Diệp Mị Nhi nghe thấy tiếng Tử Phong gọi, một thân mị ý câu nhân giống như đất bùn gặp mưa rào, trong nháy mắt liền bị gột rửa không còn lại một mảnh, huyết trì dưới chân được thu vào thể nội, máu tươi dính trên người cũng quỷ dị biến mất, nàng tung tăng giống như một chút chim nhỏ, nhào vào lòng chủ nhân mình mà làm nũng
"Chủ nhân ~!"
Nhìn Diệp Mị Nhi một giây trước tựa như yêu nữ ăn thịt người tàn ác, một giây sau biến thành một con mèo nhỏ dụi đầu vào lòng mình nũng nịu, Tử Phong không khỏi dở khóc dở cười, hắn đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, nhẹ giọng nói
"Ăn no chưa?"
Tử Phong đối xử với nữ nhân của mình cực tốt, chỉ hận không thể đem cả thế giới này đóng gói lại rồi đem cho các nàng, trong số đó, Diệp Mị Nhi đặc biệt được hắn cưng chiều.
Kể ra thì Diệp Mị Nhi cũng đã trải qua nhiều thăng trầm, từ kẻ địch, rồi trở thành nô lệ, sau đó một mực bị Tử Phong khi dễ, mãi về sau lại được hắn chiều chuộng.
Lí do thật đơn giản, đó là nàng rất ngoan a, so sánh với những nữ nhân khác của Tử Phong, Diệp Mị Nhi không những dính người, trong mị hoặc liêu nhân lại trộn lẫn một phần bản tính ngây ngô vô cùng đáng yêu, nàng lại cực kỳ nhu thuận nghe lời, ưa thích làm nũng, có là người sắt cũng phải mềm lòng với nàng.
"Mị Nhi chưa thấy no a, cơ mà cũng khá là ngon miệng, dù sao thì đồ ăn tươi sống vẫn là nhất." Diệp Mị Nhi giống như tiểu miêu tham ăn, liếm mép nói.
Người không biết nội tình căn bản không thể tưởng tượng nổi giọng điệu ngây thơ vô tội đó lại được phát ra từ một đầu yêu ma lấy huyết nhục con người làm đồ ăn.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, lại thêm cả Mai Tôn Giả và Hồ Tâm Nguyệt tận mắt chứng kiến một màn huyết tinh vừa rồi, ánh mắt chấn kinh mà nhìn vào Diệp Mị Nhi, đây là thứ quái vật gì?
"Trần Duệ, Yên Nhiên, hai ngươi đang ngốc cái gì?"
Tiếng của Tử Phong vang lên chấn tỉnh Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, cả hai quay sang nhìn nhau, sau đó có chút bối rối không biết nói sao, đúng lúc này Mai Tôn Giả lên tiếng, trong giọng nói không hề che giấu vẻ hứng thú nồng đậm.
"Tử Phong, Diệp Mị Nhi là thứ gì....à không, nàng không phải nhân loại đúng không, chẳng lẽ là đồng tộc với ngươi??"
Nhìn biểu tình mười phần hào hứng của Mai Tôn Giả, Tử Phong biết rằng cái máu bác học điên của nàng lại trỗi dậy, nếu không phải đánh không lại, chắc chắn nàng sẽ lập tức đè Diệp Mị Nhi ra rồi giải phẫu ngay tại chỗ mất.
"Hmm, nói như nào nhỉ, nàng ấy giống ta, đều là Ma Tộc, chỉ khác ở chỗ Mị Nhi là Huyết Ma mà thôi."
Mai Tôn Giả nghe vậy lại càng cảm thấy thú vị hơn, ánh mắt của nàng sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mị Nhi, dọa cho Mị Nhi cảm thấy sống lưng lạnh toát, trực tiếp làm đà điểu rút đầu mà úp mặt vào ngực Tử Phong không ngẩng lên.
"Sư...sư phụ, vị tiền bối này với ngài là....." Trần Duệ ấp úng lên tiếng, nửa muốn nói lại nửa không muốn nói.
Tử Phong hiểu ý của Trần Duệ, điềm nhiên gật đầu nói
"Nàng tên Diệp Mị Nhi, là.......hừm, nữ nhân của ta, và ngươi cũng không cần phải hỏi, Lăng Hư Cung không có nói sai, vi sư đích thực là Thiên Ma a."
Nạp Lan Yên Nhiên không có thái độ gì, trong suy nghĩ của nàng thì sư phụ không phải nhân loại là chuyện hiển nhiên, bởi vì con người làm sao có thể "soái" đến mức như vậy được, sư phụ là một Thiên Ma chính là hợp lí, không thể không nói suy nghĩ của nàng vô cùng dị loại không hợp lẽ thường, chỉ là ai dám nói tâm tư của nữ hoa si sẽ theo lẽ thường nào.
Cơ mà Trần Duệ nghe vậy liền cúi đầu xuống, ánh mắt tràn ngập phức tạp, không biết là hắn đang nghĩ gì.
Chỉ là Trần Duệ còn chưa nghĩ linh tinh được bao lâu, tiếng nói của Tử Phong đã vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn
"Cơ mà ta không phải là ma vật cuồng sát họa loạn nhân gian như bọn chúng vẫn nói, ít nhất nếu không ai chọc đến ta thì là như vậy." Tử Phong vỗ vai Diệp Mị Nhi ra hiệu nàng buông cánh tay đang ôm cứng lấy mình ra, hắn quay đầu nói.
"Vậy nếu có người chọc đến sư phụ thì sao?" Trần Duệ nuốt nước bọt, không nhịn được mà hỏi.
"Chu di cửu tộc, chó gà không tha!!" Tử Phong ngoái đầu lại nhìn tên đệ tử lòng mang chính nghĩa, khóe miệng câu lên thành một nụ cười tràn ngập ma ý, ánh mắt lóe lên từng tia tàn khốc.
Trần Duệ theo bản năng lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy khắp người, hắn trong một thoáng chốc dường như thấy được cảnh tượng thi sơn huyết hải, thây cốt trải dài ba ngàn dặm, máu tươi nhuộm đỏ đại địa.
"Ta chưa từng là người tốt, ngược lại ta chính là một ác nhân không hơn không kém."
"Nếu có một ngày ta phải lựa chọn giữa sinh tử người thân của ta và sinh tử của tất cả người trong thiên hạ......vậy thì hãy để người trong thiên hạ chết hết đi!!"
Nhớ lại những gì mà Tử Phong đã từng nói, Trần Duệ nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, cơ mà khi ánh mắt của hắn nhìn vào bóng lưng rộng lớn của Tử Phong, không hiểu sao hắn lại cảm nhận thấy một tia đau khổ ẩn trong đó, dường như đằng sau lớp vỏ bọc vô địch kia, chỉ là một linh hồn lạc lõng đã bị tổn thương thảm trọng.
"Bất kể như thế nào, ngài vẫn sẽ là sư phụ của ta, mãi mãi là như vậy!" Trần Duệ khẽ lẩm bẩm trong cuống họng, ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết, hắn dường như đã đưa ra một quyết định lớn ở trong lòng mình.
Tử Phong rảo bước tiến đến bên cạnh Trác Thanh Phàm, lúc này đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt dại ra vô thần nhìn vào đống phế tích trước kia còn được gọi là "Lăng Hư Cung" ở phía xa, những xác chết vất vưởng khắp nơi, máu tươi chảy ra xen lẫn vào trong đá vụn, khí tức tử vong nồng đậm bốc lên, phương viên mấy ngàn dặm, tuyệt nhiên không còn vật sống, Lăng Hư Cung từ ngoại môn cho đến nội môn, xấp xỉ mười một vạn người cứ như vậy mà chết sạch không một ai sống sót.
"Ngươi vẫn luôn bế quan không ra ngoài nên có thể không nhận ra, vậy để ta giới thiệu cho ngươi nhé." Tử Phong nắm đầu Trác Thanh Phàm nhấc lên, thân hình khẽ đảo một cái liền vượt qua khoảng cách mấy trăm dặm, chớp mắt xuất hiện tại bên trên tòa đại sơn của Lăng Hư Cung, lúc này đã biến thành một mảng phế tích tan hoang.
"Nhìn bên kia kìa, thấy cái xác bị đá tảng đè nát đầu kia không, ta cũng không nhận ra đó là ai, nhưng trang phục thì là đệ tử nội môn của Bạch Hổ phong đó nha.
Còn đây nữa, không phải, phía bên dưới cơ, cái xác bị chặt ngang lưng nằm vắt ngang trên mỏm đá kia kìa, người này ta ngược lại là có quen biết đấy, Tiêu Linh trưởng lão của Chu Tước phong a, xem ra nàng ta dính phải dư ba chiến đấu của ta ban nãy mà vẫn lạc tại đây.....chắc vậy.
Ồ xem kìa, ngươi nhìn thấy chứ, chậc chậc, một núi xác chết a, mấy trăm, mấy ngàn người nhỉ, ta cũng lười không đếm, ngươi có muốn phóng xuất thần thức của mình để đếm xem có bao nhiêu người chết ở đó hay không?...."
Tử Phong điều khiển lấy Trác Thanh Phàm, hết đông sang tây, từ trên xuống dưới, ép lão phải nhìn lấy thảm cảnh đẫm máu trước mắt, miệng không ngừng cất lên lời nói mang theo từng tia châm chọc.
Trác Thanh Phàm toàn thân vô lực, dù có muốn nhắm mắt để không trông thấy cảnh tượng trước mặt cũng không làm được, chỉ có thể run lên từng cơn mỗi khi bị Tử Phong ép nhìn về một phía nào đó.
Tiếng cười quái dị băng lãnh của Tử Phong vang lên bên tai mỗi khi Trác Thanh Phàm co giật, dường như dùng cảnh tượng diệt môn để hành hạ vị lão tổ tông này khiến hắn ta thập phần hưng phấn, giọng nói tựa như ác ma thì thầm của hắn không ngừng vang lên.
Chỉ là bất kể tâm tình phẫn nộ, đau