Diễn giải ra thì có phần dài dòng, nhưng trên thực tế thì thời gian mà Tử Phong và Triệu Cao Hiên đánh giá lẫn nhau chỉ diễn ra trong vẻn vẹn một vài giây đồng hồ ngắn ngủi, siêu cấp cường giả có tốc độ phản ứng trong chiến đấu được tính bằng từng tích tắc, lẽ dĩ nhiên quá trình suy nghĩ của não bộ cũng nhanh một cách khác thường.
“Vi thần tham kiến bệ hạ, bái kiến lão tổ tông!” Triệu Cao Hiên quỳ một chân xuống, làm ra một tư thế chào đầy đủ lễ nghi cần có.
Long Trường Sinh không phản ứng, ngược lại Triệu Thanh Thanh mới là người lên tiếng
“Lục trưởng lão miễn lễ.”
Mặc dù ở đây người có bối phận cao nhất phải là Long Trường Sinh, nhưng hắn làm người, à nhầm làm rồng đã hàng vạn năm, quy tắc đối nhân xử thế hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, ở những thời điểm như thế này thì nên cho Triệu Thanh Thanh chút mặt mũi, dù sao nàng cũng là nữ hoàng, còn bản thân hắn thì không phải, đây là hoàng cung của đế quốc chứ không phải là tông môn thông thường, bối phận tuy là có nhưng không thể loạn, hoàng đế vẫn phải là người có địa vị lớn nhất.
Đó cũng chỉ là một phần lí do, trên thực tế thì Long Trường Sinh đây là lười nhác phản ứng, Linh Đế cường giả trong mắt hắn cũng chỉ như mấy con chó con mèo, Triệu Cao Hiên tối đa cũng chỉ giống như hạt cát, nếu hắn làm ra phản ứng thì ngược lại giống như là tự làm mất giá trị của bản thân.
“Tạ bệ hạ!!” Triệu Cao Hiên đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn về phía Tử Phong, miệng nói
“Xin hỏi bệ hạ vị này là….”
Triệu Thanh Thanh nghe thấy thế liền nói
“Lục trưởng lão, chắc hẳn ngài đã nghe qua chuyện ta bị phản đồ truy sát rồi chứ, vị này là Nguyệt tiền bối, chính là người đã cứu ta khỏi tay Lã tướng quân, nếu không có ngài ấy thì ta chắc hẳn đã không thể sống sót đến tận bây giờ.”
Triệu Cao Hiên thân làm tộc lão đương nhiên là biết chuyện Triệu Thanh Thanh bị ám sát, đối với việc này hắn cũng vô cùng tức giận, trong lòng biết được chủ mưu thực sự đứng sau là ai, chỉ hận không thể dùng một cái tát thổi bay đầu tên vương gia nào đó, cơ mà đấy cũng vẻn vẹn là ý nghĩ trong lòng mà thôi.
Nghe Triệu Thanh Thanh giới thiệu, Triệu Cao Hiên cũng giật mình không kém, lúc trước hắn liên tục đoán già đoán non thân phận của bạch y nam tử, hiện tại thì tốt rồi, người này không những ngồi ngang hàng với lão tổ tông, lại còn là ân nhân cứu mạng của nữ hoàng bệ hạ nữa.
Cơ mà bỏ qua những chuyện đó, khiến Triệu Cao Hiên khó hiểu một trận là rốt cuộc ngày hôm nay mình bị gọi tới đây làm gì, nếu chỉ là để giới thiệu cho mình nhận biết bạch y nam tử được gọi bằng một chữ “Nguyệt” này thì cũng quá đơn giản đi, lão tổ tông sẽ không tự nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa chỉ riêng việc dùng lãnh cung để làm nơi hẹn gặp đã đủ cổ quái rồi.
Nhưng Triệu Cao Hiên tốt xấu gì cũng đã sống mấy trăm năm, năng lực lợi hại nhất của mấy người sống lâu như vậy chính là da mặt dày, khó hiểu thì sao chứ, cùng lắm là mở miệng ra mà hỏi thôi là được.
“Thưa bệ hạ, ngài cho gọi vi thần đến đây là để…” Nghĩ nào làm thế, Triệu Cao Hiên hướng về phía Triệu Thanh Thanh mà hỏi.
“Đương nhiên là có việc thì ta mới mạo muội quấy rầy lục trưởng lão chứ, chỉ là việc này trước mắt chưa nói đến, ngài cứ chờ một chút đã.” Triệu Thanh Thanh cười một cách thần bí.
Đúng lúc này thì Long Trường Sinh quay sang nhìn Tử Phong, miệng nói
“Thấy thế nào?”
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Tử Phong cũng không lấy thế làm phiền lòng, hắn biết ngụ ý của đối phương là gì, mặc dù rất muốn trực tiếp đá con rắn mối biết bay này ra khỏi phòng cho đỡ ngứa mắt, nhưng cũng chỉ là hữu tâm vô lực.
Trên mặt không xuất hiện một chút biến hóa nào, Tử Phong chỉ chậm rãi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, điệu bộ lề mề tới mức khiến người khác sốt ruột, một hồi lâu sau mới lên tiếng
“Ngươi có nhìn thấy ta đang nhắm mắt không? Hỏi như vậy thì ta trả lời kiểu gì?”
“Đừng có trêu đùa với ta, với thực lực của ngươi thì nhắm mắt hay mở mắt cũng có khác quái gì nhau đâu, thế nào, có chút cơ hội nào hay không?” Long Trường Sinh không hề tức giận đối với giọng điệu của Tử Phong, ngược lại vô cùng tùy ý nói.
“Đúng là không có khác biệt gì nhiều, nhưng nếu không tra xét rõ ràng thì sao có thể đi đến kết luận được, hay là ngươi chỉ cần nhìn cũng có thể tìm ra được biện pháp cụ thể?” Tử Phong hơi có chút khinh thường nói.
“Nếu ta có biện pháp hữu hiệu thì đã chẳng phải nhờ đến ngươi!!” Long Trường Sinh trợn mắt nhìn Tử Phong, nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải trong lòng không nắm chắc mười phần có thể đánh thắng được, hắn có xúc động muốn tặng cho nam tử trước mắt mấy cái bạt tai cho đỡ cáu, người gì đâu mà không hề nể mặt mũi của người khác gì cả.
Triệu Cao Hiên nhìn hai người trước mặt đối thoại mà không khỏi có chút ngẩn người, hình tượng lão tổ tông cao cao tại thượng uy nghiêm như trời cao trong lòng thoáng sứt mẻ mất một góc, nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, lão tổ tông nói cười tùy ý như vậy càng chứng tỏ suy đoán trong lòng hắn cách không xa sự thật là mấy, nam tử bạch y này tuyệt đối có thể giao hảo với lão tổ tông một cách ngang hàng!
“Triệu Cao Hiên, tới nơi này một chút, tận lực thả lỏng cơ thể đừng phản kháng, để cho vị tiền bối này khám xét, yên tâm đi, đã có ta ở đây rồi!” Long Trường Sinh vẫy tay nói.
Triệu Cao Hiên còn đang nghĩ hươu nghĩ vượn trong lòng thì bị tiếng nói của Long Trường Sinh đánh thức, hắn hơi có chút nghi hoặc nhưng vẫn không dám trái lời, nhấc chân lên muốn cất bước tiến tới bên cạnh Tử Phong.
Chỉ là hắn còn chưa động thì đã nghe thấy đối phương phất tay một cái, giọng nói nhàn nhạt vang lên
“Không cần đâu, ta mở mắt ra nhìn một thoáng là được.”
Long Trường Sinh vừa mới bình ổn tâm tình của mình được một chút, nghe Tử Phong nói như vậy lại một lần nữa có xúc động muốn đánh người, con mẹ nó nếu ngươi chỉ cần mở mắt ra nhìn là được thì không làm như thế từ đầu luôn đi, lại còn bày đặt.
Trong lòng thì nghĩ thế nhưng trên mặt hắn lại nở một nụ cười mười phần giả tạo, miệng nói
“Vậy thì ngươi nhanh chóng tra xét một chút a, chỉ là nhớ kiềm chế một chút, đừng có trực tiếp ép chết hắn ta.”
