Tử Phong dùng một ánh mắt cổ quái mà nhìn Hồ Tâm Nguyệt, đang yên đang lành lại nháo cái quỷ gì vậy?? Lấy linh hồn, đạo tâm hay là thề với thiên đạo đều là những lời thề có đẳng cấp cao nhất, về căn bản là không thể làm trái, và cũng không ai dám làm trái loại lời thề này.
Võ giả tu vi thấp có lẽ sẽ không cảm thấy vi phạm mấy lời thề như này sẽ có gì đặc biệt xảy ra, nhưng càng là cường giả thì càng biết được mọi chuyện không đơn giản đến như vậy.
Tuy phạm vào ba loại thề độc kia sẽ không thật sự xuất hiện quả báo ngay lập tức, nhưng trên đầu ba thước có thần minh, tuy thần linh hẳn là sẽ không thèm để ý đến mấy con kiến phàm nhân bọn hắn, nhưng thiên địa đại đạo thì có a.
Một khi làm trái lời thề, tu luyện về sau nhẹ thì xuất hiện bình cảnh không thể phá, nặng hơn chút nữa thì tâm ma nhảy ra nhập cuộc, nặng hơn nữa thì thời điểm độ kiếp liền bị kiếp lôi đánh thành phân bón ruộng.
Bao nhiêu đời tổ tiên đã chứng thực chuyện này, cho nên một khi đã thề độc, không có mấy vị cường giả nào muốn làm trái cả, trừ khi là căn bản vốn không muốn sống ngay từ ban đầu.
Cũng chỉ có dạng người như Tử Phong linh hồn thực sự tồn tại ở một trạng thái khác hẳn bình thường mới dám tùy tiện đem linh hồn ra để thề mà không lo phản phệ.
Cơ mà Hồ Tâm Nguyệt thề độc không khiến hắn chú ý, thứ Tử Phong để ý đó là nàng nói nàng mạo phạm chính mình, nhớ không nhầm thì ngoại trừ lúc ở trong phòng có chút to tiếng thì cũng không có chuyện gì thực sự to tát xảy ra a, đâu nhất thiết phải thề độc địa như vậy.
Kín đáo liếc nhìn chúng nữ một cái, hắn nhanh chóng nhận ra có điểm khác thường, ngoại trừ mọi người vẫn tỏ ra bình thản, Diệp Mị Nhi lúc này vẫn có biểu cảm giống như bực bội chưa tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Hồ Tâm Nguyệt cũng mười phần bất thiện.
Diệp Mị Nhi về mặt sinh lý thì trưởng thành nhưng tâm lí thì vẫn còn khá là ngây thơ, nàng căn bản không thể khống chế tốt cảm xúc của mình, trong đầu nghĩ gì thì trên mặt hiện ra như vậy, Tử Phong dám cá rằng nếu không phải hắn vẫn còn ở đây thì Diệp Mị Nhi đảm bảo sẽ không kiềm chế mà lao vào ẩu đả đối phương ngay lập tức.
Thực lực của Diệp Mị Nhi thì không cần phải bàn cãi, đừng nhìn tu vi của nàng đồng dạng với Hồ Tâm Nguyệt cũng là Thánh Tôn cao giai không chênh lệch gì nhiều, nhưng chân chính động thủ thì nàng có thể treo mười cái Hồ Tâm Nguyệt lên để đánh, thân là Ma Tộc bản tối giản của Thiên Ma Nhất Tộc thì phải có thực lực như vậy.
Lấy tính cách của Diệp Mị Nhi, nếu hắn trực tiếp hạ lệnh thì nàng có lẽ sẽ nghe lời không nhắm vào Hồ Tâm Nguyệt nữa, chỉ là như vậy cũng không có nghĩa là nàng sẽ thực sự tha thứ cho đối phương, lâu dần sẽ có ảnh hưởng không tốt đến tâm tình của nàng.
Đối với nữ nhân của mình, Tử Phong không muốn chuyện như vậy xảy ra, hắn cần phải giải quyết khúc mắc của nàng đã, nhìn vào tình hình trước mắt thì hắn không khó để đoán được đại khái chuyện gì đã diễn ra.
Lãnh Băng Băng trông thấy Tử Phong đánh cho mình một cái ánh mắt, nàng liền hiểu ý mà truyền âm cho hắn tình hình diễn ra trong phòng ban nãy.
Sự thực không khác biệt với dự đoán của Tử Phong là bao, chỉ là khiến hắn phải lắc đầu đó là không ngờ dưới tình huống biết rất rõ thực lực của đối phương vượt xa mình, vậy mà Hồ Tâm Nguyệt vẫn dám mở mồm ra chửi xéo hắn một trận, không biết là nên khen vị tỷ tỷ tiện nghi này của mình là gan dạ không sợ hãi cường quyền hay là ngu xuẩn không biết thời thế đây.
Hồ Phi Nguyệt là thê tử của hắn, Hồ Tâm Nguyệt lại là tỷ tỷ của nàng, Tử Phong gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ cũng không có mao bệnh gì hết, chỉ là nghĩ đến việc bản thân mình hiện tại nghiêm khắc tính toán thì cũng xấp xỉ tám vạn tuổi, lại đi gọi một đầu hồ ly chưa đến 600 tuổi một tiếng tỷ tỷ thì cũng có chút kỳ quái.
Cơ mà đầu năm nay chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra hết, nhớ lại thời điểm bản thân "xử quyết" Hồ Phi Nguyệt, tuổi của nàng còn gấp mình cả hai kiếp cộng lại mười lần có dư, hắn liền không còn cảm thấy kỳ quái nữa.
Tử Phong dùng một đạo không gian lực đỡ lấy Hồ Tâm Nguyệt đứng dậy, lắc đầu nói
"Ngươi cũng chỉ là vì suy nghĩ cho Phi Nguyệt mà nói ra những lời như vậy.
Kẻ không biết không có tội, ngươi không nắm rõ tình hình nên có nhận biết sai lầm cũng không thể tránh khỏi.
Trừng phạt thì cũng thôi đi, ta không có nhỏ nhen đến thế.
Lại nói nếu tính toán chi li một chút, ta còn phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ đấy."
Hồ Tâm Nguyệt ở trong phòng bị giáo huấn một trận cũng liền tỉnh táo lại mà suy nghĩ, nam nhân mà Phi Nguyệt chọn làm chồng hẳn là sẽ không kém, ánh mắt của nàng không thiển cận như vậy, chỉ là Hồ Tâm Nguyệt vẫn cảm thấy trong cổ họng dường như có khúc xương mắc kẹt nuốt không trôi cực kỳ khó chịu.
Nàng trực tiếp thành khẩn nhận lỗi là vì biết mình thực sự có lỗi, nhưng trong đó cũng có một phần tâm tư muốn thử lòng vị muội phu này, liệu hắn có thật sự tốt đẹp như vậy hay không.
Câu trả lời của Tử Phong khiến nàng vô cùng hài lòng, hơn nữa cũng có chút bất ngờ, cường giả như hắn vậy mà không có chút cao điệu nào cả, hết thảy đều bình thản ôn hòa tựa như gió xuân, căn bản không giống với mấy tên siêu cấp cường giả mà nàng biết tới, có lẽ cũng vì lí do này mà hắn ta được nữ nhân ưa thích.
Hài lòng quy về hài lòng, nhưng Hồ Tâm Nguyệt cũng không muốn để Tử Phong gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ, hắn dám gọi nhưng nàng không dám tiếp a.
Cường giả vi tôn là quy tắc đã ăn vào huyết mạch của yêu thú, so với nhân loại thì quy tắc này còn mãnh liệt hơn nhiều, dù Tử Phong đích thực là muội phu của mình, nhưng Hồ Tâm Nguyệt thực sự không thể tiếp được hai tiếng tỷ tỷ này tới từ hắn.
"Không cần!! Không cần gọi ta là tỷ tỷ đâu! Cứ trực tiếp gọi tên của ta là được." Hồ Tâm Nguyệt vội vàng từ chối.
Tử Phong lại càng không để ý chút tiểu tiết này, hắn nhún vai nói
"Tiếp theo ngươi dự định như thế nào?"
Tử Phong không phải không có ý định đem Hồ Tâm Nguyệt giữ lại bên người, dù gì thì cũng là thân nhân duy nhất còn ại của Phi Nguyệt, hắn cảm thấy bản thân cần phải chiếu cố nàng cho tốt.
Đương nhiên ý định của hắn không hề bởi vì hắn tham lam sắc đẹp của nàng hay là vì thấy nàng giống hệt Hồ Phi Nguyệt mà muốn đem nàng làm vật thay thế, ngược lại chính bởi vì dung mạo của hai người quá mức giống nhau khiến hắn khó mà không nhớ lại những ký ức đau buồn kia.
Tử Phong xoắn xuyt một hồi liền trực tiếp ném cái vấn đề đau đầu này cho Hồ Tâm Nguyệt, nàng muốn đi hay ở lại liền tùy theo ý của nàng đi, mình chỉ cần thuận theo là được.
Hồ Tâm Nguyệt nghe vậy cũng lâm vào trầm tư, nửa ngày trước nàng còn đang vì vận mệnh thê thảm trở thành hàng hóa thương phẩm của mình mà bi ai, nửa ngày sau lại tự do thoát khỏi trói buộc, hơn nữa có thêm một vị em rể tiện nghi thực lực thông thiên, chỉ trong một quãng thời gian ngắn mà vô số chuyện đã xảy ra khiến nàng có chút không theo kịp.
"Tử Phong, ngươi có ý định báo thù cho muội muội của ta hay không?" Hồ Tâm Nguyệt chợt hỏi.
Trong mắt Tử Phong lóe lên một đạo sát khí sắc bén kinh khủng, Hồ Tâm Nguyệt trong một khoảnh khắc đã xuất hiện ảo giác bản thân bị chém thành hàng ngàn mảnh thịt vụn, tuy chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến nàng không tự chủ được mà lui về sau mấy bước mới đứng vững, lúc này lại nghe Tử Phong lên tiếng
"Báo thù?? Đương nhiên là phải báo thù rồi, Lăng Hư Cung, Ngân Nguyệt Lang Tộc sẽ biến mất khỏi đại lục này, nhưng bọn chúng cũng chỉ là mấy con tôm con tép nhỏ bé không đáng kể, kẻ thù chân chính là Thái Diễn Thánh Địa!! Không đem toàn bộ người của Thái Diễn Thánh Địa cùng với cửu tộc của mỗi người bọn chúng đồ diệt cho đến khi trên thế gian này không còn lại bất kỳ thứ gì liên quan đến bọn chúng thì sao có thể thỏa mãn cơn thịnh nộ trong lòng ta được."
Hồ Phi Nguyệt nghe vậy mà không khỏi rùng mình, Lăng Hư Cung và Ngân Nguyệt Lang Tộc thì cũng thôi đi, đồ sát toàn bộ Thái Diễn Thánh Địa, sau đó lại đem cửu tộc của mỗi một người thuộc Thánh Địa tiếp tục tru sát, một mạch cho đến khi trên đời không còn lại dấu vết liên quan đến bọn hắn, nàng không khó để có thể tưởng tượng đến cảnh tượng máu tươi chảy ướt đẫm cả một mảnh đại lục nếu thời khắc đó trở thành sự thật.
Dù biết rõ nam tử này vì báo thù cho Phi Nguyệt mà không tiếc trả bất cứ giá nào, nhưng chấp niệm của hắn ta cũng quá mức kinh khủng đi, đây là việc mà con người nên làm ư?
Nếu Tử Phong có năng lực đọc suy nghĩ, hắn sẽ ngay lập tức trả lời bản thân hắn vốn không phải là con người a, đừng nói là thời điểm hiện tại hắn là một đầu quái vật đội lốt người, kể cả lúc trước hắn cũng chưa từng quan tâm đến cái thứ được gọi là sinh mạng cả.
Thái Diễn Thánh Địa nếu nghiêm túc ra thì chỉ có Diễm Quang Đế Quân là kẻ thù của hắn, nhưng Tử Phong đâu có quan tâm việc trả thù của hắn có lan đến người vô tội hay không.
Hắn không phải thánh nhân, cũng chưa từng coi bản thân là người tốt, một ác nhân như hắn thì để ý quái gì đến sinh mạng của người vô tội, miễn bản thân cảm thấy thoải mái là ổn, mà tận diệt Thái Diễn Thánh Địa chính là việc khiến hắn cảm thấy thoải mái.
"Vậy thì......ta muốn ở lại bên cạnh ngươi, hãy để ta giúp một phần sức lực báo thù cho muội muội." Hồ Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó kiên định nói, sâu trong ánh mắt chất chứa mấy tia sát khí ngưng thực.
Mấy ngày tiếp theo, Hồ Tâm Nguyệt cùng với Tử Phong và chúng nữ sinh hoạt ở cùng một chỗ, nàng cũng đã dần quen với quy củ và cách sống của mỗi người trong nhà.
Lúc đầu không để ý, sau vài ngày quan sát Hồ Tâm Nguyệt chợt nhận ra một điều, đó là người trong nhà này không có một ai là người thường hết, tu vi của mỗi người là không giống nhau, nhưng tư chất thì đều là dạng thiên tài đỉnh tiêm có thể khiến các thế lực tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Nữ nhân tên Nhạc Tư Kỳ kia xem cốt linh mà tính toán thì còn chưa đến trăm tuổi nhưng đã là Thiên Tôn đại năng, người khác dùng thời gian gấp bảy tám lần nàng tu đến