Dáng vẻ hưng phấn của Phong Vạn Đạo chợt biến mất, lão bất tri bất giác lùi lại một chút sau đó sửng sốt hô
“Ngươi??!”
“Đừng có ngạc nhiên như vậy, cái mùi hôi thối phát ra từ cơ thể của ngươi rõ ràng đến mức như vậy, sao ta có thể không nhận ra cơ chứ.” Tử Phong lạnh nhạt nói, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại quan sát đối phương.
Phải đến vừa rồi khi lão quỷ Phong Vạn Đạo xuất hiện thì hắn mới nhớ ra được cái khí tức quen thuộc này là gì.
Trong quá khứ hắn đã từng chạm trán âm thi, thời điểm đó hắn vẫn còn khá là yếu đuối nếu so sánh với bây giờ, nhưng thủ đoạn của thượng cổ Âm Thi Tông vẫn khiến hắn có ấn tượng rất sâu, nói thực đến chính hắn cũng phải thừa nhận rằng năm xưa hắn có thể còn sống mà rời khỏi di tích của Âm Thi Tông, tính may mắn chiếm một phần lớn.
Kể cả với thực lực hiện tại của Tử Phong hắn cũng không dám tùy tiện coi thường đối phương, phải biết rằng âm thi khó chơi hơn so với người sống rát nhiều, không chỉ sống dai như con gián đánh mãi không chết, mà nhục thể của âm thi tuy trông có vẻ tàn tạ nhưng còn cường hãn hơn cả lúc sống, thập phần quỷ dị.
Hơn nữa dựa vào Tà Vương Chân Nhãn, Tử Phong có thể nhìn rõ ràng tu vi của Phong Vạn Đạo là Nhất Tọa Linh Đế cao giai, tuy chưa đến đỉnh phong nhưng đây vẫn là cường giả cấp Linh Đế a.
Ở trong Huấn Luyện Trường hắn xác thực đã từng đối chiến với yêu ma quỷ quái cấp bậc Linh Đế, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là vật đối luyện do hệ thống tạo ra, cường đại thì có cường đại, nhưng luận thủ đoạn thì khó lòng so sánh với cường giả chân chính, có trời mới biết ngoài âm thi cùng với trận pháp ra thì Phong Vạn Đạo còn ẩn giấu cái gì nữa hay không, hắn tự nhận có thể đối đầu với Nhất Tọa Linh Đế nhưng cũng khống dám coi thường đối phương.
Còn về việc tại sao hắn lại biết được bản thân Phong Vạn Đạo cũng là một âm thi, việc này không có thần kỳ như vậy, dưới Tà Vương Chân Nhãn mà đối phương còn có thể che giấu bản chất mới là lạ, Long Trường Sinh cấp Bán Thần còn không thể giấu được cặp tà nhãn này, chỉ là một Nhất Tọa Linh Đế sao có thể làm được.
“Ngươi cùng với thượng cổ Âm Thi Tông có quan hệ như thế nào?” Tử Phong tiếp tục hỏi, ý đồ kéo dài một chút thời gian.
Hắn biết được rằng ngày hôm nay sẽ có một trận chiến sinh tử, chuyện đó là không thể tránh được, sở dĩ phải kéo dài thời gian là để bản thân có thể suy tính các loại đối sách tiến công, đồng thời thử xem có thể cưỡng ép phá bỏ Tỏa Long Trận hay không.
Mặc dù trận pháp này đối với hắn hoàn toàn vô dụng, nhưng có thể phá bỏ thì vẫn nên phá bỏ a.
“Không nghĩ rằng ngươi cũng biết đến Âm Thi Tông đó, chỉ là thủ đoạn luyện chế âm thi không phải là không còn tồn tại, vì cớ gì ngươi lại khẳng định ta có quan hệ với tông môn đó.” Phong Vạn Đạo lấy lại bình tĩnh, cười nhạt nói.
Cũng như Tử Phong, kéo dài thời gian đối với lão mà nói cũng có lợi ích không nhỏ, dưới hiệu quả của Tỏa Long Trận, dù đối phương có cường hoành đến mức nào thì cũng sẽ dần trở nên yếu ớt, lão chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu chờ thực lực của đối thủ bị bào mòn là được.
Một siêu cấp cường giả Linh Đế như Phong Vạn Đạo mà cũng chơi hoa chiêu như thế này cũng không khỏi có chút hèn hạ, nhưng lão từ trước tới giờ chưa từng có mặt mũi gì để mà mất, hơn nữa nãy giờ đã cố dò xét nhưng lão tuyệt nhiên không thể nhìn thấu cảnh giới của bạch y nam tử trước mặt, ngược lại lão lại cảm nhận được một tia uy hiếp cường liệt đến từ đối phương, kéo dài thời gian sẽ có lợi hơn cho bản thân mình.
“Đúng là âm thi tuy hiếm nhưng không phải là không có, nhưng có thể đem chính bản thân mình luyện thành âm thi mà vẫn giữ đhợc thần trí, thậm chí tu vi còn cao như vậy, ngoại trừ thượng cổ Âm Thi Tông lắm chiêu trò cổ quái ra thì ta thực sự không thể nghĩ tới cái nào khác cả.” Tử Phong chậm rãi nói, ánh mắt vụng trộm quan sát những phù văn của Tỏa Long Trận đang phiêu đãng trong không trung, ý đồ tìm đến một điểm mấu chốt, chỉ tiếc là vẫn chưa có kết quả gì.
“Thượng cổ Âm Thi Tông......!Phong Vạn Đạo......!Ta nhớ rồi!!! Nguyệt tiền bối, người này chính là phó tông chủ của thượng cổ Âm Thi Tông!!” Triệu Vương Mẫn lẩm bẩm mấy tiếng, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ mà kêu lên.
“Mẫu hậu, người chắc chứ?” Triệu Yển Nhạn ở một bên nghi hoặc nói, nàng bản thân cũng đọc qua vô số tài liệu đủ mọi chủ đề, sự tồn tại của âm thi nàng dường nhiên biết rõ, chỉ là đối với một tông môn đã bị hủy diệt từ thờ thượng cổ như Âm Thi Tông thì nàng hoàn toàn không có rõ ràng.
“Chắc chắn, ta đã từng đọc qua tư liệu về tông môn này, thời kỳ thượng cổ Âm Thi Tông vô cùng cường đại, chỉ là phương thức tu luyện quá mức thương thiên hại lí nên bị vây công hủy diệt, lên nhanh mà xuống cũng nhanh, tương truyền chỉ có một số ít cá lọt lưới tránh thoát được một trận hạo kiếp diệt môn, phó tông chủ Phong Vạn Đạo là một trong những người đó.” Triệu Vương Mẫn âm trầm nói.
“Thái Hậu thật sự khiến ta bất ngờ, trên đời liệu còn chuyện gì mà ngài không biết nữa hay không? Đúng vậy, lão phu chính là vị phó tông chủ trong lời của ngài vừa nhắc đến, chỉ là Âm Thi Tông đã là quá khứ, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ta mà thôi, nhắc lại chuyện này làm gì.” Phong Vạn Đạo ngạc nhiên thực sự, lão căn bản không thể tin được là còn có người nhận ra lai lịch của mình, suy đoán được quan hệ của mình với Âm Thi Tông thì cũng thôi, nhưng có thể đoán được tường tận thân phận của mình, xem ra lão không thể không nghiêm túc đối phó, tuyệt đối không được để ai còn sống mà rời đi ngày hôm nay.
“Hừ, tông môn chỉ nghe tên đã thấy tà ác, bị diệt là đúng lắm, ngươi phải thấy may mắn bản thân có thể chạy thoát một kiếp đó.” Triệu Yển Nhạn không chút sợ hãi hừ lạnh một tiếng.
“Nha đầu ngươi sống trong nhung lụa từ lúc lọt lòng tới tận bây giờ thì biết cái gì, ngươi nghĩ rằng chỉ với cái lí do Âm Thi Tông làm việc ác mà dẫn đến thảm họa diệt môn hay sao? Một đám ngụy quân tử đó căn bản chẳng phải người tốt gì, phàm nhân bỏ mạng trên tay bọn chúng cũng nhiều chẳng kém gì bọn ta, nếu không phải bọn chúng nảy lòng tham đối với bảo vật của Âm Thi Tông chúng ta thì sao có thể liều mạng như vậy được.
Con mẹ nó người chết vì miếng ăn, tham bảo thì cũng thôi lại còn giương cao lá cờ chính nghĩa, lão tử nhổ vào.” Phong Vạn Đạo dường như bị chạm đến nỗi đau, lão tức giận mà hét lên từng tiếng, khí tức của một Linh Đế cường giả giống như trời đất sụp đổ ập xuống đầu đám người Triệu gia.
Đã có Huyền Vũ đại trận bảo vệ nhưng cả đám vẫn có thể cảm nhận được luồng uy áp phô thiên cái địa kia khiến người khác phải nghẹn thở, nguyên tòa đại trận cũng lắc lư giống như muốn sụp đổ.
Triệu Cao Hiên không có nói láo, nhưng vẫn là khoa trương một điểm, Huyền Vũ đại trận có thể chịu đựng siêu giai cường giả công kích trong thời gian dài, nhưng cũng còn phải xem là loại người nào đang thôi động đại trận, bốn ngàn cấm vệ quân chưa tới Thánh Cấp cùng với mười bảy vị tộc lão chưa tới Thiên Tôn, nếu đối đầu với Thiên Tôn cường giả thì xác thực có thể chịu đựng được hai canh giờ, nhưng Linh Đế cường giả lại thuộc một phạm trù khác, nếu Phong Vạn Đạo thật sự muốn thì chỉ cần một khắc là đủ để phá tan cái mai rùa này thành vụn cám.
Triệu Cao Hiên biết đến sự tồn tại của Tử Phong, hắn không biết được liệu vị tiền bối tu vi thông thiên này dưới sự trấn áp của Tỏa Long Trận có thể chiến thắng hay không, nhưng kéo dài thời gian hẳn là có thể, chỉ cần tung hỏa mù nói rằng đại trận có thể chống đỡ hai canh giờ, đối phương sẽ cảm thấy tiêu hao lực lượng cho cái vỏ rùa này là không đáng, chẳng bằng trước hết giải quyết địch nhan trước mặt đã.
Tuy có điểm lợi dụng Tử Phong, nhưng hắn cũng không còn cách nào, chỉ cần kéo dài đủ lâu, người của Triệu gia thấy