường giả đa phần đều đã quy thuận Nhị Thân Vương, phe cánh của bệ hạ lại càng tệ hại, hai người đáng nghi duy nhất là Tam – Lục trưởng lão, Tam trưởng lão đang bế quan, thực lực cũng không mạnh mẽ đến mức này, chỉ còn lại Lục trưởng lão, nhưng mà Lục trưởng lão đang bị Nhị Thân Vương giám thị nghiêm ngặt, sao có thể thoát thân được.

Hai nhà Quân Gia và Đường gia lại càng không có khả năng, thực lực của hai nhà còn yếu hơn cả Mạnh gia của ta, hơn nữa đều không thật tâm đi theo bệ hạ, sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế này.”
Mạnh Thiên Quân càng nghĩ càng cảm thấy mọi thứ rối tung như tơ vò, hắn trăm triệu lần cũng không thể ngờ được sự việc lần này trực tiếp liên quan đến vị bệ hạ mà hắn vẫn coi thường, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng đến lực lượng bí mật.
Trong đêm ngày thứ ba kể từ lúc Mạnh Kinh Hà mất tích, hàng loạt cao thủ xuất hiện ở trong kinh thành, không đến

mức trắng trợn lượn qua lượn lại nhưng cỗ lực lượng này khiến các thế lực khác phải gióng lên hồi chuông báo động, giống như hiệu ứng hồ điệp mà phản ứng, cường giả vốn thường ngày không bao giờ thấy mặt hiện thân ngày một nhiều.
Bình thường võ giả Tôn cấp có chút thành tựu đã có thể giễu võ dương oai ở đây, nhưng ngày hôm nay tất cả đều giống như rùa rút đầu, vô cùng thành thật đến cả thở mạnh cũng không dám, đùa nhau à, ở trên đầu cường giả bay qua bay lại như chim, người nào người nấy cũng khí thế bàng bạc như thái sơn áp đỉnh, có trời mới biết mình lỡ ho lên một tiếng thì có bị mấy vị đại lão đó tuỳ tiện một chưởng chụp chết hay không, tốt nhất vẫn cứ thành thật làm người cho xong.
Đừng nói là Tôn cấp võ giả, mấy gia tộc có chút thực lực sở hữu Thánh Giả hay thậm chí là Thánh Hoàng cũng không dám động đậy chút nào, mấy vị lão tổ ngày thường cao cao tại thượng lúc này đang chui rúc vào trong chăn mà run rẩy, trời ạ, Thánh Tôn cường giả như thần long thấy đầu không thấy đuôi mà bây giờ xuất hiện hàng loạt như lá rụng mùa thu, cái này có còn để người khác sống hay không nữa.
Mạnh gia lần này chính là bỏ vốn gốc, một lượt xuất động đến hơn chục vị Thánh Tôn cường giả, thậm chí cả Thánh Quân cũng có, trực tiếp toả ra khắp kinh thành điều tra, một động tĩnh nho nhỏ cũng không bỏ qua, không khí trong thành bị đè nén bởi một bầu áp lực vô hình kinh khủng.
Trong khi đó thì ở hoàng cung, Tử Phong điềm nhiên như không ngồi nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đả toạ tu luyện lần đầu tiên trong đời, tâm tình thấp thỏm giống như nhìn con gái chuẩn bị lên xe hoa, đến cả chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế này, kinh thành dậy sóng so ra còn không quan trọng bằng tiểu nha đầu trước mắt ho một tiếng.
Ba ngày nay Tử Phong đều không rời khỏi nơi này một bước, dù sao thì Nhiếp Tiểu Thiến cũng mới bước vào con đường tu luyện, bất kể là lộ tuyến hành công hay là phương thức khai mở kinh mạch đều cần Tử Phong hướng dẫn một cách chi tiết, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

Vả lại hắn cũng cần phải ở bên cạnh trợ giúp tiểu nha đầu này luyện hóa dược lực, đa phần đan dược cao giai như thế này nếu không có linh lực để luyện hóa dược lực thì chẳng khác nào gân gà, ăn vào bao nhiêu cũng không có tác dụng, mà Nhiếp Tiểu Thiến còn chưa tu luyện, đào đâu ra linh lực.

Đó là còn chưa kể đến việc Cốt Linh Huyền Đan khi sử dụng sẽ gây đau đớn khủng khiếp cho người phục dụng, tư vị xương cốt bị đánh gãy sau đó sắp xếp tổ hợp lại một lần nữa không phải là thứ một tiểu cô nương như Nhiếp Tiểu Thiến có thể chịu đựng, Tử Phong có thể đưa linh lực của mình vào để xoa dịu đau đớn a.
Nói như vậy thôi chứ Nhiếp Tiểu Thiến vẫn cứ đau đến chết đi sống lại một trận, nếu không phải Tử Phong đã đưa đại lượng linh lực vào cơ thể nàng để giảm bớt đau đớn thì dám cá nàng sẽ trực tiếp đứt dây thần kinh mà chết, võ giả phục dụng đan dược xong không chịu nổi đau đớn mà chết cũng không phải là chuyện hiếm lạ, Tử Phong lo lắng không phải là thừa.

Cũng may Âm Dương Hòa Hợp Tán là xuân dược, à nhầm, là loại đan dược ôn hòa không gây đau đớn, bằng không thì có đánh chết Nhiếp Tiểu Thiến cũng không chịu ăn vào, chỉ một viên Cốt Linh Huyền Đan đã đủ khiến nàng đau muốn chết, chui rúc vào trong lòng Tử Phong nhất quyết không chịu đứng dậy, báo hại hắn phải dỗ ngon dỗ ngọt nàng một trận.
Đan được xuất ra từ hệ thống đều là tinh phẩm, là đan dược mười phần hoàn mỹ không chút tạp chất dư thừa, nếu để cho bất kỳ đan sư nào nhìn thấy đan dược hoàn mỹ như thế này thì chắc chắn sẽ đem mấy viên đan dược đó lên ban thờ, coi như tổ tông nhà mình mà cúng bái.

Hiệu quả của đan dược hoàn mỹ chính là dựng sào thấy bóng, Tử Phong mất một ngày để luyện hóa dược lực Cốt Linh Huyền Đan cho Nhiếp Tiểu Thiến, mất một ngày để....dỗ ngọt trẻ con, mất thêm một ngày nữa để luyện hóa dược lực Âm Dương Hòa Hợp Tán, tổng cộng mất ba ngày để thay đổi thể chất của tiểu nha đầu khả ái kia, đến ngày thứ tư là hôm nay mới bắt đầu dạy nàng công pháp Khai Thiên Tạo Hóa Công.
Không thể không nói Nhiếp Tiểu Thiến chỉ gặp vấn đề về thể chất có chút cực đoan, chứ tư chất của nàng không kém bất kỳ loại thiên tài nào, ngộ tính cực cao, Khai Thiên Tạo Hóa Công vốn là Thiên Giai thượng phẩm công pháp, hơn nữa lại tính theo tiêu chuẩn của hệ thống, khẩu quyết vô cùng thâm ảo, lấy trình độ của Tử Phong cũng phải mất mấy tiếng mới hiểu được ý nghĩa, vậy mà nha đầu này nghe xong một lượt cùng với giải thích của Tử Phong đã hiểu hết, thậm chí còn không có một chút thắc mắc nào đã bắt đầu luyện công ngay, ngộ tính như thế này đến cả Tử Phong cũng phải ngạc nhiên.
Đương nhiên mấy việc khác như là hướng dẫn cách hấp thu linh khí, chuyển hóa linh lực hay lộ tuyến hành công Tử Phong đều vô cùng tận tâm chỉ bảo, thậm chí kinh mạch của nàng còn được Tử Phong lợi dụng tu vi cao thâm của mình khơi thông mấy lần, có thể nói căn cơ của nàng lúc này vững chắc như bàn thạch, dù có là mấy lão bất tử tu vi thông thiên cũng chưa chắc đã có được căn cơ tốt như nàng, nói Nhiếp Tiểu Thiến là một khối ngọc thô giá trị liên thành không sai chút nào.

Nhìn Nhiếp Tiểu Thiến ung dung tu luyện không gặp chút trắc trở nào, Tử Phong có phần yên tâm, trong lòng thầm nhủ coi như là mình thu thêm đệ tử thứ ba đi.

Đúng lúc này thần niệm của hắn bắt gặp một chút động tĩnh, hắn nhận ra khí tức người mới đến, cả người trực tiếp biến mất tại chỗ.

Triệu Thanh Thanh hối hả đi vào trong khu nhà, đang định tìm đến phòng dành cho Tử Phong thì một luồng gió mạnh thổi qua khiến nàng theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ để đến lúc mở mắt ra thì đã thấy quang cảnh trước mặt thay đổi, mình đang đứng trong một căn phòng ấm cúng, bên cạnh là một thân ảnh quen thuộc.
“Bệ hạ nên hạn chế đến đây, ít nhất là vào ban ngày, dù sao thì cả việc bệ hạ đã trở về đế đô và sự tồn tại của ta đều là bí mật, ngài đi qua đi lại vào ban ngày dễ bị chú ý lắm, nếu cần thiết thì hãy cho người đến gọi, năng lực ẩn thân của ta vẫn tốt hơn ngài nhiều.” Tử Phong không chút khách khí nói.
Triệu Thanh Thanh mặc dù bị nói có hơi nặng lời nhưng cũng biết đây là sự thật nên cũng không để trong lòng, mà nàng có thực sự để ý đi chăng nữa thì cũng có thể làm gì được đâu, người ta tuy trên danh nghĩa là thuộc hạ của mình nhưng dù sao vẫn là bậc tiền bối, là mình có việc cầu cạnh người ta chứ không phải ngược lại a.
“Được rồi, ta đã biết, đa tạ Nguyệt tiền bối đã nhắc nhở.” Triệu Thanh Thanh gật đầu, sau đó có chút hứng khởi nói tiếp
“Kế hoạch của tiền bối thật sự đã có hiệu quả, Mạnh gia sau vài ngày đã không còn có thể ngồi yên được nữa, ngày hôm qua đã xuất động rất nhiều cường giả, mật thám của ta đã đếm được đến mười sáu Thánh Tôn cường giả, hơn nữa lại còn xuất hiện thêm hai người tu vi sâu không thể đong đếm, rất có thể là cường giả cấp bậc Thánh Quân.

Cỗ lực lượng này của Mạnh gia hơn xa những gì mà tình báo của ta thu thập được cách đây không lâu, xem ra đúng như lời ngài nói, Mạnh gia ẩn tàng thực sự quá sâu.”
Tử Phong nghe vậy mà không khỏi cảm thán, chỉ là một trong số năm siêu cấp thế gia không tính hoàng thất đã có thể một lượt xuất ra từng đấy cường giả, mà chắc chắn đây không phải toàn bộ lực lượng ẩn giấu của Mạnh gia, quả nhiên thực lực như thế này mới xứng trở thành cự đầu ở Thiên Hành đế quốc.

Nhưng mà nói ngạc nhiên thì hắn không ngạc nhiên chút nào, không thể bỏ ra từng đấy Thánh Tôn hay thậm chí cả Thánh Quân cường giả mới là lạ, nếu thực sự như vậy thì chẳng phải kế hoạch của hắn đã chết từ trong trứng nước hay sao.
“Bệ hạ, ngài có thể nắm được hành tung của bọn chúng không?” Tử Phong lơ đãng nói.
“Tin rằng chưa tìm ra được tung tích của Mạnh Kinh Hà thì đám người này vẫn sẽ chưa từ bỏ hành động, nếu không đoán nhầm thì đêm nay bọn chúng sẽ lại xuất hiện thêm một lần nữa, tuy có chút nguy hiểm nhưng ta có thể cho người dò xét đại khái phương hướng di chuyển của bọn chúng.” Triệu Thanh Thanh nói.
“Tốt lắm, bệ hạ xin hãy để ý hành tung của bọn chúng giúp ta, phải liên tục thông báo tình hình cho ta, có thể đêm nay ta sẽ hành động.

À một câu hỏi cuối cùng, vị gia chủ Mạnh gia này, có phải là một người mưu trí đầy mình không?” Tử Phong chợt nở một nụ cười tà.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện