Tử Phong không hề nói đùa, máu của hắn nếu tiếp xúc bình thường ngoài da sẽ không có vấn đề gì, nhưng một khi tiến vào thể nội thì nó chính là kịch độc có thể giết chết cả Thánh Giai cường giả chỉ trong khoảnh khắc, nếu không phải Diệu Yên trước kia đã từng song tu với hắn, bên trong cơ thể có kháng tính nhất định thì khéo vừa rồi hắn còn chưa cười đến hơi thứ hai nàng đã bỏ mạng rồi.
Diệu Yên nghe vậy cũng liền ngoan ngoãn nuốt đan dược xuống, cảm nhận vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình, nàng rúc vào trong lòng Tử Phong, tham lam hít lấy khí tức của hắn, cổ họng hơi phát ra tiếng rên nhè nhẹ như mèo con.
Tuyết Phi Nhan ở ngay cạnh trố mắt ra nhìn một màn này, trong lòng thốt lên: "Như vậy cũng được à?", hoàn toàn không thể hiểu nổi cái gì vừa mới xảy ra.
Cơ mà nhìn bộ dạng hưởng thụ của Diệu Yên, nàng liền minh bạch một chuyện, đó là Tử Phong đã trở lại!
Đang hưởng thụ tình lang ôm ấp, Diệu Yên chợt cảm thấy cổ áo mình bị kéo về phia sau, rời khỏi lồng ngực của Tử Phong, giọng nói mang theo ba phần chế giễu, bảy phần dấm chua của Tuyết Phi Nhan vang lên
"Hay lắm, có phu quân rồi liền quên luôn mọi thứ, ngươi còn muốn dính lấy chàng đến lúc nào, không định để cho phu quân liệu thương à?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Diệu Yên không khỏi đỏ lên, nàng nhất thời cảm xúc bộc phát mà hồn nhiên quên mất là Tử Phong lúc này đang bị trọng thương, cả người tàn tạ xơ xác như miếng giẻ rách, cơ mà cũng không thể trách nàng hoàn toàn, dù sao thì việc Tử Phong bị thương như này cũng không phải là hiếm, lâu dài khiến nàng trong tiềm thức liền cảm thấy thương thế kiểu này cũng chỉ thường thôi, hoàn toàn bỏ qua không lưu ý.
"Ách......phu quân....." Diệu Yên có chút xấu hổ nhìn Tử Phong, hơi xoắn xuýt nói.
"Được rồi, Phi Nhan đừng trách Diệu Yên nữa, thương thế của ta cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là tự thân phản phệ, tu dưỡng một thời gian là đủ, hiện tại chẳng qua có phần đuối sức mà thôi." Tử Phong lắc đầu cười cười.
Bộ giáp trên người Tử Phong dần dần tán đi, những vết thương sâu đến tận xương tủy khắp người hắn khép lại gần như trong tức khắc, chân cụt tay gãy của hắn lại một lần nữa được tái tạo, một luồng hắc khí như mãng như xà cuốn quanh người sau đó bao lấy hắn vào bên trong.
Mấy giây sau, làn hắc khí tán đi, Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên nhìn thân ảnh lộ ra trước mặt mà hai mắt không tự chủ được sáng lên.
Thực ra lúc trước khi Tử Phong xuất hiện trên đỉnh chủ phong Lăng Hư Cung, nhị nữ đã trông thấy bộ dạng này của Tử Phong, chỉ là lúc đó tâm tình khẩn trương lại sững sờ kinh ngạc đến mức hồn vía lên mây, nào có thời gian tĩnh tâm để nhìn kỹ càng hắn đâu, lúc này có cơ hội, cả hai đều cảm thấy kinh diễm.
Từng đấy năm sống bên cạnh Tử Phong, Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đã quá quen thuộc với bộ y phục màu đen của hắn, lúc này trông thấy bộ bạch y phất phới xuất hiện khiến cả hai hơi chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó đồng loạt gật đầu, ừm, phu quân mặc cái gì cũng soái muốn chết! Diện mạo của Tử Phong vẫn không thay đổi quá nhiều, nhưng khí chất của hắn trở nên hấp dẫn đến mức nhị nữ đã sống chung với hắn bao nhiêu năm vẫn không kìm được mà si mê nhìn ngắm, ai nói là nữ nhân sẽ không bị rung động bởi dung nhan của nam nhân nào, không rung động chẳng qua là nam nhân đó chưa đủ soái mà thôi.
"Phu quân...." Tuyết Phi Nhan nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngẩn nói.
"Hửm?" Tử Phong vừa mới khôi phục lại trạng thái bình thường của mình, ít nhất là diện mạo bên ngoài, đang tra xét tình hình bên trong cơ thể mình, nghe thấy vậy liền tam thời đình chỉ lại, ứng tiếng trả lời.
"Thiếp chợt nhận ra địa vị của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng!" Tuyết Phi Nhan nghiêm mặt nói.
"Hả?" Tử Phong đầu đầy dấu chấm hỏi, "Nàng đang nói cái gì vậy?"
"Phu quân càng ngày càng trở nên hấp dẫn, không biết bao nhiêu nữ nhân sẽ bị chàng lừa mất phương tâm nữa đây, nữ nhân của chàng càng nhiều thì không phải là địa vị của thiếp sẽ càng ngày càng lung lay hay sao?"
Tử Phong nghe vậy trong thoáng chốc cũng không biết là Tuyết Phi Nhan nói đùa hay nói thật, cơ mà hắn vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng, miệng nói
"Ta không thể ngăn cản nữ nhân khác cảm thấy hứng thú đối với chính mình, nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là nữ nhân nào ưa thích ta thì ta liền phải thu lấy nữ nhân đó, nàng coi ta là gì, ngựa giống à?"
Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan quay sang nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu, trong lòng không hẹn mà xuất hiện cùng một suy nghĩ, phu quân các nàng so với ngựa giống còn cường hãn hơn a.
Trông thấy nhị nữ không hiểu thấu liền đỏ mặt, Tử Phong thở dài một tiếng không để ý tới vấn đề này nữa, hắn vẫn còn chưa xong việc ở đây.
Giơ tay lên hơi phất nhẹ một cái, không gian chi lực bộc phát, Diệp Mị Nhi cùng với Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tử Phong, đồng thời không gian phong bế bao lấy một đám tàn binh của Lăng Hư Cung giống như súc địa thành thốn từ cách xa mấy trăm dặm đột nhiên hiện ra ngay trước mặt cả bọn.
Biểu hiện kinh khủng của Tử Phong đối với không gian lực chẳng khiến nhị nữ phải ngạc nhiên, các nàng quan sát phu quân của mình phát uy từ đầu đến cuối, trong lòng cũng đại khái đoán được hắn lúc này mạnh mẽ đến cỡ nào, hai nàng hiện tại có câu hỏi khác muốn được giải đáp, nữ nhân giống hệt Hồ Phi Nguyệt kia là ai??
Tử Phong đương nhiên nhận ra hai người Diệu Yên đang nhìn chằm chằm lấy Hồ Tâm Nguyệt, không cần phải hỏi hắn cũng đoán được các nàng đang nghĩ gì, hắn đơn giản truyền âm cho nhị nữ cùng với Hồ Tâm Nguyệt, giới thiệu lẫn nhau một cách vắn tắt sau đó liền mặc kệ, tạm thời lúc này biết thế là đủ.
Cái bóng dưới chân hắn đột nhiên bành trướng lên, sau đó giống như một đầu cự thú há miệng, nhổ ra ngoài một thân ảnh, chính là lão tổ tông Lăng Hư Cung Trác Thanh Phàm, tuy không bất tỉnh nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, toàn bộ khớp xương trên người đều bị đánh tan nát, pháp tắc chi lực kinh khủng quấn quanh miệng vết thương khiến lão vô pháp phục hồi thương thế, cả người mềm nhũn trườn bò dưới đất.
Trong cái lồng giam vô hình kia, lít nha lít nhít đến hơn trăm vị Thánh Giai cường giả, đến hai phần ba chính là lực lượng trung kiên của Lăng Hư Cung, còn lại chính là đến từ Thiên Cơ Tông, chi lực lượng này có thể thoải mái quét ngang Càn Nguyên đế quốc cùng Xuất Vân đế quốc, hoành hành vô kỵ, nếu không cố tình tự tìm đường chết thì đến cả thế lực siêu nhất lưu cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Chỉ là cỗ lực lượng vô địch này hiện tại giống như một đám côn trùng nhỏ bé rác rưởi, tất cả đều mang theo sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ,