Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 611


trước sau



Gọi là nhất thế chi lực có chút hơi khoa trương, một thế giới hoàn chỉnh dù có nằm trong thể nội không gian của Tử Phong thì vẫn là một thế giới, mang theo lực lượng kinh khủng không gì sánh bằng, Tử Phong dù có thể thực sự đem toàn bộ lực lượng này đánh ra thì phản phệ cũng có thể khiến hắn hình thần câu diệt, lẽ dĩ nhiên hắn chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ của nhất thế chi lực.
Nhưng mà lực lượng của nhất phương thiên địa dù có tách ra thành vạn lần cũng vô cùng khổng lồ, Tử Phong không rõ ràng lực lượng mà hắn có thể dùng đến trong khả năng của mình liệu có thể đạt được đến một phần vạn hay không, cơ mà một kích này của hắn về mặt lực lượng thuần túy cũng có thể so được với Tứ Tọa Linh Đế toàn lực ra tay, cái thiếu hụt chỉ là pháp tắc chi lực mà thôi.
Vấn đề với một chiêu này, càng là lực lượng thuần túy thì càng dễ phản phệ, dù sao thì cơ thể của Tử Phong cũng không phải là dạng cơ thể của một Linh Đế cường giả đã được thiên địa chi lực thối luyện, tuy vượt xa nhục thân của nhân loại hay yêu thú nhưng cũng có hạn độ của nó, liên tục gánh chịu áp lực đến từ lượng linh lực khổng lồ tương đương Lục Tọa Linh Đế, hiện tại còn khiêng thêm lực lượng của Thế Giới nữa, cơ thể của hắn có thể chịu được mới lạ.
Trên thực tế hắn cũng không muốn phải dùng đến chiêu thức lưỡng bại câu thương như thế này, không phải là hắn không còn át chủ bài, mà là chiến đấu thực tế không giống như trong tiểu thuyết, cái gì mà ngươi đánh ta một chiêu ta trả lại một chiêu, ta phóng một đại chiêu ngươi cũng tung ra một đại chiêu, nói nhảm qua lại đến nửa canh giờ mới giao thủ có năm sáu chiêu thức gì đó.

Thực tế chiến đấu chính là tranh thủ từng giây từng phút, từng khoảnh khắc ngắn ngủi dù chỉ là một cái tích tắc cũng có thể tìm ra sơ hở dồn đối phương tới chỗ chết, nào có thời gian rảnh để mà tám nhảm, lại càng không có cơ hội để tụ lực phóng đại chiêu, chỉ sợ đối phương bắt lấy kẽ hở một kiếm xiên chết mình.
Cái gì? Phóng đại chiêu không cần tụ lực? Vì nguyên nhân gì mà gọi đó là đại chiêu? Nếu có thể tùy tiện tung ra đại chiêu mà căn bản không cần tụ tập lực lượng, cứ vậy mà đánh ra thì chỉ cần vừa mới vào trận chiến liền lập tức tung ra đại chiêu ngay tức khắc, thắng bại liền phân, ai ăn no rảnh rỗi đi trao đổi chiêu thức làm gì.
Tử Phong không biết mấy tên nhân vật chính trong tiểu thuyết bật hack đến cỡ nào để có thể làm được điều đó, hắn chỉ biết rằng bản thân mình không làm được, muốn tung đại chiêu thì vẫn phải có thời gian và cơ hội để tụ lực, đối phương chính là Tam Tọa Linh Đế siêu cấp cường giả, không phải cái thái điểu mặc nhiên đứng đó nhìn hắn thoải mái vận đại chiêu mà chẳng có ý đồ phá hư.

Sử dụng Thế Giới thì không cần phải mất thời gian vận sức như là mấy đại chiêu khác, Tử Phong trong thời gian di chuyển rồi vung kiếm đã hoàn tất quá trình vận chuyển lực lượng, tay hắn vừa mới giơ kiếm lên thì dị biến đã xảy ra.

Đằng sau lưng Tử Phong xuất hiện hư ảnh một thế giới hoàn chỉnh trên có trời xanh mây trắng, dưới có đại địa cây cối um tùm, biển rộng sông dài mênh mông bát ngát vô bờ bến, một cỗ khí tức thái cổ nguyên sơ tang thương như đến từ thời đại hồng hoang cách đây hàng tỷ năm tràn ngập khắp tứ phương tám hướng.
Ngọc Lân chỉ cảm thấy một thứ áp lực trầm trọng vĩ ngạn khổng lồ tựa như bản thân chỉ là một con kiến đứng trước một ngọn đại sơn vươn lên bầu trời chọc thủng tầng mây, khí tràng lắng đọng kinh khủng ép đến khiến hắn không thể di chuyển để tránh né, chỉ có thể giơ tay lên ngạnh kháng lấy một chiêu này.
Hư ảnh Thế Giới chỉ xuất hiện thoáng qua sau đó liền biến mất, cũng cùng lúc này thì kiếm của Tử Phong đã bổ xuống.
"Bành!!"
Tiếng vang trầm đục vọng khắp đất trời, sau đó không gian trong bán kính mấy vạn mét rung lắc kịch liệt như muốn tan vỡ hoàn toàn, khắp nơi xuất hiện hàng loạt vết rách không gian kéo dài, thương khung chấn động như muốn sập xuống, toàn bộ mây mù trên bầu trời trong khoảng không mấy chục vạn mét bị đánh tan tác, cuồng phong bạo vũ nổi lên điên loạn, đại địa dưới một kiếm này vậy mà trực tiếp bị lật úp lên, hóa thành một cơn sóng thần bùn đất trộn lẫn đá vụn lướt đi trăm dặm mới dừng lại, quét tan mọi thứ trên đường đi, thiên băng địa liệt cũng chỉ đến mức này là cùng.
"Rắc!!"
Một tiếng rạn cất lên, Tài Quyết Chi Nhận không ngờ lại xuất hiện một vết nứt trên bề mặt viên ngọc ở tay cầm, đó cũng chính là nơi mà linh hồn của Tử Phong trú ngụ.
"Hộc!!!"
Tử Phong ộc ra một suối máu, huyết dịch đen kịt từ bên trong chiếc mũ trụ của hắn nhỏ thành hàng dài ra phía bên ngoài rơi xuống, cơ thể run rẩy không thể kiềm chế, nếu như thương thế ban nãy tương đương với bị thọc một kiếm vào bụng, vậy thì hiện tại chính là tổn thương đến căn bản, phản phệ của một chiêu vừa rồi đã khiến hắn trọng thương.

Nếu chỉ là thương tổn đối với cơ thể thì còn đỡ, lấy khả năng phục hồi của hắn, dù trọng thương cũng chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian cũng có thể lành hẳn bất kể loại thương thế có khó nhằn ra sao, nhưng tổn thương linh hồn thì không có đơn giản đến như vậy, cơ mà xem ra một chút thương tích linh hồn này cũng đáng.
Bời vì ở một bên kia, Ngọc Lân bị Tử Phong xuất kỳ bất ý ám toán một cái đại chiêu không báo trước này so với Tử Phong còn thảm hơn rất nhiều.

Cơ thể đã hóa thành nguyên tố thể của hắn không có máu thịt, công kích vật lí thông thường đã không mang lại được bao nhiêu tác dụng, nhưng một kích này của Tử Phong không chỉ mang theo lực lượng của nhất phương thiên địa, còn mang theo pháp tắc chi lực cường đại không gì sánh bằng đến từ chính Thế Giới, khiến Ngọc Lân gần như là buông mũ bỏ giáp, một thân lôi chi pháp tắc lực bị đánh tan tác, bản nguyên cũng bị chấn đến thất điên bát đảo, quang mang trên người ảm đạm hơn hẳn, nếu lúc này nhục thân của hắn vẫn còn thì đảm bảo tình trạng còn tệ hơn rất nhiều so với Tử Phong.

Ngọc Lân có khổ không thể nói, hắn tuy chỉ còn lại nguyên tố thể nhưng vẫn đồng dạng cảm thấy đau đớn khó có gì diễn tả được, hắn theo bản năng dùng thần thức của mình dò xét đối phương, trông thấy Tử Phong mặc dù cũng bị phản phệ bởi lực lượng của chính bản thân mình, nhưng khí thế không hề tiêu giảm, thậm chí càng ngày càng dâng lên, một thân lệ khí cùng sát khí vẫn kinh khủng như hồng hoang cự thú, vết thương chồng chất trên người nhưng giống như là không tồn tại, tuyệt nhiên không thể thấy được có vẻ gì như là ảnh hưởng đến đối phương.
Tâm thần Ngọc Lân trở nên ảm đạm, hắn âm thầm cười khổ, trừ ma vệ đạo ư? Nực cười hắn lúc trước vẫn cho rằng Diễm Quang Chí Tôn lo bò trắng răng, cắt cử tận bốn vị Đế Quân tới đây để giết một đầu ma vật cách đây mấy năm mới chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới Thánh Quân, chính là dùng dao mổ trâu giết gà, hoàn toàn không cần thiết.
Cơ mà cái thứ quái vật trước mắt, đánh mãi không chết, lực lượng vô cùng vô tận dùng không hết, thực lực kinh khủng đánh vượt cấp dễ như bỡn, bài tẩy nối tiếp nhau ùn ùn kéo đến, cái thứ này nào phải ma vật phổ thông, con mẹ nó đây chính là ma thần tái hiện nhân gian a.
Đến lúc này Ngọc Lân cũng không cho rằng Diễm Quang Chí Tôn đã đánh giá quá cao đối

phương nữa, hắn chỉ hận Diễm Quang Chí Tôn không đánh giá mục tiêu đủ cao, nếu là phái ra dù chỉ thêm một vị Tam Tọa Linh Đế như mình thôi thì cục diện cũng đã khác hẳn, hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh toàn quân diệt vong, bản thân bị ép đến mức sơn cùng thủy tận như này.
Ánh mắt trông thấy Tử Phong vẫn còn có vẻ sung sức, Ngọc Lân minh bạch trận chiến này đã không cần phải đánh nữa, dù có cố gắng tiếp tục thì hắn cũng sẽ bị sinh sinh mài chết, thủ đoạn áp đáy hòm vẫn còn nhưng không thể sử dụng, đối phương cũng sẽ không cho hắn cơ hội sử dụng.
Kết cục kiểu gì cũng chết, Ngọc Lân thân là cường giả Linh Đế ngạo thị thiên địa, tôn nghiêm của bản thân vẫn có, hắn tuyệt đối sẽ không để chính mình bỏ mạng trong tay ma vật, nhưng dù có chết, hắn cũng muốn cắn kẻ địch một cái cho hả giận!! Ngọc Lân như có như không liếc nhìn một mảnh không gian bị che đậy cách đây mấy trăm dặm, hắn có thể tinh tường cảm nhận được bên trong đó có những ai, tâm trí của hắn trở nên điên cuồng, ta có chết thì ngươi cũng đừng mong sống khá giả!!
Tử Phong tạm thời ở yên một chỗ, tận lực ổn định thương thế của bản thân cùng với chấn động trong thần hồn, bỗng nhiên thấy khí tràng của Ngọc Lân biến đổi, khí thế đối phương dâng lên mạnh mẽ vô cùng, kèm theo đó là một tia khí tức tịch diệt như có như không, bầu không khí dường như bị một thứ áp lực vô hình nào đó đè nén rất khó chịu.
"Hắn muốn tự bạo!!"
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Tử Phong, hắn ngay lập tức trở nên hoảng hồn, muốn ra tay ngăn cản đối phương nhưng đã quá muộn, một Linh Đế cường giả muốn tự bạo không phải là dạng cường nhân đánh vượt cấp như hắn có thể cản trở, từ lúc tích súc lực lượng cho đến lúc bùng nổ chỉ diễn ra trong nháy mắt, trừ khi hiện tại Tử Phong thực sự là Lục Tọa Linh Đế chân chính thì mới có năm thành khả năng dừng việc tự bạo của đối phương.
Uy lực tự bạo của một Tam Tọa Linh Đế không phải chuyện đùa, sức công phá hủy thiên diệt địa đó có thể trong nháy mắt san bằng mấy vạn dặm cương vực thành một mảnh bình địa.

Tử Phong không cho rằng thứ đó có thể giết chết chính mình, nhưng mà đám nữ nhân của mình cách đây không xa tuyệt đối không thể chịu nổi uy lực kinh khủng đó a!!
"Thế Giới!!!"
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Tử Phong một lần nữa triệu tập lực lượng của Thế Giới, lần này chính là sử dụng thời gian pháp tắc, khiến một mảnh thiên địa biến thành một thước phim quay chậm, bản thân hắn thì dùng hết sức bình sinh mà bay về phía chúng nữ, mặc kệ thương thế của bản thân trở nên tồi tệ mà cưỡng ép tụ tập lực lượng toàn thân, chuẩn bị đối kháng lại với sự tự bạo của đối phương.
Nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra lại nhanh vô cùng, quá trình tự bạo của Ngọc Lân chỉ bị kéo dài ra thêm một chút xíu sau đó lại tiếp tục như bình thường, cơ thể của hắn triệt để nổ tung, năng lượng vô cùng vô tận cùng với lôi điện lực cuồng loạn bành trướng tạo thành một khối cầu hủy diệt lan ra khắp tứ phương tám hướng, đi đến đâu liền thiêu hủy hết thảy mọi thứ, trong nháy mắt liền lan tràn ra mấy trăm dặm, tiếp cận lấy Tử Phong cùng chúng nữ.
"Trảm Nguyệt Tuyệt Thiên Chung Cực Thức - Kinh Thiên Nhất Kiếm!!!!"

Tử Phong thét dài một tiếng, trong lòng âm thầm mặc niệm kiếm chiêu.

Chúng nữ ở bên trong không gian được che đậy vẫn luôn quan sát tình cảnh chiến đấu bên ngoài, tuy bị giới hạn thực lực nên không thể hiểu hết toàn bộ quá trình, nhưng không một ai là không cảm nhận được sức công phá hủy diệt kinh thế hãi tục của một Linh Đế tự bạo tạo ra.
Trong lúc tất cả mọi người lâm vào trong tuyệt vọng, thân ảnh Tử Phong xuất hiện, đứng ở phía trước cách các nàng mấy trăm mét, đem thân mình che chắn, đồng thời vung kiếm lên.
Tận thế hàng lâm, một đường kiếm quang mang theo hai màu trắng đen hòa lẫn vào nhau lóe lên sau đó trực tiếp bành trướng ra vô hạn, trong nháy mắt phóng thẳng một đường đến tận chân trời, va chạm với vụ nổ bạo tạc đang lan đến kia.
Khối cầu năng lượng hủy diệt căng lên sau đó giống như bị một mũi nhọn đâm tới mà lún ngược trở lại, sau đó liền bị một đường kiếm quang vô thượng kia chém thành hai mảnh, trực tiếp đem cơn bạo tạc xoắn thành hư vô, hết thảy đều bị chôn vùi dưới một kiếm đấy.
Mặt đất rung lên ầm ầm, chấn động lan xa tít tắp, không gian kéo dài hàng vạn dặm hoàn toàn tan vỡ nhất thời không thể phục hồi lại được, đến cả không gian phụ cận cũng bị ảnh hưởng mà lắc lư nghiêng ngả, vô số hắc động cùng không gian loạn lưu xuất hiện, mọi thứ lâm vào hỗn loạn một cách triệt để.
Chúng nữ sau lưng Tử Phong chỉ cảm thấy một đường kiếm quang kinh khủng khiến trời đất đảo lộn, thiên diệt địa vẫn được chém ra, mọi thứ trong mắt mọi người chao đảo rung lắc lên xuống trái phải mất trật tự, tâm thần như muốn bị ma diệt bởi một kiếm kinh thiên kia, hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Phải mất một lúc sau tất cả mới hồi thần trở lại, nhìn khung cảnh trước mắt mà không khỏi trừng mắt lên, trong lòng rúng động kịch liệt.

Chỉ thấy lúc này Tử Phong đang lặng yên đứng tại chỗ, giáp trụ trên người vỡ tan vỡ nát, Tài Quyết Chi Nhận đã biến mất, kèm theo đó là một cánh tay của hắn cũng đã bị đoạn cụt đến tận bả vai, mũ trụ chỉ còn lại một mảnh nhỏ xíu ôm lấy một bên đầu, mái tóc dài bạc trắng tán loạn buông xuống, khắp người không thể tìm được một chỗ nào lành lặn, máu tươi thấm đẫm da thịt chảy xuôi.
Thế nhưng mà trước mặt Tử Phong lúc này, đại địa dưới chân đã trực tiếp xuất hiện một cái rãnh rộng hàng chục mét, sâu không thấy đáy, kéo dài một đường thẳng tắp vô biên cương đến tận chân trời vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bất kể thứ gì trên đường đi của nó đều hóa thành hư vô, cả những vật ở phụ cận cũng vậy, hoàn toàn không còn lại dù chỉ là một mảnh vụn nhỏ, một kiếm này của hắn giống như trực tiếp chia cả lục địa bên dưới thành hai mảnh, ở giữa đường đi của khe nứt vẫn còn tồn tại một khoảng không nơi mà mặt đất bị bào nhẵn ăn sâu xuống lòng đất thành hình cầu bán kính mấy trăm dặm, minh chứng cho một vụ tự bạo của Linh Đế cường giả vừa mới chân thực xảy ra..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện