Ngay sau khi Lý Kiếm rời khởi thư phòng, thân ảnh hiên ngang của Triệu Thanh Thanh đột nhiên nhũn ra giống như là không có xương, nàng uể oải dựa lưng vào ghế, cả người trườn dài trông cực kỳ lười biếng, vẻ mặt cứng rắn kiên nghị ban nãy biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt đậm phần mệt mỏi.
“Nguyệt tiền bối, biểu hiện của ta vừa rồi coi như là ổn thỏa chứ?” Triệu Thanh Thanh thở hắt ra một hơi, miệng nói.
Cái bóng dưới chân nàng chợt động đậy một chút sau đó kéo dài ra, một thân ảnh màu đen tuyền từ bên trong cái bóng đó từ từ xuất hiện giống như ác quỷ bò lên từ thâm uyên vạn trượng, bóng tối bao phủ xung quanh thân ảnh đó rất nhanh liền rút đi, lộ nguyên hình một bạch y nam tử phong thần tuấn lãng.
“Bệ hạ đã khổ nhọc rồi.” Tử Phong hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không xuất hiện bất kỳ cảm xúc biến hóa nào, nhàn nhạt nói.
Nghe hắn nói vậy, Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng trút ra được một ngụm khẩu khí cuối cùng, cả người càng mềm nhũn vô lực hơn nữa.
Bản thân nàng rất tài giỏi, hoàn toàn xứng đáng ngồi vào vị trí nữ vương này, tuy rằng người đời vẫn nói “tài không đợi tuổi” nhưng nàng tốt xấu gì cũng chỉ là một nữ nhân 25 tuổi, từ trước tới nay cũng chưa từng được gia tộc bồi dưỡng đạo làm đế vương, hơn nữa kể từ khi lên ngôi đến giờ nàng căn bản chưa từng được trải nghiệm qua cảm giác làm một vị quân vương tay nắm trọng quyền chân chính, đột nhiên bắt nàng phải diễn xuất như thế này cũng có phần hơi quá sức.
Đương nhiên đó cũng chỉ là một phần lí do mà thôi, đế vương tâm thuật tuy rằng khó nhưng nếu miễn cưỡng thì nàng vẫn có thể làm được, chỉ là để thuận tiện cho việc diễn xuất của nàng, Tử Phong ở trong bóng tối phải âm thầm phóng xuất uy áp của bản thân ra ngoài, ngụy trang cực kỳ khéo léo khiến cái áp lực tinh thần huyền diệu đó giống như là tự thân nàng phát ra.
Hiệu quả thì dựng sào thấy bóng, Triệu Thanh Thanh căn bản không cần phải cố gắng quá nhiều về mặt uy thế của mình, chỉ cần để ý diễn xuất của bản thân là đủ, nhưng mà cũng không thể vẹn toàn được.
Áp lực tinh thần đó tuy đã được Tử Phong sử dụng Tà Vương Chân Nhãn biến đổi và ngụy trang cực tốt, không hề giống với uy áp của võ giả thông thường, nhưng về bản chất thì nó cũng vẫn là uy áp của võ giả.
Thiên Tôn cường giả khác với Thánh cấp võ giả, bản thân bọn họ đều có “đạo” của riêng mình, đã được thiên địa pháp tắc công nhận, kể cả cố ý dùng pháp môn đặc thù thu liễm khí tức thì tự thân mỗi Thiên Tôn cường giả đều tản mác ra một thứ khí chất đặc thù mênh mông như biển cả mà trầm trọng như núi cao, thường khiến người khác cảm thấy áp lực kinh khủng đến mức khó thở.
Tử Phong hiện tại là cái cấp bậc gì cơ chứ, Thiên Tôn võ giả đứng trước mặt hắn cũng không đỡ nổi một kiếm, hắn nhờ vào kỹ năng Liễm Tức nên mới có thể ẩn giấu hoàn toàn khí tức của bản thân, khiến người ở bên cạnh không cảm thấy chút áp lực nào, chứ thực chất nếu hắn nghiêm túc, chỉ cần phóng xuất một thành uy áp thực sự ra cũng đủ khiến một vài Thánh Hoàng thông thường hộc máu bất tỉnh.
Triệu Thanh Thanh đến cả ngưỡng cửa Thánh Giai còn chưa chạm tới, tuy rằng lúc ở trên đại điện uy áp của Tử Phong đã tận lực tránh không đổ ập lên đầu nàng, nhưng ở đó đến cả cường giả Thánh Quân thậm chí cả Thiên Tôn đại lão như Đông Phương Vô Địch cũng xuất hiện, để có thể tạo ra hiệu quả như mong muốn thì Tử Phong hắn không thể nào chỉ phóng xuất ra một thành uy áp như thế được.
Một thành uy áp đủ khiến Thánh Hoàng cường giả hộc máu, đằng này uy áp phải cường đại tới mức khiến Thiên Tôn cường giả cảm thấy chấn động, tuy trong đó có ẩn chứa một vài thủ đoạn ăn gian như là Tà Vương Chân Nhãn, nhưng uy lực thì không cần phải bàn cãi, Triệu Thanh Thanh chỉ cần dính phải một chút dư ba thôi cũng đủ để khiến nàng trọng thương, nàng có thể chịu đựng suốt đến tận bây giờ đã là đáng khen lắm rồi.
