Chiến cuộc bên phía đám người Triệu gia lúc này cực kì căng thẳng, quân đoàn âm thi thực sự quá đông, một lớp bị diệt liền có một lớp khác tràn lên lấp đầy chỗ trống ngay lập tức, trong khi đó thì sức lực của cấm quân càng ngày càng bị bào mòn nghiêm trọng, hơn nữa quân số của bon họ cũng càng ngày càng ít đi.
Tung ra một chiêu thổi bay hàng chục âm thi, Triệu Cao Hiên thở hồng hộc như trâu, thân là cường giả cấp bậc Thánh Quân, thậm chí đã bước nửa bước vào cảnh giới Thiên Tôn mà lão vẫn cảm thấy một trận thoát lực, chân tay đã có phần tê dại.
Âm thi bị diệt sát dưới tay của Triệu Cao Hiên không đến tám ngàn thì cùng đến năm sáu ngàn tả hữu, chỉ là chừng đó giống như muối bỏ bể so với số lượng âm thi trước mặt.
Nếu ở trong điều kiện bình thường, dù không sử dụng đến pháp tắc chi lực hay Lĩnh Vực thì lão cũng có thể tung ra đại chiêu diệt trừ hàng trăm hàng ngàn âm thi cùng lúc.
Nhưng Tỏa Long Trận không chỉ khiến võ giả bên trong không thể điều động lực lượng pháp tắc mà còn ngăn cách khu vực này với ngoại giới, đồng nghĩa với việc linh khí ở trong này có hạn, Thánh Giai cường giả sở hữu linh lực tự thân vô cùng dồi dào, hơn nữa bản lĩnh câu thông mạch linh khí của thiên địa cũng thập phần cường hãn, chỉ là ở trong điều kiện đến cả linh khí thiên địa cũng bị giới hạn, bọn họ có nhiều linh lực dự trữ hơn nữa cũng có cảm giác ăn không tiêu.
Đó là còn chưa kể đến một cái trận pháp kỳ quái vô danh ẩn bên trong Tỏa Long Trận tạo ra thứ sương mù cực kỳ độc hại với sinh vật sống, cùng lúc cường hóa năng lực của đám âm thi đến cực hạn, dưới vô số điều kiện bất lợi như vậy, dường như đám người Triệu gia không còn dư lực để mà chèo chống nữa.
Đúng lúc này một tiếng hét thảm vang lên, thập lục trưởng lão vốn có tu vi thuộc hàng yếu nhất, chỉ vẻn vẹn Thánh Giả cao giai sơ kỳ, lúc này sức cùng lực kiệt, căn bản không kịp rút lui về nơi an toàn liền bị biển âm thi nhào lên nhấn chìm tại chỗ, tiếng thét thê lương kia báo hiệu cho sự ngã xuống của hắn.
Giống như hiệu ứng dây chuyền, khi thập lục trưởng lão bỏ mạng, toàn bộ khu vực xung quanh hắn mất đi sự kiềm chế của cường giả Thánh Giai, tức thì liền binh bại như núi đổ, chỉ trong vòng maya cái hô hấp, gần 300 cấm quân bị biển âm thi cuồn cuộn nghiền nát ngay lập tức, tiếng gào thét vang lên rung trời.
Vốn Triệu gia tuy rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn miễn cưỡng kéo dài được chút hơi tàn, không đến mức trực tiếp buông đao chịu chết, nhưng với sự sụp đổ của thập lục trưởng lão, bọn họ cũng đã rõ ràng rằng mọi người đều sắp đạt tới giới hạn chịu đựng của mình, trong khi đó thì âm thi vẫn còn lại đến sáu bảy vạn gì đó, hon nữa vẫn đang không ngừng kéo đến thêm, cũng không biết lão quỷ Phong Vạn Đạo mang đến nơi này bao nhiêu âm thi nữa.
Triệu Vương Mẫn lúc này cũng không nhịn được nữa, thân là người có tu vi cao nhất ở đây, mặc dù thân phận cao quý nhưng nàng sao chịu được cảnh người khác liều mạng chém giết còn bản thân lại đứng một chỗ nhìn như xem kịch, chiếu theo tình cảnh hiện tại thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị âm thi tươi sống mài đến chết, đến lúc đó thì mặc kệ thân phận của nàng có bao nhiêu cao quý, cũng chỉ là một cái xác chết không nguyên vẹn mà thôi.
Đang định động thân xông ra khỏi Huyền Vũ đại trận để liều mạng, bất chợt cái bóng dưới chân Triệu Thanh Thanh sôi trào sau đó dần dần dâng cao lên giống như một đám chất lỏng màu đen đậm đặc.
Đám chất lỏng rất nhanh chóng liền rút đi, để lộ một thân ảnh bạch y tiêu sái quen thuộc.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Phong xuất hiện theo cách này nhưng Triệu Vương Mẫn vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái, thực sự quá mức quỷ dị a.
“Đừng có loạn động, một mình ngài cũng không thể thay đổi chiến cuộc đâu!” Tử Phong liếc mắt nhìn Triệu Vương Mẫn, nhàn nhạt nói.
“Tại sao lại không thể, dù ta không thể sử dụng lực lượng pháp tắc nhưng tốt xấu gì ta cũng là một võ giả Bát Bộ Thiên Tôn, so với những vị tộc lão kia thì vẫn mạnh mẽ hơn nhiều!!” Triệu Vương Mẫn có phần tức giận nói, nàng thật sự không hiểu vị tiền bối này là người như thế nào, đứng trước tràng cảnh máu tanh như địa ngục trước mặt mà sắc mặt của y vẫn không có gì biến đổi, giống căn bản chẳng có mấy ngàn người chết cùng hàng vạn âm thi, chỉ là một bình nguyên cỏ xanh mơn mởn mà thôi vậy.