Triệu Cao Hiên như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu mấy người này đang nói cái gì thì đã thấy bạch y nam tử trước mặt chậm rãi mở đôi mắt vốn đang nhắm chặt của mình ra.
Trong thoáng chốc hắn cảm tưởng như toàn bộ ánh sáng trên thế giới này trực tiếp biến mất, xung quanh hắn chỉ thuần túy là một màn đêm không hề có chút ánh sáng, trong hư không tĩnh mịch đột nhiên xuất hiện hàng ngàn hàng vạn con mắt thuần một màu tử sắc trông cực kỳ kinh dị.
Cả người Triệu Cao Hiên có cảm giác như bị lột trần không còn mảnh vải che thân, những con mắt quỷ dị đó giống như có thể nhìn thấu cơ thể của hắn, xuyên qua quần áo, đâm thủng da thịt, trực tiếp tiến nhập vào bên trong tứ chi bách hải của bản thân, cảm tưởng như bí mật của mình hoàn toàn bị bại lộ hết ra ngoài.
Triệu Cao Hiên theo bản năng muốn giãy dụa nhưng cơ thể hắn dường như không còn nghe lời nữa, từng thớ cơ trên người hắn đông cứng lại, cảm giác giống như đang đối diện với một đầu hồng hoang cự thú mang theo sát ý ngập trời, huyết dịch trong mạch máu của hắn đình trệ, trái tim như bị một bàn tay nắm lấy bóp nghẹt.
Tầm nhìn của Triệu Cao Hiên phục hồi, ảo giác vừa rồi chỉ diễn ra trong một thoáng chốc nhưng hắn lại có cảm giác như là đã trôi qua hàng giờ đồng hồ, mồ hôi tuôn ra khắp người khiến y phục của hắn thấm ướt, lồng ngực như bị tảng đá ngàn vạn cân đè nặng lên trên đến mức khó thở, hắn trực tiếp khụy gối xuống mà không ngừng thở dốc, dùng một ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi mà nhìn Tử Phong, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: “Quá mức đáng sợ!!”
“Hừm, căn cơ bị hao tổn trầm trọng, ngoại thương tuy đã lành nhưng nội thương vẫn còn đó, hơn nữa bởi vì thời gian đã lâu mà không có biện pháp chữa khỏi tận gốc nên tình trạng của cơ thể hắn đã gần đến giới hạn, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chỉ trong vòng vài năm nữa mọi thứ sẽ hỏng bét.” Tử Phong nhắm mắt lại, gật đầu nói.
Thực ra thì khỏi cần mở mắt hắn cũng có thể tra xét tường tận Triệu Cao Hiên một lượt từ đầu tới tận chân, sở dĩ lựa chọn mở mắt ra cũng chỉ là để thuận tiện hù dọa những người xung quanh một chút.
Mặc dù hắn không biết rõ trong đầu cái con rắn mối trước mặt rốt cuộc chứa cái gì mà có thể tưởng tượng suy diễn rồi đưa ra kết luận rằng Tử Phong hắn là một cường giả tuyệt thế, nhưng thời điểm này có muốn thanh minh thì cũng đã muộn, hắn buộc phải diễn cái vai này đến cùng, thậm chí một vài thủ đoạn áp đáy hòm cũng phải tùy lúc mà tung ra.
Tử Phong quan sát xung quanh một chút, âm thầm gật đầu thỏa mãn, hiệu quả cũng không tệ a! Chỉ thấy xung quanh hắn lúc này, ngoại trừ Nhiếp Tiểu Thiến giống như một người vô hình điềm nhiên ngồi trên giường tu luyện ở phía sau như không hề có chuyện gì xảy ra bởi vì hắn đã cố tình ưu ái không để Tà Vương Chân Nhãn ảnh hưởng đến nàng, cả Triệu Cao Hiên lẫn Triệu Thanh Thanh đều trong tình trạng hữu khí vô lực, thở dốc cũng thập phần khó khăn, đến cả Long Trường Sinh mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bàn tay của hắn lại xuất hiện một chút run rẩy siêu nhỏ, phải cực kỳ chú ý mới có thể nhìn ra được.
Không thể không nói Tà Vương Chân Nhãn là một năng lực mạnh đến mức nghịch thiên, thuần túy là dạng kỹ năng gian lận không nói lý, đến cả Bán Thần cường giả cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó, tuy chỉ là ảnh hưởng ở một mức độ cực nhỏ, nhưng phải biết rằng cách biệt thực lực giữa Tử Phong và Long Trường Sinh là rất lớn, đạt được hiệu quả như thế này đã là vô cùng kinh khủng rồi.
“Nói nhảm, những chuyện này đương nhiên là ta biết, rốt cuộc ngươi có biện pháp nào hay không?” Long Trường Sinh nói.
“Ngươi không phải là không biết hắn chịu thương thế ra sao, sinh cơ bị hao tổn trầm trọng, với tổn thương lớn như thế này, ta ngạc nhiên là hắn vẫn còn sống được tới tận bây giờ đấy, có vẻ như Triệu gia các ngươi đã cho hắn phục dụng một vài loại thiên tài địa bảo bổ sung sinh mệnh lực cường hãn, quả nhiên là đại tài khí thô a.” Tử Phong nhún vai nói.
“Ta cũng không rõ là hắn được phục dụng đan dược hay cái gì khác, nhưng ta nhớ là mình có cho hắn sử dụng một gốc Huyết Linh Chi.” Long Trường Sinh lơ đãng nói nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như vậy, người này chỉ dùng hai mắt liếc một cái đã có thể tra xét trên dưới cơ thể của Triệu Cao Hiên một cách tường tận như vậy mà không cần phải trực tiếp chạm vào người đối phương, phần nhãn lực này cũng quá kinh khủng đi.
Quả nhiên là như vậy, Tử Phong không hề ngạc nhiên chút nào, với bệnh trạng của Triệu Cao Hiên thì đáng lý ra phải chết từ lâu rồi, kể cả có sống thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, tuyệt đối không thể khỏe mạnh như hiện tại, nếu như hắn đã từng được phục dụng Huyết Linh Chi thì lại là chuyện khác.
Huyết Linh Chi là thần vật chỉ có thể ngộ không thể cầu, ngoài công năng hiển nhiên của các loại thiên tài địa bảo đó là trợ lực cực lớn cho việc tu luyện thì nó còn một công dụng khác vô cùng hiếm có đó là phục hồi tinh huyết.
Sinh mệnh lực và tinh huyết không hoàn toàn giống nhau nhưng giữa bọn chúng có sự tương đồng và ảnh hưởng lẫn nhau, tổn hao tinh huyết ở một mức độ nào đó sẽ không khiến sinh mệnh lực bị suy giảm, nhưng nếu sinh mệnh lực bị tổn hại thì tinh huyết chắc chắn sẽ bị khô kiệt.
Đồng thời nếu tinh huyết bị mất đi quá nhiều cũng sẽ khiến sinh mệnh lực bị ảnh hưởng, nếu quá mức nghiêm trọng thì sẽ giống như hiệu ứng lăn cầu tuyết, sinh mệnh lực sẽ càng ngày càng biến mất nhiều hơn, bất kể bản thân võ giả có đang bị thương hay không.
Đương nhiên sự tương quan giữa hai thứ đó vẫn khá là chặt chẽ với nhau, Huyết Linh Chi tuy không thể hồi phục sinh mệnh lực, nhưng tinh huyết được khôi phục cũng góp phần làm ổn định quá trình sinh mệnh lực bị hao tổn tới một mức độ nào đó, Triệu Cao Hiên có thể yên ổn sống tới tận bây giờ thì công lao lớn nhất thuộc về đóa Huyết Linh Chi đó.
Lúc trước khi Hồ Phi Nguyệt bị nội thương trầm trọng mà cũng chỉ cần một đóa Huyết Linh Chi đã có thể chữa trị thương thế một cách hoàn hảo, Triệu Cao Hiên vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng gọi là ổn định, Tử Phong có chút hiếu kỳ không biết năm xưa rốt cuộc hắn đã bị ám hại thảm đến mức nào nữa.
“Mà rốt cuộc là ngươi có cách gì có thể chữa lành cho hắn hay không? Ta biết ngươi có rất nhiều đan dược cao giai, ta có thể lấy bảo vật đồng giá ra để trao đổi a.” Long Trường Sinh có chút mất kiên nhẫn nói.
Long Trường Sinh cũng không phải là đang đoán mò, hắn có căn cứ để khẳng định rằng Tử Phong sở hữu nhiều loại đan dược cao giai vốn đã biến mất từ lâu.
Thời gian gần đây khi không có việc gì thì hắn thường hay mò đến đây để uống trà tán gẫu, một phần là để thăm dò Tử Phong sâu hơn nữa, nhưng lí do chính chỉ đơn giản là suốt ngày ở lì trong động thiên phúc địa vô cùng buồn chán.
Thực ra thì nếu muốn Long Trường Sinh có thể rời khỏi động thiên phúc địa bất kỳ lúc nào, nhưng Triệu gia hiện tại đã không còn người nào có đủ tư cách để bồi tiếp bản thân nữa, hắn cũng không thể tùy tiện chạy ra ngoài tìm người để nói chuyện cho đỡ buồn chứ, như vậy thì mất giá quá, cũng chỉ có Tử Phong là cường giả “Bán Thần” cùng cấp mới đủ tư cách để hắn tìm đến mà thôi.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Long Trường Sinh phát hiện ra một bí mật cực kỳ kinh người, đó là nha đầu Nhiếp Tiểu Thiến vẫn thường tu luyện bên cạnh Tử Phong không ngờ lại sở hữu Âm Dương Dị Thể, lấy kiến thức của hắn đương nhiên biết được loại thể chất này nó tồi tệ ra sao.
Ấy vậy mà hiện tại Nhiếp Tiểu Thiến không chỉ có thể tu luyện như bình thường, hơn nữa cốt cách cùng căn cơ của nàng vững chắc tới mức có thể so sánh với một vài yêu nghiệt của Triệu gia.
Long Trường Sinh sống đã lâu, còn có thể loại thiên tài nào mà hắn chưa từng gặp qua chứ, có thể được hắn gọi là yêu nghiệt thì đủ biết thiên phú tu luyện của Nhiếp Tiểu Thiến lúc nào mạnh mẽ ra sao.
Long Trường Sinh thông qua Triệu Thanh Thanh biết được quan hệ của Tử Phong và Nhiếp Tiểu Thiến ra sao, với một tiểu cô nương không thân không thích mà đến cả đan dược bát giai cũng có thể tùy tiện lấy ra cho, một là Tử Phong vô cùng hào phóng, hai là hắn vốn không để ý đến mấy viên đan dược này bởi vì bản thân có rất nhiều.
Long Trường Sinh tự nhận bản thân thuộc dạng phú khả địch quốc nhưng cũng không cho rằng mình có thể tùy tiện cho đi đan dược đỉnh cấp như vậy mà không cần hồi báo, vậy nên hắn thà rằng tin tưởng Tử Phong có rất nhiều đan dược cao giai còn hơn là cho rằng Tử Phong hào phóng.
“Đan dược thì có, nhưng cũng chỉ là uống thuốc độc giải khát mà thôi, không thể giải quyết triệt để vấn đề của hắn được.”
Tử Phong lắc đầu nói, không phải là hắn muốn giở công phu sư tử ngoạm để kiếm chác gì từ Long Trường Sinh, chỉ là một chút đan dược mà thôi, trong mắt hắn mấy thứ này chỉ như mấy viên kẹo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ là đúng như những gì hắn nói, không có loại đan dược nào khả dĩ có thể dùng được cả, hiệu quả thập phần hạn chế.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?” Triệu Thanh Thanh vốn im lặng nãy giờ cũng không nhìn được mà nói.
Triệu Cao Hiên sau một hồi thở dốc cũng đã khôi phục lại một phần, hắn hiện tại cuối cùng cũng hiểu được rằng mình được gọi tới đây là để cho vị Nguyệt tiền bối này thử xem có chữa trị được hay không.
“Bệ hạ, lão tổ tông, đa tạ hai người đã quan tâm tới ta, nhưng thương thế của bản thân ra sao thì Cao Hiên nắm rõ nhất, chuyện này không có kết quả đâu, hai người đừng nhọc lòng như vậy.” Triệu Cao Hiên có chút ảm đạm nói, đối với tình trạng của bản thân thì hắn đã chấp nhận sự thật từ lâu, tuy tâm lí vẫn ôm chút hi vọng nhưng hắn cũng biết rằng cơ hội để mình có thể khôi phục như trước thập phần mỏng manh, hắn cũng nhận mệnh rồi.
Tử Phong hơi nhíu mày một chút, trong đầu không ngừng tính toán thiệt hơn, biện pháp thì hắn thực sự có, chỉ là liệu có đáng để hắn làm như vậy hay không mà thôi.
Sự tồn tại của Triệu Cao Hiên vô cùng quan trọng đối với Triệu Thanh Thanh, chỉ cần cơ thể của hắn khôi phục thì trợ lực mà hắn mang lại sẽ vô cùng lớn.
Theo kế hoạch của mình thì hắn chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối mà trợ giúp Triệu Thanh Thanh, sẽ không lộ mặt ra ngoài, dù sao thì lệnh truy nã hắn của Lăng Hư Cung vẫn còn đó, một khi lộ diện thì khó tránh khỏi bị người hữu tâm nhận ra, nếu chẳng may đánh động đến Thái Diễn Thánh Địa thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, hiện tại hắn chưa đủ thực lực để đối đầu với con quái vật khổng lồ đó.
Nhưng làm hắc thủ sau màn cũng có rất nhiều hạn chế, trợ lực mà hắn có thể cung cấp cho Triệu Thanh Thanh là có hạn, hơn nữa dù thực lực của hắn có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là người ngoài, kể cả trực tiếp lộ diện thì cũng khó mà can thiệp vào nội bộ Triệu gia được, không thấy đến cả Long Trường Sinh công khai ủng hộ Triệu Thanh Thanh cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào hay sao.
Suy đi tính lại, Tử Phong quyết định không chần chừ nữa, cũng chỉ là một trong số rất nhiều bài tẩy của bản thân thôi, có lộ ra cũng được, hơn nữa chuyện này cũng không phải là không có chút lợi ích nào, lấy khả năng suy diễn cấp bậc tông sư của Long Trường Sinh chắc chắn sẽ bất ngờ trước năng lực này của mình.
“Cách thì ngược lại là có, chỉ là chuyện này có chút khó xử.....” Tử Phong làm bộ khó khăn nói.
“Ngươi thật sự có cách???”
“Ngài có biện pháp xử lý ư??”
Cả Triệu Thanh Thanh lẫn Long Trường Sinh đều cùng bật thốt lên đầy bất ngờ, đến cả Triệu Cao Hiên cũng giật mình nhìn Tử Phong, trong mắt xuất hiện một tia lửa nóng, đúng là hắn đã nhận mệnh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng hắn không có mong muốn bản thân được chữa trị, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất hắn cũng muốn thử một lần.
“Tiền bối nếu có thể chữa khỏi cho ta, công ơn tái tạo không gì có thể so sánh, Triệu Cao Hiên nguyện làm thân trâu ngựa mặc cho tiền bối sai bảo, dù có chết cũng không chối từ, mạng của ta sau này sẽ thuộc về tiền bối!!” Triệu Cao Hiên kích động nói.
“Cái mạng nhỏ của ngươi ta cần làm cái gì??” Tử Phong thẳng thừng dội một gáo nước lạnh lên đầu Triệu Cao Hiên, hắn quay sang Long Trường Sinh nói
“Ngươi nợ ta một cái nhân tình!”
“Ngươi cũng quá tham lam đi, nhân tình của ta nào có dễ dàng cho đi như vậy.” Long Trường Sinh trợn mắt nói.
“Vậy thì thôi, ta mặc kệ, ngươi giỏi thì chữa cho hắn đi.” Tử Phong trực tiếp không quan tâm nói.
“Được lắm, coi như ngươi lợi hại, một cái nhân tình thì một cái, ta còn phải sợ ư?” Long Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Yên tâm, ta cũng không để ngươi phải làm ra chuyện gì thương thiên hại lý hay trái với bản tâm đâu.” Tử Phong buông ra một câu sau đó đứng dậy, đi tới trước mặt Triệu Cao Hiên.