Cơ mà Tử Phong hiện tại không để ý lắm đến việc ý chí lực của Triệu Thanh Thanh đáng khen tới mức nào, trong đầu hắn lúc này đang có cảm giác kiêng kỵ đối với tiểu nha đầu Triệu Yển Nhạn.
Việc Triệu Thanh Thanh lộ diện rồi thượng triều là một việc không thể tránh khỏi, vậy nên ngày hôm trước sau khi Long Trường Sinh rời đi thì Tử Phong, Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn đã bàn bạc đưa ra kế hoạch này.
Đáng nói ở đây đó chính là hai người Tử Phong và Triệu Thanh Thanh gần như không cần phải suy nghĩ gì cả, toàn bộ kế hoạch đều do một mình Triệu Yển Nhạn xây dựng từ đầu tới cuối, Triệu Thanh Thanh hành động ra sao, mở miệng nói những cái gì, đến cả một nụ cười hay ánh mắt cũng đều do tiểu nha đầu đó sắp xếp sẵn từ ban đầu cực kỳ hoàn hảo, điểm không hoàn mỹ duy nhất đó là nàng phải hỏi Tử Phong xem hắn có thể làm được những gì rồi mới xây dựng kế hoạch.
Kế hoạch của Triệu Yển Nhạn rất đơn giản, Triệu Thanh Thanh thượng triều, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp tế sống Bạch Kỳ cùng với Bạch gia, chân chính coi đối phương là con dê thế tội để giết gà dọa khỉ một trận.
Tử Phong thì ở trong bóng tối trợ uy cho Triệu Thanh Thanh sau đó ra tay giết chết Bạch Kỳ, chấn nhiếp bách quan văn võ.
Lấy thực lực của Tử Phong thì việc này cũng không khó, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này từ đầu nên không vấn đề gì liền đáp ứng.
Khiến Tử Phong phải bất ngờ đó là Triệu Yển Nhạn tiếp tục đưa ra hậu chiêu để đối phó với hai nhà Mạnh-Lý.
Trước đấy nàng đã biết đến việc Tử Phong bắt cóc Mạnh Kinh Hà rồi giá họa cho Lý gia, nhưng Triệu Yển Nhạn cho rằng như thế là chưa đủ, cần phải thêm một bước nữa ly gián quan hệ của hai đại gia tộc này.
Với tiền đề là Mạnh gia đang nghi ngờ Lý gia, trong khi Lý gia hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đã và đang diễn ra, chỉ cần Lý gia tự nhiên được phân công đảm nhiệm hai chức vụ quan trọng của Lã tướng quân và Bạch Kỳ là đủ.
Dù sao thì trước đó đã gieo xuống hạt giống nghi ngờ của Mạnh gia đối với Lý gia, hiện tại chỉ cần thêm vào một chút lực đẩy thôi là có thể dẫn phát, khiến Mạnh gia ngày càng nghi ngờ Lý gia hơn nữa.
Hai nhà đều là đại địch của Triệu Thanh Thanh, sẽ không có chuyện nàng tự nhiên đối tốt với Lý gia, Mạnh gia có đầy đủ lí do để tin rằng Lý gia đang âm thầm cấu kết với Triệu Thanh Thanh.
Tuy nói rằng từ đầu tới cuối chỉ vẻn vẹn là một tia ngờ vực, nhưng đôi khi hư hư thực thực như vậy mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Chỉ trong ngắn ngủi vài canh giờ, với một chút thông tin nắm bắt trong tay, thậm chí đến cả năng lực của Tử Phong thì Triệu Yển Nhạn cũng không biết rõ ràng cách thức hoạt động ra sao mà có thể tạo ra một kế hoạch hoàn hảo vô khuyết như thế này, đây không còn là thiên tài tuyệt thế nữa, đây là yêu nghiệt chân chính.
Phải biết rằng Triệu Yển Nhạn chỉ có tám tuổi, khoan không nói đến trí tuệ có thể là thiên phú, nhưng để có thể làm nên kế hoạch như thế này cần có kinh nghiệm sống tràn đầy, hiểu rõ nhân tâm trong lòng bàn tay, khó có thể tin được một tiểu nha đầu tám tuổi có thể làm được đến như vậy.
Tử Phong tự nhận bản thân không phải dạng người đần độn, bày mưu tính kế vẫn miễn cưỡng có thể làm được, nhưng đấy là bởi hắn đã có biết bao nhiêu là kinh nghiệm của hai kiếp sống lăn lộn ngoài xã hội, nếu nói một nha đầu tám tuổi có được lòng dạ thâm sâu còn hơn cả hắn như thế mà không có gì khác lạ, Tử Phong thà tin rằng mình có thực lực để một chưởng chụp chết Chúa Tể Hư Không còn hơn.
Cứ cho là một đứa trẻ có thiên phú đặc biệt, trí tuệ phát triển vượt trội, học một hiểu mười, hơn nữa trời sinh có một khỏa thất khiếu linh lung tâm, có thể nhìn thấu lòng người cũng có thể làm ra chuyện tương