Chỉ là nàng vừa mới nói xong, chợt nhận ra một chuyện
“Khoan đã, nếu tiền bối ở đây, vậy thì Phong Vạn Đạo đâu rồi??!” Triệu Vương Mẫn la lên.
“Lát nữa ngài sẽ biết, chỉ là hiện tại mời Thái Hậu nhìn về phía trước, lí do mà ta nói rằng dù ngài có xuất thủ cũng chỉ là vô dụng sắp xuất hiện rồi.” Tử Phong đưa tay chỉ về phía trước.
Ba người Triệu Thanh Thanh nghe vậy liền nhìn theo hướng tay của Tử Phong, cũng đồng thời ngay thời điểm đó, một tiếng long ngâm mang theo khí tức thô bạo cuồng loạn vang lên khiến không gian run rẩy như muốn sụp đổ, đám cấm quân vốn đã sức cùng lực kiệt bị một tiếng long ngâm này chấn cho nội thương phún huyết, ngã xuống đất bất tỉnh, ngay sau đó liền bị âm thi phụ cận xé thành từng mảnh nhỏ.
Xuyên qua làn sương mù màu xanh lục giăng khắp nơi, một hình bóng to lớn khổng lồ chậm rãi xuất hiện, đây là một bộ xương thon dài giống như đại xà, chỉ là kích thước thì khủng bố vô song, chiều dài lên tới cả ngàn mét có dư, xương cốt trên thân óng ánh một màu vàng giống như kim loại, chạy dọc thân hình là tám chi nhỏ với những chiếc móng vuốt bén nhọn.
“Đây là....Long Thi!!!!” đám người Triệu gia kinh hãi, trừng lớn con mắt của mình mà nhìn chằm chằm vào bộ xương rồng đang phiêu phù trong không trung chậm rãi tiếp cận bọn họ.
“Mau rút lui!!!” một vị tộc lão gào lên, nhưng không cần đến mệnh lệnh của y, gần như toàn bộ cấm quân và các tộc lão khác ngay khi nhìn thấy Long Thi đều không hẹn mà cùng bỏ chạy về hậu phương, không có một ai vào giờ phút này có ý muốn sính cường.
Long Thi vừa mới hiện thân, uy áp đặc hữu của Long tộc đã bày ra không giữ lại chút nào, ép cho tất cả mọi người không thể thở nổi.
Triệu Vương Mẫn nhùn thấy Long Thi xuất hiện cũng kinh hãi gần chết, nàng rốt cuộc hiểu vì sao Tử Phong nói rằng dù mình có ra tay thì cũng không thể thay đổi được chuyện gì, tuy Long Thi tỏa ra khí tức chỉ cỡ Ngũ Bộ Thiên Tôn, nhưng long tộc là vương giả trời sinh, bất kỳ sinh vật nào đối dầu với Long Tộc đều bị ảnh hưởng bởi long uy mà hao tổn chiến lực.
Ở trong tình trạng hiện tại mặc dù bản thân nàng có tu vi Bát Bộ Thiên Tôn, nhưng đối mặt với Long Thi cấp bậc như thế này cũng là lực bất tòng tâm.
Nhưng nàng rất nhanh liền nhận ra một chuyện, Triệu Yển Nhạn và Triệu Thanh Thanh đứng trước cục diện cầm chắc cái chết này không ngờ còn chấn định hơn cả chính mình, hơn nữa bộ dáng không phải là không sợ chết, mà là biết chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Triệu Vương Mẫn nhìn ra được điều đó, thâm tâm không khỏi dâng lên một trận nghi hoặc, chỉ là lúc nàng đang muốn mở miệng hỏi thì đã trông thấy Tử Phong đang đứng bên cạnh nhấc chân lên đạp ra một bước.
Một bước chân này giống như chỉ xích thiên nhai, hắn biến mất tại chỗ, trong tích tắc sau liền xuyên thẳng qua khoảng cách ngàn mét, vượt ra khỏi vòng vây bảo vệ của đám cấm quân Triệu gia, ngay lập tức đối mặt với đám âm thi đang thừa thắng xông lên.
Nhìn thấy âm thi đang càng ngày càng tới gần, Tử Phong dường như không hề quan tâm cho lắm, ngược lại hắn lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy cái bóng in trên mặt đất của hắn lúc này đang không ngừng cựa quậy một cách hưng phấn, bề mặt liên tục gợn sóng giống như đang muốn nói gì đó với hắn.
“Được rồi, đừng sốt ruột nữa, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi ăn no....”
Tử Phong thầm lẩm bẩm không biết là đang nói chuyện với ai, hắn giơ một cánh tay lên sau đó vung mạnh một cái.
“Bá Vương Bóng Đêm!!”
Lấy Tử Phong làm trung tâm, bóng tối xuất hiện sau đó bành trướng ra gấp trăm gấp ngàn lần, trực tiếp bao phủ lấy một khoảng không gian rộng lớn xung quanh hắn.
Bóng đêm không ngừng lan rộng ra vô biên vô tận, cho đến khi gần như toàn bộ chiến trường bị bao phủ trong màn đêm tăm tối giơ tay không thấy nổi năm ngón.
Ở trong màn đêm u tối này, cũng chỉ có những cường giả Thánh cấp trở nên mới có thể tạm coi như là nhìn thấy, dù sao thì bọn họ cũng đã siêu phàm nhập thánh, có ánh sáng hay không đối với thị