Gương mặt sưng vù của Triệu Kính Tùng không khỏi méo xệch, biểu tình khó coi hơn cả khóc
“Sáu danh ngạch thực sự quá nhiều, ta không thể tự tác làm chủ được a.” Triệu Kính Tùng cười khổ.
“Vậy thì đi tìm người có thể làm chủ được mà nói với hắn yêu cầu của ta, còn nếu có ý kiến gì, bảo hắn tự đến đây nói chuyện với ta!” Tử Phong không cho phép đối phương từ chối, nghiêm giọng nói.
Triệu Kính Tùng không còn cách nào khác đành phải gật đầu ra vẻ đã hiểu, trong lòng không khỏi đắng chát, đúng là ăn trộm không thành mà còn mất nắm gạo.
Xác thực là hắn đã thành công thăm dò được một chút thực lực của vị cung phụng thần bí này, nhưng cũng chẳng đi sâu vào đến bao nhiêu, bản thân bị đánh một trận đòn oan mất hết cả mặt mũi, hiện tại lại phải đối phó với cái công phu sư tử ngoạm của đối phương.
Phải biết rằng tuy tổng số danh ngạch mà Triệu gia có ý định dành cho tộc nhân của mình tiến vào trong mộ táng là xấp xỉ trăm người, nhưng trong số những người này, không phải tất cả đều thuộc chi mạch của Triệu Kính Tùng, phần lớn danh ngạch đều được phân phát đến các chi mạch khác, có thể nắm được trong tay không có bao nhiêu.
Là người thì ai cũng có tư tâm, tuy Triệu Kính Tùng là một võ si nhưng hắn cũng không ngoại lệ, bản thân hắn cũng muốn giành lấy chỗ tốt cho chi mạch của mình, không chỉ củng cố địa vị của hắn mà cũng là vì chính Triệu Thanh Thanh, nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, vốn dĩ chỉ là 4 danh ngạch, tuy hơi có chút nhiều nhưng vẫn chấp nhận được, qua một hồi làm bậy của chính mình liền biến thành 6 danh ngạch, con số này khiến hắn đau lòng không thôi.
Cơ mà đau lòng thì lại như thế nào, Triệu Kính Tùng cũng nhận ra rằng người này căn bản không dễ chọc, ngoại trừ Triệu Thanh Thanh ra thì chắc chẳng có ai có thể thuyết phục Nguyệt cung phụng thay đổi chủ ý cả, mà nhìn vào biểu hiện của Triệu Thanh Thanh, nàng nguyện ý làm như vậy mới là gặp quỷ.
Tử Phong cũng không quản Triệu Kính Tùng muốn làm như thế nào để có thể tìm đến đủ 6 danh ngạch cho mình, hắn trực tiếp đuổi hai người Triệu Thanh Thanh đi sau đó trầm tư suy nghĩ.
Thú thực nếu không phải Nạp Lan Yên Nhiên tìm đến, hắn còn quên mất ở bên cạnh còn có hai tên khí vận nghịch thiên đang rảnh rỗi không có việc gì làm.
Trần Duệ thân là khí vận chi tử, tiêu chuẩn nhân vật chính trong tiểu thuyết, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không kém đi đâu, khí vận cũng tốt đến mức kinh người, hai người này bất kể tách ra hay đi chung với nhau đều chính là máy dò kim loại, à nhầm máy dò bảo vật hình người a, cho cả hai đi chung với mấy người Diệp Ngưng Tuyết về cơ bản là không có mao bệnh, không khéo khí vận bạo phát, cả bọn lại tìm được thứ đồ tốt gì đó cũng nên.
Hơn nữa tàn hồn của Tần Như Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh Trần Duệ, vào lúc khẩn cấp cũng có thể phát huy ra thực lực Thiên Tôn hậu kỳ, so với Diệp Mị Nhi còn muốn mạnh hơn nhiều lắm, hệ số an toàn đột nhiên trở nên cao tới mức dọa người, cộng thêm đạo tắc pháp thân của hắn nữa, nếu chúng nữ lần này tiến vào trong mộ táng mà còn có thể gặp phải nguy hiểm thì hắn cũng chịu thua.
Nạp Lan Yên Nhiên vẫn không rời đi, nàng đã thôi không ôm lấy tay của Tử Phong nữa, lúc này đang đứng một bên, nhìn chằm chằm vào sư phụ mình.