Triệu Cao Hiên thấy Tử Phong đột nhiên hành động, trong lòng kinh nghi bất định nhưng cũng không phản kháng, hắn biết rất rõ ràng rằng bản thân mình mặc dù là Thánh Quân cường giả nhưng đứng trước mặt nam nhân này cũng chỉ như con kiến, nếu người ta có ý xấu thì vừa rồi chỉ cần trừng mắt nhìn mình lâu hơn chút nữa là trăm phần trăm hắn sẽ chết gục tại chỗ, căn bản không cần phải trực tiếp động thủ.
Hơn nữa lão tổ tông cũng ở ngay bên cạnh, hẳn là sẽ không trơ mắt ra nhìn mình bị bóp chết a, còn nếu thực sự bị giết mà lão tổ tông không thể làm được gì thì chứng tỏ Nguyệt tiền bối này so với lão tổ còn mạnh hơn, trường hợp nào cũng như nhau cả, Triệu Cao Hiên ngược lại không cảm thấy sợ hãi lắm.
Nói là thế nhưng tâm tình của hắn vẫn thập phần khẩn trương, nghe qua cuộc trao đổi giữa Nguyệt tiền bối và lão tổ tông thì hẳn là vị tiền bối này có cách để chữa trị thương thế của bản thân, dù không khỏi hoàn toàn nhưng bét nhất cũng được tám chín phần mười gì đó đi.
Bị thương thế dày vò bản thân suốt trăm năm qua, Triệu Cao Hiên cũng đã có chút chết lặng, tự thân nhận mệnh, nhưng hiện tại lại có người mười phần tự tin có thể chữa trị thương thế cho hắn, sao có thể không khiến hắn kích động được.
Tử Phong không cần nhìn cũng có thể đoán được tâm tình lúc này của Triệu Cao Hiên, hắn trực tiếp phớt lờ đối phương, trầm giọng nói
“Năng lực ta chuẩn bị thi triển chính là một trong những cấm kỵ chi pháp của bản thân ta, nếu không phải là lúc cực kỳ nguy cấp thì ta sẽ không sử dụng đến, ta muốn tất cả những người có mặt tại đây thề độc rằng sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài!”
Nhìn thấy Tử Phong nói như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không cho người khác có ý kiến phản đối, mọi người không khỏi sửng sốt một trận, Triệu Cao Hiên ngược lại vô cùng nhanh chóng phát thệ không chút chần chờ, Triệu Thanh Thanh và Long Trường Sinh thấy thế cũng nói ra lời thề của mình, chung quy lại thì cũng chỉ là giữ bí mật mà thôi, không phải thứ gì quá ghê gớm.
Tử Phong thấy thế liền gật đầu, một bàn tay giơ lên, những ngón tay thon dài liên tục chuyển động tựa như đang vẽ tranh trên không trung, từ đầu ngón tay hắn xuất hiện hàng loạt dải năng lượng màu hoàng kim lơ lửng trong không khí, tạo thành hình dạng tựa như những hoa văn kỳ dị.
Những hoa văn này phiêu phù trên không trung, tản mác ra một thứ khí tức cổ xưa kỳ quái giống như đến từ thời viễn cổ xa xôi ngàn vạn năm, tất cả mọi người có cảm giác như là trước mắt xuất hiện ảo ảnh tuế nguyệt thay đổi, thương hải tang điền.
Long Trường Sinh học rộng biết nhiều, có chút sợ hãi kinh hô
“Thượng Cổ Phù Văn!!”
Tử Phong cũng không để ý tới cái con rắn mối biết bay kia, những ngón tay của hắn chuyển động cực nhanh tạo thành hàng loạt phù văn uốn lượn không theo một trật tự nào cả nhưng lại vô cùng hài hòa với nhau.
Nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra thì nhanh, chỉ mất chưa tới hai giây đồng hồ, trước mặt Tử Phong đã xuất hiện hàng loạt phù văn hoàn chỉnh trông cực kỳ ảo diệu, hắn thở hắt ra một hơi sau đó hai tay chập lại vào với nhau, nghiền nát đám phù văn kia trong lòng bàn tay, miệng khẽ lẩm bẩm.
“Tam Môn Bí Thuật – Thiên Dương Môn!!”
Vừa dứt