Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 613


trước sau



Tử Phong không hề nói đùa, máu của hắn nếu tiếp xúc bình thường ngoài da sẽ không có vấn đề gì, nhưng một khi tiến vào thể nội thì nó chính là kịch độc có thể giết chết cả Thánh Giai cường giả chỉ trong khoảnh khắc, nếu không phải Diệu Yên trước kia đã từng song tu với hắn, bên trong cơ thể có kháng tính nhất định thì khéo vừa rồi hắn còn chưa cười đến hơi thứ hai nàng đã bỏ mạng rồi.
Diệu Yên nghe vậy cũng liền ngoan ngoãn nuốt đan dược xuống, cảm nhận vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình, nàng rúc vào trong lòng Tử Phong, tham lam hít lấy khí tức của hắn, cổ họng hơi phát ra tiếng rên nhè nhẹ như mèo con.
Tuyết Phi Nhan ở ngay cạnh trố mắt ra nhìn một màn này, trong lòng thốt lên: "Như vậy cũng được à?", hoàn toàn không thể hiểu nổi cái gì vừa mới xảy ra.

Cơ mà nhìn bộ dạng hưởng thụ của Diệu Yên, nàng liền minh bạch một chuyện, đó là Tử Phong đã trở lại!
Đang hưởng thụ tình lang ôm ấp, Diệu Yên chợt cảm thấy cổ áo mình bị kéo về phia sau, rời khỏi lồng ngực của Tử Phong, giọng nói mang theo ba phần chế giễu, bảy phần dấm chua của Tuyết Phi Nhan vang lên
"Hay lắm, có phu quân rồi liền quên luôn mọi thứ, ngươi còn muốn dính lấy chàng đến lúc nào, không định để cho phu quân liệu thương à?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Diệu Yên không khỏi đỏ lên, nàng nhất thời cảm xúc bộc phát mà hồn nhiên quên mất là Tử Phong lúc này đang bị trọng thương, cả người tàn tạ xơ xác như miếng giẻ rách, cơ mà cũng không thể trách nàng hoàn toàn, dù sao thì việc Tử Phong bị thương như này cũng không phải là hiếm, lâu dài khiến nàng trong tiềm thức liền cảm thấy thương thế kiểu này cũng chỉ thường thôi, hoàn toàn bỏ qua không lưu ý.
"Ách......phu quân....." Diệu Yên có chút xấu hổ nhìn Tử Phong, hơi xoắn xuýt nói.

"Được rồi, Phi Nhan đừng trách Diệu Yên nữa, thương thế của ta cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là tự thân phản phệ, tu dưỡng một thời gian là đủ, hiện tại chẳng qua có phần đuối sức mà thôi." Tử Phong lắc đầu cười cười.
Bộ giáp trên người Tử Phong dần dần tán đi, những vết thương sâu đến tận xương tủy khắp người hắn khép lại gần như trong tức khắc, chân cụt tay gãy của hắn lại một lần nữa được tái tạo, một luồng hắc khí như mãng như xà cuốn quanh người sau đó bao lấy hắn vào bên trong.