Vẫn nói nam nhân lúc tập trung là lúc có mị lực nhất, nàng không biết điều này có thật hay không, nhưng gương mặt sư phụ lúc suy nghĩ đến nhập thần thực sự rất......soái a, nàng nhìn mà không khỏi có chút si mê thất thần.
Tử Phong rất nhanh liền nghĩ xong, thực ra thì cũng không có gì nhiều để mà đắn đo, để Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên tiến vào trăm lợi không có một hại, trừ khi hắn đột nhiên lên cơn thiểu năng, bằng không thì sẽ chắc chắn ưng thuận với kế hoạch mới này.
Hơn nữa so với mấy người Diệp Ngưng Tuyết, hắn lại càng không cần phải quan tâm để ý quá nhiều tới an nguy hai tên đệ tử tiện nghi của mình, tốt xấu gì cũng là khí vận chi tử, hóa nguy thành an, tuyệt sử phùng sinh là chuyện xảy ra như cơm bữa, sao có thể dễ chết như vậy được.
Hắn lơ đãng quay sang bên cạnh, trông thấy Nạp Lan Yên Nhiên đang nhìn mình ở trong trạng thái thần du vật ngoại, khóe miệng thiếu điều muốn chảy nước miếng, hắn không khỏi thở dài, đưa một ngón tay lên búng trán nàng.
“Tách!!”
“Ui da!!” Nạp Lan Yên Nhiên tỉnh mộng, trông thấy sư phụ lão nhân gia đang cười giống như không cười nhìn mình, hai má nàng không khỏi đỏ lên tới tận mang tai, biểu tình ngượng ngùng chỉ hận không thể chui đầu xuống đất.
“Yên Nhiên, lần sau đối mặt với những cường giả thực lực hơn xa bản thân, không cần thiết phải khúm núm, nhưng cũng đừng có vô lễ như hôm nay.” Tử Phong nhàn nhạt nói.
“Đệ tử đã biết!” Nạp Lan Yên Nhiên ngoài miệng vâng dạ, nhưng trong lòng thì có chút không phục, mạnh hơn nàng thì sao chứ, chính bản thân nàng vẫn còn trẻ, tu vi thực lực đương nhiên không thể so sánh với mấy lão quái vật tuổi đời gấp mười lần mình có dư được, nhưng mà cường giả như vậy đứng trước sư phụ ngài cũng phải cúi đầu xưng thần, vì cớ gì mà ta phải cung kính lễ độ với người ta?!
Tử Phong khóe mắt giật giật nhìn tiểu đồ đệ của mình, làm ơn đi, trong lòng ngươi nghĩ gì gần như đã được viết hết lên mặt rồi kìa, đừng tưởng ta không biết.
Cơ mà biết thì biết, hắn cũng không định trách mắng gì nàng, phương châm của Tử Phong đối với việc giáo dục đệ tử cũng vô cùng không công bằng, nữ hài tử chính là để cưng chiều, không phải để ăn hiếp, còn nam đệ tử như Trần Duệ thì phải ăn hành mới khá lên được, thuần túy là phân biệt đối xử a.
Nhưng mà hắn cũng hết cách, nếu đệ tử của hắn chỉ là thường nhân thì có lẽ Tử Phong cũng sẽ hành sự công bằng, ai bảo Trần Duệ chính là khí vận chi tử đây, cái thể loại người như thế này, càng khó khăn thì càng quật khởi mạnh, hắn vẫn còn đang mong chờ Trần Duệ quật khởi rồi sau đó quay lại báo ơn cho mình đây, không thể nương tay được!
“Ta biết trong lòng con không phục, nhưng mà thêm một người bạn vẫn hơn thêm một kẻ địch, đối phương có thể sẽ sợ hãi hay nể mặt ta mà không chấp nhặt đối với con, nhưng trong đầu chắc chắn sẽ có bất mãn.
Lúc sư phụ vẫn còn ở đây thì không sao, nhưng nếu sư phụ không có mặt, gặp phải kẻ nhỏ nhen tâm nhãn hẹp, không phải người chịu ủy khuất sẽ là con hay sao? Nghe lời ta, trừ khi nắm chắc bản thân có thực lực áp đảo hết thảy, bằng không thì đừng có quá mức phụ thuộc vào cái gọi là thân phận này nọ, đối với người bình thường có lẽ thân phận sẽ có tác dụng, nhưng với một vài kẻ điên, hắn sẽ bất kể hậu quả ra sao, trước mắt cứ trút giận trước đã rồi hẵng tính, như vậy thì con sẽ là người ăn thiệt thòi a.” Tử Phong đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Nạp Lan Yên Nhiên, nhẹ giọng nói.
“Quay về nói với Trần Duệ một tiếng, thông báo cho hắn, cả con và hắn sẽ cùng tiến vào mộ táng.” Tử Phong nói tiếp.
“Sư phụ đồng ý?” Nạp Lan Yên Nhiên bất ngờ.
“Không đồng ý thì phải làm sao, cũng không thể để con ru rú mãi ở trong nhà mãi chứ?! Nhưng mà chỉ lần này thôi, lần sau nếu ta không có an bài thì đừng có tự tiện hành động như hôm nay.” Tử Phong nghiêm mặt.
“Đã rõ rồi thưa sư tôn!” Nạp Lan Yên Nhiên le lưỡi một cách nhí nhảnh, trong lòng thầm nghĩ lần này nàng đã biết lỗi, nhưng lần sau nàng vẫn còn dám, sư phụ lão nhân gia hẳn là sẽ không thực sự tức giận với một tiểu đồ đệ đáng yêu như mình đâu a.
Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên tung tăng nhảy chân sáo chạy ra ngoài, đoán chừng là đi tìm Trần Duệ báo tin vui, Tử Phong không khỏi ôm trán thở dài, tốt xấu gì cũng hơn 20 tuổi rồi, đã là một đại cô nương trưởng thành vậy mà vẫn không khiến hắn bớt lo, cơ mà nghĩ lại thì hình như Diệp Ngưng Tuyết còn lớn tuổi hơn cả Nạp Lan Yên Nhiên, chẳng phải nàng đến tận bây giờ vẫn giống như tiểu hài tử đó hay sao?
----------------------------
Thêm vài ngày nữa trôi qua, mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn lại càng phát ra dị tượng mãnh liệt hơn nữa, dự đoán là thời gian mở ra cũng không còn bao lâu nữa, lúc này nhân sĩ giang hồ từ khắp tứ phương tám hướng đã tề tụ đông đủ tại nơi đây, phương viên mấy ngàn dặm xung quanh chật như nêm cối, nhìn đâu cũng thấy vó giả khí thế bàng bạc, đúng theo tiêu chuẩn Vương cấp đi đầy đất, Tôn cấp bay đầy trời, Thánh Giai cường giả cũng không ít, thậm chí cả Thiên Tôn hay Linh Đế đại lão cũng hiện thân.
“Dư gia đến rồi, nghe nói lần này Dư gia bỏ ra hết thảy vốn liếng, điều động toàn bộ cường giả đỉnh tiêm trong gia tộc, Thánh Giả và Thánh Hoàng mấy chục người, Thánh Tôn cường giả cũng có mấy cái, đội hình này thật hùng hậu a.”
“Như vậy tính toán cái rắm, so với Dư gia, Nhan gia mới gọi là đội ngũ cường đại, gần ba mươi người không có một ai tu vi thấp hơn Thánh Hoàng, Thánh Quân đỉnh phong cũng có mấy vị, nghe nói còn có người đã nửa bước đặt chân vào cảnh giới Thiên Tôn, thực lực cực kỳ cường hãn.”
“Hai tên cô lậu quả văn, nửa bước Thiên Tôn thì lợi hại lắm à? Nhìn Minh Thần Tông đi, không nói Thánh Giai cường giả có bao nhiêu người, nhưng mà thấy lão giả tiên phong đạo cốt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần kia không, Lục Bộ Thiên Tôn hàng thật giá thật đấy, một bàn tay cũng có thể đem cả hai gia tộc kia chụp chết, đó mới thực sự là cường giả!”
“Thôi đi, đừng tưởng ta không biết, lão tử phục ở đây đã hơn mười ngày rồi, Lục Bộ Thiên Tôn thì làm sao, ta đếm ra phải có đến 6 vị Linh Đế siêu cấp đại lão xuất hiện rồi a, không thấy mấy tên Thiên Tôn mà ngươi hết lòng sùng bái đều đang co rúc vào một cái chỗ xó xỉnh nào, đến cả thở mạnh cũng không dám à? Đúng là đầu to óc bằng trái nho, vô dụng!”
“Mẹ nó ngươi là người nào, dám mở mồm nhục mạ lão tử, có gan thì bước ra đây!!”
“Đứng ra thì đứng ra, một tên Tôn cấp tứ phẩm mà thôi, gia gia của ngươi nếu sợ liền đem tên của mình viết ngược lại!!”
Sau đó thì hai vị mãnh nhân này trực tiếp lao vào đánh nhau, một bộ ta sống ngươi chết vô cùng liều mạng, thu hút ánh mắt của một đám quần chúng ăn dưa, thậm chí còn có người bình luận, có người trực tiếp mở sạp cá cược, xem thử ai là người thắng, thắng như thế nào, bao nhiêu chiêu thì thủ thắng, phương thức vô cùng chuyên nghiệp giống như ở đây đang đánh lôi đài.
Tràng cảnh như vậy diễn ra thường xuyên, ban đầu còn có người xuất hiện can ngăn, về sau đến cả những người đó cũng lười chẳng muốn quản, dù sao thì hôm nay ngăn được một đám, ngày mai liền có thêm ba trận xích mích nữa, ai rảnh rỗi quản nhiều đến như vậy được.
Càng ngày càng có nhiều thế lực hơn xuất hiện tại đây, mỗi lần đều đưa tới một cơn sóng ngầm mãnh liệt ở trong đám đông, nhị lưu thế lực, nhất lưu thế lực, siêu nhất lưu thậm chí cả đỉnh cấp thế lực cũng muốn chen chân vào phân một chén canh.
Những thế lực này ngày thường không có gì nổi bật, nhưng vì tranh đoạt truyền thừa của cường giả Chí Tôn, tất cả đều liều mạng mang hết cả vốn gốc ra, nhiều thế lực khi xuất hiện, đội hình kinh khủng vượt quá hiểu biết thông thường của người khác khiến ai nấy đều không khỏi kinh hô.
Lại càng thêm hỗn loạn hơn nữa đó là trong số các thế lực tề tựu lại đây, có không ít thế lực vốn là kẻ thù của nhau, trực tiếp động thù thì rất ít, nhưng lời qua tiếng lại chửi nhau giống như mấy bà bán thịt ngoài chợ thì thường xuyên xuất hiện, hiện trường nháo nhào ồn ào đến đinh tai nhức óc.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo thải hồng rẽ mây hạ xuống, tựa như một chiếc cầu đến từ trên thương khung hướng xuống nhân gian, từ bên trên đạo thải hồng là xấp xỉ mấy ngàn người y phục khác nhau, tựa như là mười mấy cỗ thế lực cùng chung nhau mà đến, đáng nói chính là một đám người cầm đầu, thân mặc hoàng y lộng lẫy, khí thế bàng bạc thâm sâu như biển cả, trên mặt ai nấy đều mang theo biểu tình kiêu ngạo.
Rất nhanh liền có tiếng kinh hô vang lên
“Trời ạ, là Thái Diễn Thánh Địa!!”
“Thái Diễn Thánh Địa đến rồi!!”
“Đâu chỉ là mỗi Thái Diễn Thánh Địa, nhìn kìa, bọn họ còn dẫn theo rất nhiều người!”
“Để ta nhìn một chút, Đạo Cung, Cổ Huyền Môn, Lục gia, Hứa gia,.....!Ôi mẹ ơi, 15 đỉnh cấp thế lực a!!”
“Những thế lực kia đều là thế lực dưới trướng của Thái Diễn Thánh Địa, lần này bọn họ thực sự rất nghiêm túc a, chậc chậc, bảy vị Đế Quân, mười sáu vị Tôn Giả, đội hình này ai dám tranh phong?” Một lão giả hai mắt đục ngầu ngẩng lên trời nhìn, tay vuốt chòm râu bạc trên cằm.
Mười lăm cỗ thế lực, trong đó có chín cái siêu nhất lưu, sáu cái đỉnh cấp thế lực, tất cả đều lấy Thái Diễn Thánh Địa cầm đầu, cả bọn khí thế hùng hậu quét ngang tứ phương, lực áp quần chúng, đến cả những vị Linh Đế đại lão vốn đã có mặt cũng không nhịn được mà động dung.
Dẫn đầu chính là một lão giả tiên phong đạo cốt, thân khoác hoàng bào cao quý, trên mặt mang theo thần sắc hòa ái dễ gần, chỉ là hầu như ở đây không có người nào dám coi nhẹ lão đầu tử này, Bạch Hạc Đế Quân, một thân tu vi Ngũ Tọa Linh Đế cường đại đến mức kinh khủng, bất kể địa vị trên giang hồ hay ở bên trong Thái Diễn Thánh Địa đều cao đến mức người khác phải ngưỡng vọng.
Nhóm người của Thái Diễn Thánh Địa không có quá nhiều người, mấy ngàn người đều đa số thuộc về những thế lực tùy tùng kia, bản thân Thánh Địa chỉ có khoảng hơn sáu mươi người gì đó, nhưng toàn bộ sáu mươi người này đều là tinh anh trong số tinh anh, tuy rằng không có siêu phàm cường giả Thiên Tôn trở lên, nhưng tất cả đều là Thánh Quân võ giả, khí thế hùng hậu, căn cơ vững chắc, tuổi tác không quá lớn, chi đội ngũ này ở trong mộ táng nơi chỉ cho phép Thánh Giai võ giả trở xuống tiến vào chính là vô địch, có thể tùy tiện quét ngang tứ phương.
“Các ngươi, cút qua một bên, bản thiếu coi trọng vị trí này!!” Một thanh niên khoảng chừng mười tuổi gì đó, thân vận hoa phục, màu sắc có phần tương tự với những đệ tử của Thái Diễn Thánh Địa nhưng hoa văn trên trang phục có phần tinh tế hơn rất nhiều, hiển nhiên là địa vị vượt xa những đệ tử thông thường kia, lúc này đang dùng một thần sắc ngạo nghễ nhìn chằm chằm một đám nhân thủ đang tập hợp trên một dải đất bằng cách cửa vào mộ táng không xa.
Vị trí này vốn khá là lợi hại, không những vị trí ở rất gần cửa vào mộ táng, hơn nữa địa hình lại cao hơn xung quanh một chút, có thể dễ dàng quan sát hết thảy động tĩnh xung quanh, hơn nữa cảnh sắc cũng không hề tệ, cỏ xanh mơn mởn tươi tắn, vài gốc cây cổ thụ cành lá xum xuê vươn cao tỏa ra bóng mát giữa tiết trời oi bức.
Nơi này thực tế đã bị một đỉnh cấp thế lực là Tạ gia chiếm làm của riêng ngay từ những ngày đầu tiên xuất hiện dị tượng, ai nấy đều muốn một khối bảo địa này nhưng ngại đối phương có một vị Nhất Tọa Linh Đế tọa trấn nên không dám tranh cướp, chỉ có thể mặc kệ đối phương chiếm lấy.
Sở hữu Linh Đế tọa trấn chỉ là điều kiện cơ bản để có thể tự xưng là một đỉnh cấp thế lực, nhưng cái thể loại vừa đủ điều kiện này không được ai công nhận là đỉnh cấp thế lực cả.
Để có thể trở thành đỉnh cấp thế lực, truyền thừa, tích lũy, nhân mạch cùng với rất nhiều thứ khác, kèm theo việc sở hữu Linh Đế cường giả là không thể thiếu, bất kì một đỉnh cấp thế lực nào đều có nội tình vượt xa biểu hiện bên ngoài.
Tuy rằng so sánh với thế lực cấp bá chủ như Thái Diễn Thánh Địa thì những đỉnh cấp thế lực này vẫn còn kém hơn một bậc, nhưng tốt xấu gì cũng là thế lực ở cái tầng thứ cao nhất trên đại lục, mặt mũi là quan trọng nhất, vậy mà hiện tại Tạ gia đường đường là một đỉnh cấp thế lực chân chính nội tình thâm sâu lại đang bị một tên tiểu bối hỉ mũi chưa sạch hất hàm sai khiến, giọng điệu tựa như đang ra lệnh cho người hầu kẻ hạ nhà mình, trực tiếp đem mặt mũi của Tạ gia ném xuống đất sau đó dẫm lên mấy cái.
“Tiểu bối, không nên quá mức càn rỡ, chẳng lẽ