Đông Phương Vô Địch vô cùng khéo léo đá lại quả bóng về phía Triệu Thanh Thanh, bản thân lão là người thuộc phe trung lập, không có khúc mắc gì với hoàng quyền trong tay nàng, hơn nữa lại là trung thần có tiếng, tuy rằng vì suy nghĩ cho hoàng đế đời trước mà đã tự động rút lui về ở ẩn để tránh việc công cao lấn chủ sẽ ánh hưởng đến Triệu Thanh Thanh nhưng ít nhiều gì uy vọng của lão vẫn còn đó, hơn nữa chung quy lại thì lão vẫn là bậc tiền bối của Triệu Thanh Thanh, có ăn nói tùy ý một chút cũng không phải là vấn đề to tát.
Triệu Thanh Thanh không ngạc nhiên trước thái độ của Đông Phương Vô Địch, đúng hơn là mọi thứ đã được nàng sắp xếp từ trước! Đông Phương thế gia tuy rằng thể hiện ra sự trung lập của mình, nhưng so với hai nhà Đường-Quân đi theo mình theo kiểu có tiếng mà không có miếng thì gia tộc này mới thực sự chân chính coi nàng như một người cai trị chân chính, lí do không có gì khác ngoài việc Đông Phương Vô Địch là bạn của gia gia nàng.
Đông Phương Vô Địch năm xưa là sủng thần của ngoại công Triệu Thanh Thanh, cũng chính là hoàng đế đời trước, không phải chỉ đơn giản vì thực lực và tài năng của bản thân, mà bởi vì hai người là bạn thâm giao với nhau, nói có chút khoa trương chứ Đông Phương Vô Địch giống như một người ông nuôi của nàng vậy, mặc dù bởi vì lo nghĩ cho gia tộc mà từ chối không tham gia vào màn tranh đấu quyền lực trước mắt nhưng một chút việc đơn giản không ảnh hưởng đến gia tộc thì nàng vẫn có thể nhờ cậy vào vị lão tướng này.
Việc bản thân công khai trở lại có thể mang đến chấn động như thế nào đương nhiên Triệu Thanh Thanh biết rất rõ, để cho lần thượng triều này mọi thứ diễn ra theo ý của mình, nàng đã bí mật liên lạc với Đông Phương Vô Địch, nhờ lão phối hợp với nàng mà nói vài câu.
Đông Phương Vô Địch tuy rằng là võ tướng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là trong đầu của lão toàn là cơ bắp, ngược lại có thể trở thành đại tướng quân, võ lực chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là tài trí, lão không khó để có thể nhận ra chủ ý của Triệu Thanh Thanh.
Suy tính lại thì chuyện này đối với Đông Phương thế gia không có tác hại gì, hơn nữa lại có thể trợ giúp tiểu nha đầu năm xưa vẫn hay gọi mình mấy tiếng gia gia một cách ngọt ngào, Đông Phương Vô Địch không khó để có thể đưa ra quyết định của mình.
“Nếu Đông Phương đại tướng quân đã nói như vậy, ta cũng không ngại mà đem mọi chuyện ra nói một cách rõ ràng.
Thời gian trước ta mất tích là bởi vì trong nội bộ đế quốc chúng ta đã xuất hiện phản tặc, ta đã bị truy sát!!” Triệu Thanh Thanh lạnh giọng nói.
Tất cả văn võ bá quan không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh, trên mặt mọi người xuất hiện vẻ ngạc nhiên không chút che giấu, tuy không ai cho rằng nàng là một nữ vương hợp cách, nhưng cũng không có ai lên cơn tới mức muốn dồn nàng vào chỗ chết, tội ám sát nữ hoàng là tội không thể tha thứ được, đó chính là đại nghịch bất đạo, chu di cửu tộc là chuyện chắc chắn.
“Ha ha ha, các ngươi không nghe nhầm đâu, ta – nữ hoàng đương nhiệm của Thiên Hành đế quốc, bị người truy sát, không phải là kẻ địch bên ngoài, mà chính là người trong nội bộ mà ta vốn dốc lòng tin tưởng.
Ta tự biết rằng mình chẳng phải đấng minh quân hùng tài vĩ lược có thể khiến các ngươi hài lòng, nhưng ta không thể ngờ được rằng thần tử dưới trướng của mình lại có ý muốn kết liễu tính mạng của chính mình, thật là nực cười.” Triệu Thanh Thanh cười lạnh nói.
“Bệ hạ đừng nói như vậy, trong mắt vi thần thì ngài là người xứng đáng nhất để ngồi lên hoàng vị…..”
“Thưa bệ hạ, là tên nào to gan lớn mật, dám ăn gan hùm mật báo mà nảy ra ý đồ đối với ngài, đây là chuyện không thể tha thứ được!!”
“Đúng thế, nếu để cho ta tìm ra được người nào làm ra chuyện này, không cần bệ hạ phải nhọc công tốn sức, vi thần nguyện dùng toàn bộ lực lượng của cả nhà mình đi diệt sạch cửu tộc của tên cặn bã đó!!”
“Không ngờ Thiên Hành đế quốc vững chắc như sơn của chúng ta lại xuất hiện phản tặc, chuyện này thật sự khó có thể tin được!”
Triệu Thanh Thanh nhìn đám quan lại bên dưới đang nhốn nháo lên như cái chợ mà không khỏi nhếch môi lên cười lạnh, ai ai cũng mở miệng ra là thể hiện lòng trung thành với đế quốc, với hoàng thất, đồng thời đem cái tên phản loạn nghịch tặc kia nguyển rủa đến tận mười tám đời tổ tông, phẫn nộ vô cùng, người ngoài nhìn vào còn tưởng những người này chính là lương đống một lòng vì quốc gia đại nghiệp.
Chỉ là nàng khi nhìn thấy những khuôn mặt này không cảm thấy gì khác ngoài sự buồn nôn, đến tám phần quan lại chỉ được cái mồm nói là giỏi, chứ thực chất trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ nàng lại không biết.
“Im lặng!!” Triệu Thanh Thanh quát lớn một tiếng khiến tất cả mọi người im thin thít, trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao mình lại tự nhiên nghe lời nàng đến như vậy, thật là kỳ lạ.
“Các ngươi có biết phản tặc là ai không?” Triệu Thanh Thanh nhàn nhạt hỏi.
Trừ những người trong cuộc ra thì mọi người nghe vậy không khỏi cười khổ, ngài hỏi như vậy thì ta biết đi đâu mà kiếm câu trả lời bây giờ, hơn nữa kể cả có biết thì cũng không một ai dám mở miệng nói ra, chuyện đùa sao, cả việc nữ hoàng bị ám sát chúng ta còn không biết mà bây giờ mở miệng nói ra hung thủ là ai thì chẳng khác tự nhận mình chính là phản tặc, chuyện thiểu não như thế này ai mà làm cơ chứ.
“Vậy thì các ngươi hẳn cũng biết được tin Lã tướng quân, thống lĩnh đại quân đoàn phía Tây đã chết rồi chứ?” Triệu Thanh Thanh tiếp tục hỏi.
Mọi người rất nhanh liền hiểu được ý trong lời nói của nàng, ngoại trừ một chút ngạc nhiên ban đầu ra thì ai nấy đều tỏ vẻ căm phẫn, đến cả những người lúc trước có quan hệ mật thiết với hắn ta cũng tỏ vẻ tiếc hận, nói rằng mình đã nhìn nhầm người, xung phong dẫn đầu diệt tộc cái tên phản tặc đại nghịch bất đạo kia…..
“Bệ hạ, chuyện này cần phải điều tra cẩn thận, Lã tướng quân lúc trước từng là thuộc hạ dưới chướng của lão thần, người này hữu dũng vô mưu, nếu nói về vũ lực thì còn chấp nhận được, nhưng mưu lược thì còn rất kém, lão thần không tin hắn ta có gan dám công khai tạo phản như vậy, ắt phải có ai đó ửo đằng sau xúi giục hắn làm bậy.”
Đúng lúc này thì âm thanh của Đông Phương Vô Địch vang lên khiến tất cả mọi người sửng sốt, cái quỷ gì đây, lão già này từ trước tới nay đều không chủ động tham gia chính sự, tại sao hôm nay lại tự nhiên nhảy ra dẫm chân vào vũng nước đục này? Nhìn biểu cảm nghiêm nghị trên mặt lão, một số người tinh ý liền “à” lên một tiếng, bọn họ đại khái có thể hiểu được ý nghĩ của lão già này rồi.
Như đã nói từ trước, Đông Phương Vô Địch rút khỏi quân đội, trao trả quyền lực của mình lui về hậu phương nhưng uy vọng trong quân của lão vẫn rất cao, thậm chí nếu để hoàng đế đời trước và lão cùng ra lệnh, quân đội nghe theo lời ai còn chưa dám nói chắc.
Lã tướng quân lúc trước là thuộc hạ của Đông Phương Vô Địch, nếu nói người bị hiềm nghi thao túng Lã tướng quân trong bóng tối lớn nhất thì chính là lão gia chủ Đông Phương thế gia này.
Việc Đông Phương Vô Địch chủ động đứng ra chính là để khẳng định việc này không liên quan đến lão, cần phải điều tra cho rõ ràng.
Dĩ nhiên đó cũng có thể là kế nghi binh, bề ngoài tỏ ra trong sạch nhưng bên trong lại ngấm ngầm hạ thủ, Đông Phương Vô Địch chắc chắn không thể tránh khỏi sự hiềm nghi từ Triệu Thanh Thanh, chỉ là lão không còn cách nào khác, cũng không thể cứ đứng yên chịu trận được.
Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non thì gia chủ Mạnh gia cũng đang trao đổi ánh mắt với gia chủ Lý gia, hai người có thể nhìn thấy vẻ chấn kinh cùng với sự kiêng dè thận trọng trong mắt nhau, tuy không nói lời nào nhưng cả hai đều có cùng một suy nghĩ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, cần phải nhanh chóng thủ tiêu hết toàn bộ chứng cớ liên quan càng sớm càng tốt.
“Đại tướng quân không cần phải nhắc nhở, ta đã điều tra ra hết thảy rồi.
Người đâu, mang đồ vào đây!!” Triệu Thanh Thanh hô lớn một tiếng.
Từ đằng sau đại điện, bốn thân ảnh hắc y bịt