Mấy giây sau, làn hắc khí tán đi, Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên nhìn thân ảnh lộ ra trước mặt mà hai mắt không tự chủ được sáng lên.
Thực ra lúc trước khi Tử Phong xuất hiện trên đỉnh chủ phong Lăng Hư Cung, nhị nữ đã trông thấy bộ dạng này của Tử Phong, chỉ là lúc đó tâm tình khẩn trương lại sững sờ kinh ngạc đến mức hồn vía lên mây, nào có thời gian tĩnh tâm để nhìn kỹ càng hắn đâu, lúc này có cơ hội, cả hai đều cảm thấy kinh diễm.
Từng đấy năm sống bên cạnh Tử Phong, Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đã quá quen thuộc với bộ y phục màu đen của hắn, lúc này trông thấy bộ bạch y phất phới xuất hiện khiến cả hai hơi chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó đồng loạt gật đầu, ừm, phu quân mặc cái gì cũng soái muốn chết! Diện mạo của Tử Phong vẫn không thay đổi quá nhiều, nhưng khí chất của hắn trở nên hấp dẫn đến mức nhị nữ đã sống chung với hắn bao nhiêu năm vẫn không kìm được mà si mê nhìn ngắm, ai nói là nữ nhân sẽ không bị rung động bởi dung nhan của nam nhân nào, không rung động chẳng qua là nam nhân đó chưa đủ soái mà thôi.
"Phu quân...." Tuyết Phi Nhan nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngẩn nói.
"Hửm?" Tử Phong vừa mới khôi phục lại trạng thái bình thường của mình, ít nhất là diện mạo bên ngoài, đang tra xét tình hình bên trong cơ thể mình, nghe thấy vậy liền tam thời đình chỉ lại, ứng tiếng trả lời.
"Thiếp chợt nhận ra địa vị của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng!" Tuyết Phi Nhan nghiêm mặt nói.
"Hả?" Tử Phong đầu đầy dấu chấm hỏi, "Nàng đang nói cái gì vậy?"
"Phu quân càng ngày càng trở nên hấp dẫn, không biết bao nhiêu nữ nhân sẽ bị chàng lừa mất phương tâm nữa đây, nữ nhân của chàng càng nhiều thì không phải là địa vị của thiếp sẽ càng ngày càng lung lay hay sao?"
Tử Phong nghe vậy trong thoáng chốc cũng không biết là Tuyết Phi Nhan nói đùa hay nói thật, cơ mà hắn vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng, miệng nói
"Ta không thể ngăn cản nữ nhân khác cảm thấy hứng thú đối với chính mình, nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là nữ nhân nào ưa thích ta thì ta liền phải thu lấy nữ nhân đó, nàng coi ta là gì, ngựa giống à?"
Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan quay sang nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu, trong lòng không hẹn mà xuất hiện cùng một suy nghĩ, phu quân các nàng so với ngựa giống còn cường hãn hơn a.

Trông thấy nhị nữ không hiểu thấu liền đỏ mặt, Tử Phong thở dài một tiếng không để ý tới vấn đề này nữa, hắn vẫn còn chưa xong việc ở đây.
Giơ tay lên hơi phất nhẹ một cái, không gian chi lực bộc phát, Diệp Mị Nhi cùng với Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tử Phong, đồng thời không gian phong bế bao lấy một đám tàn binh của Lăng Hư Cung giống như súc địa thành thốn từ cách xa mấy trăm dặm đột nhiên hiện ra ngay trước mặt cả bọn.
Biểu hiện kinh khủng của Tử Phong đối với không gian lực chẳng khiến nhị nữ phải ngạc nhiên, các nàng quan sát phu quân của mình phát uy từ đầu đến cuối, trong lòng cũng đại khái đoán được hắn lúc này mạnh mẽ đến cỡ nào, hai nàng hiện tại có câu hỏi khác muốn được giải đáp, nữ nhân giống hệt Hồ Phi Nguyệt kia là ai??
Tử Phong đương nhiên nhận ra hai người Diệu Yên đang nhìn chằm chằm lấy Hồ Tâm Nguyệt, không cần phải hỏi hắn cũng đoán được các nàng đang nghĩ gì, hắn đơn giản truyền âm cho nhị nữ cùng với Hồ Tâm Nguyệt, giới thiệu lẫn nhau một cách vắn tắt sau đó liền mặc kệ, tạm thời lúc này biết thế là đủ.

Cái bóng dưới chân hắn đột nhiên bành trướng lên, sau đó giống như một đầu cự thú há miệng, nhổ ra ngoài một thân ảnh, chính là lão tổ tông Lăng Hư Cung Trác Thanh Phàm, tuy không bất tỉnh nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, toàn bộ khớp xương trên người đều bị đánh tan nát, pháp tắc chi lực kinh khủng quấn quanh miệng vết thương khiến lão vô pháp phục hồi thương thế, cả người mềm nhũn trườn bò dưới đất.
Trong cái lồng giam vô hình kia, lít nha lít nhít đến hơn trăm vị Thánh Giai cường giả, đến hai phần ba chính là lực lượng trung kiên của Lăng Hư Cung, còn lại chính là đến từ Thiên Cơ Tông, chi lực lượng này có thể thoải mái quét ngang Càn Nguyên đế quốc cùng Xuất Vân đế quốc, hoành hành vô kỵ, nếu không cố tình tự tìm đường chết thì đến cả thế lực siêu nhất lưu cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Chỉ là cỗ lực lượng vô địch này hiện tại giống như một đám côn trùng nhỏ bé rác rưởi, tất cả đều mang theo sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ,

sự sợ hãi không hề che giấu mà hiện lên trên mặt mỗi người, bọn hắn nhìn lấy thân ảnh bạch y đang đứng trước mặt mà giống như nhìn thấy tử vong giáng xuống, cả người run rẩy đến lợi hại.
Tử Phong đứng chắp tay nhìn đám cường giả Thánh Giai đang co quắp trước mặt mà khóe miệng không khỏi xuất hiện nụ cười miệt thị, khẽ cất tiếng gọi
"Mị Nhi."
Diệp Mị Nhi tung tăng nhảy tới bên cạnh Tử Phong, ôm lấy tay hắn, giọng nói mềm mại nhu mì tựa như làm nũng nhưng lại mang theo một tia mị hoặc như có như không.
"Chủ nhân gọi Mị Nhi a~...."
Tử Phong giơ tay vuốt vuốt đầu nàng mấy cái, giọng nói không chút cảm tình vang lên
"Ăn đi!!"
Diệp Mị Nhi vừa nghe thấy mệnh lệnh, khí tức trên người đột nhiên biến hóa nghiêng trời nghiêng đất, từ đáng yêu mị hoặc biến thành khát máu đọa lạc, gương mặt nàng xuất hiện vẻ hưng phấn một cách bệnh hoạn, đôi mắt màu đen không có con ngươi bất chợt chảy ra máu tươi.

Không phải, đúng hơn mà nói thì cả người nàng giống như sáp nến tan chảy, trong nháy mắt hóa thành một đám huyết dịch bùng nổ, giống như sóng thần lao tới đám tàn binh của Lăng Hư Cung.
Đám cường giả Thánh Giai không biết đối phương định làm trò quỷ gì, nhưng khí tức huyết tinh nồng nặc đến cực điểm đập thẳng vào mặt khiến ai nấy đều rùng mình dựng tóc gáy, theo bản năng muốn bỏ chạy, chỉ là toàn bộ không gian xung quanh cả bọn mấy ngàn mét đều bị không gian chi lực của Tử Phong bao phủ và kiểm soát, tựa như một cái lồng giam không ai có thể thoát ra ngoài, chỉ có thể giống như chim trong lồng cá trong chậu, chờ đợi bị làm thịt!
Diệp Mị Nhi hóa thân huyết trì, dùng một tốc độ kinh khủng lao tới, xông qua bích chướng sà vào đám người giống như sói nhập bầy dê, trong thoáng chốc không khí tràn ngập một mùi máu tanh đến gay mũi.
Huyết trì giống như sinh vật sống, cả bọn điên cuồng công kích chống trả nhưng tất cả đòn tấn công đều giống như đánh rơi cây kim vào trong biển nước, đến cả một chút gợn sóng lăn tăn cũng không thể nhấc lên, ngược lại huyết trì kia trong thoáng chốc đã nhấn chìm lấy cả chục người, trực tiếp thôn phệ lấy huyết nhục, sinh sinh biến người sống trở thành đồ ăn.

Nhất thời tiếng quát lạnh, tiếng gầm phẫn nộ, tiếng võ kỹ phóng ra, cùng với những âm thanh gào thét thê lương đau đớn vang lên, hòa lẫn vào với nhau tạo thành một bản nhạc cuồng loạn chết chóc.
"Yêu vật chết đi!!" Một vị cường giả Thánh Quân dùng một chưởng đẩy lui huyết trì đang xông tới, nắm đấm sáng lên muốn tung quyền, hắn dường như đã khám phá ra được nhược điểm của yêu ma này.
Chỉ là hắn còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo, một bóng đen từ dưới đất đã bắn lên, hóa thành một cái gai nhọn trực tiếp xuyên thủng đầu hắn ta, não tương văng ra rơi xuống đất nhuộm trắng cả một vùng, gai nhọn vươn lên đem cả người hắn nhấc lên không trung, cơ thể hắn trong nhất thời vẫn còn co giật giãy dụa, cơ mà ngay sau đó liền bị huyết trì nuốt lấy, đến cả một mảnh cặn bã cũng không còn.

Diệp Mị Nhi cũng chỉ là Huyết Mị Ma Cơ cấp Thánh Hoàng đỉnh phong, Thánh Quân cường giả chưa chắc đã có thể đánh giết nàng, nhưng vẫn có thể tự giữ mạng cho bản thân, chỉ là Tử Phong đâu có cho phép điều đó xảy ra, phàm là Thánh Quân cường giả hoặc mấy tên thực lực cường hãn khó chơi, đều bị Tử Phong dùng bóng trực tiếp xiên chết tại chỗ, nhất lao vĩnh dật.

Tất cả những người này đều được Tử Phong tuyên án tử hình, không có một ngoại lệ, mặc dù ở trong đám người này, có không ít gương mặt quen thuộc với hắn, thậm chí lúc trước khi hắn còn ở Lăng Hư Cung đều có giao tình không tệ.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, Tử Phong sẽ không nương tay một chút nào, người quen, bằng hữu, đồng môn? So với việc Mị Nhi cưng của hắn được ăn một bữa no nê thì toàn bộ đều không đáng nhắc tới a.
Tử Phong nắm lấy đầu của Trác Thanh Phàm nhấc lên, dùng không gian lực ép lão phải mở mắt chứng kiến cảnh tàn sát thảm liệt trước mắt, nở một nụ cười cực kỳ đáng sợ
"Xem đi, xem cho kỹ vào, hãy chứng kiến kết cục của Lăng Hư Cung đi!! Sau đó nhớ cho kỹ rằng, tạo thành tất cả những chuyện này, đều là bởi chính ngươi mà ra!!"
Trác Thanh Phàm giống như một cái xác chết, cả người mềm nhũn vô lực bị Tử Phong nhấc lên, xương cốt bị đánh tan nát, cơ gân cắt đứt không thể nhúc nhích mảy may, mà dù có thể nhúc nhích được, chênh lệch thực lực vẫn còn đó, lão ở trong tay Tử Phong cũng chỉ là một con kiến hơi lớn mà thôi, hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

Lão bị Tử Phong cưỡng ép, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào cảnh tàn sát trước mặt, khuôn mặt co quắp run rẩy mãnh liệt, khoang miệng lúc trước bị Tử Phong một bạt tai quật nát vẫn chưa lành lại, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ trong cổ họng.
"Đau lòng không? Hối hận không? Ồ đừng nhìn ta như thể ta là một tên ác ma như vậy, bởi vì ta đúng thật là ác ma a, chẳng phải các ngươi vẫn luôn miệng nói ta là ma vật họa loạn nhân gian hay sao, ta chỉ đang hành động giống như các ngươi mong đợi mà thôi.

Khậc khậc, trò hay vẫn còn chưa kết thúc đâu, ta sẽ đảm bảo ngươi được thưởng thức trọn vẹn từ đầu tới cuối."
Tử Phong vừa cười vừa nói, giọng nói mang theo ý cười nhưng lại âm u lạnh lẽo tựa như ma quỷ câu hồn từ dưới thâm uyên bò lên khiến người khác rợn tóc gáy.
Đúng lúc này có ba luồng khí tức từ xa tiếp cận, trong nháy mắt liền tiến tới gần cả bọn, theo sau đó là hai âm thanh nặng nề hạ xuống mặt đất, hai luồng âm thanh một nam một nữ vang lên, trong giọng nói dù đã cực lực che giấu nhưng vẫn lộ ra vẻ kích động rõ ràng
"Đồ nhi bái kiến sư phụ!!"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện