Công kích của Tử Phong bị chặn lại, thân thể của hắn khựng lại một chút, công kích mang theo pháp tắc chi lực liền từ đủ mọi loại góc độ ập tới.
Nhưng hắn cũng không nao núng, bảy ngàn bảy trăm năm mươi tư phù văn tốc độ trên người hắn sáng lên, Tử Phong không dùng đến tốc độ tăng phúc của Tài Quyết nhưng động tác của hắn lúc này cũng nhanh đến mức kinh người, thân ảnh của hắn hơi lóe lên liền né được đại đa số công kích, chỉ còn lại ba bốn đạo công kích vẫn bám lấy hắn không thả.
Tâm niệm Tử Phong vừa động, căn bản không cần hắn phải làm ra động tác gì, Sâm La Vạn Tượng đã vào cuộc, hỏa diễm chi lực, thủy chi pháp tắc, phong câu bén nhọn đã ập tới, trực tiếp đem mấy đạo công kích kia xoắn thành cặn bã, không thể tạo ra chút ảnh hưởng thực tế nào.
Vẫn nói tốc độ dù có nhanh đến đâu cũng không thể nào chạy thoát được pháp tắc chi lực công kích, nhưng đó chỉ áp dụng với công kích pháp tắc thuần túy không mang theo hiệu quả của võ kỹ, công kích dạng này tuy không thể đánh trượt, nhưng sát thương vẫn có điểm hạn chế, vậy nên Linh Đế cường giả khi phóng ra chiêu thức chính là tổ hợp của pháp tắc chi lực cường đại cùng với võ kỹ khủng bố, lực sát thương thập phần kinh khủng, đôi khi chỉ là một chiêu cũng có thể phân thắng bại.
Tử Phong tuy rằng đang ở trong sân nhà của mình, nhưng Sâm La Vạn Tượng cũng không phải toàn năng, đại đa số sức lực đều được dùng để cắt đứt liên hệ của hết thảy võ giả bên trong với pháp tắc chi lực tự nhiên ở bên ngoài.
Mấy chục vị Linh Đế, gần hai trăm Thiên Tôn, vô số Thánh Giai võ giả, có thể áp chế số lượng kinh khủng đến như thế này, bản thân Sâm La Vạn Tượng không còn dư lại được bao nhiêu phần lực lượng để có thể tiến hành công kích, tối đa chỉ có thể cung cấp cho Tử Phong một chút biện pháp phòng vệ.
Cơ mà Tử Phong cũng không phải chỉ dựa vào mỗi Sâm La Vạn Tượng để mà chiến, không thể phủ nhận tầm quan trọng của cái Lĩnh Vực này đối với thực lực của hắn, nhưng bài tẩy của hắn đủ nhiều để có thể bỏ qua vài thứ, hơn nữa Sâm La Vạn Tượng cũng không phải là hoàn toàn bị phế, áp chế lực của nó cực kỳ lợi hại a, giảm bớt biết bao nhiêu gánh nặng cho Tử Phong.
Bạch Hạc Đế Quân lúc này cũng động, lão đem thiếu niên sau lưng mình trực tiếp ném tới chỗ đám người Vu Thần Sơn, miệng nói lớn
“Đại Tư Tế, phiền ngươi chăm lo cho tên nhóc này một chút, coi như lão phu nợ ngươi một ân tình!!”
Đại Tư Tế đón lấy thiếu niên kia, trừng mắt lên nhìn Bạch Hạc Đế Quân, trên mặt biểu lộ vẻ bất mãn, nhưng vẫn y theo lời mà đưa thiếu niên vào trong vòng bảo vệ của chiếc cổ đỉnh.
Mặc dù Thôn Thiên Ma Tông, cụ thể ở đây là Vu Thần Sơn nhìn Thái Diễn Thánh Địa không vừa mắt, nhưng tốt xấu gì đây cũng chỉ là mâu thuẫn của cao tầng hai đại thế lực với nhau, Đại Tư Tế là người có thân phận, sẽ không mất mặt mà làm ra hành động đối phó với một tên tiểu bối lông còn chưa mọc đủ, chủ ý của Bạch Hạc Đế Quân ngược lại vô cùng chính xác, bởi vì sắp tới đây, lão cũng không rảnh để có thể phân ra dư lực bảo vệ cho thiếu niên này.
Bạch Hạc Đế Quân thét lên một tiếng, thân hình trong nháy mắt liền tiêu thất, vượt qua khoảng cách ngàn mét chỉ trong tích tắc, phất trần trong tay vung lên, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ẩm ướt, lão vẩy tay một cái, trên bầu trời liền xuất hiện một kí tự chữ “Ấn” được tạo nên từ thủy chi pháp tắc tinh thuần, phóng thẳng tới trước mặt Tử Phong.
Tử Phong thời thời khắc khắc đều chú ý đến nhất cử nhất động của Bạch Hạc Đế Quân, trong lòng hắn thì lão già này chính là kẻ có lực uy hiếp nhất trong cả bọn, tuy hắn tự nhận mình có đủ sức liều mạng với cả Thất Tọa Linh Đế, nhưng về mặt tu vi thì Bạch Hạc Đế Quân cũng hơn hắn đến tận hai giai vị, hơn nữa xuất thân của đối phương lại đến từ Thái Diễn Thánh Địa vang danh thiên hạ, có quỷ mới biết được bản lĩnh của lão già này lớn đến bao nhiêu.
Ghét của nào trời trao của đó, nhược điểm của Tử Phong chính là công kích pháp tắc chi lực thuần túy, và ngạc nhiên chưa, một chữ “Ấn” của Bạch Hạc Đế Quân chính là loại công kích này, Tử Phong có muốn cũng không thể tránh được.
Cơ mà không thể tránh né liền không tránh né, hắn cũng không sợ, trên người Tử Phong xuất hiện từng tia hắc lôi vờn quanh như rắn rết, Tài Quyết trong tay run lên bần bật, hắn khẽ rít lên một tiếng qua kẽ răng, lưỡi kiếm quét ngang
“Tử Lôi Nhị Kích – Kình Lôi Chấn Ngũ Nhạc!!”
Từ trên lưỡi kiếm phóng ra một đạo hắc lôi mang theo khí tức khủng bố khiến người khác tim đập chân run, đạo hắc lôi vừa mới xuất hiện liền đối đầu với kí tự “Ấn” đang đánh tới, cú va chạm khiến cả hai triệt tiêu lẫn nhau, nhưng không gian lại giống như bị cắt đoạn, tạo thành một đường không gian liệt phùng dài đến gần ngàn mét vắt ngang giữa ở giữa trời, thanh thế cực kỳ kinh người.
Đúng lúc này, một tên Nhị Tọa Linh Đế không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng Tử Phong, đại đao trong tay hắn ánh lên từng đạo hỏa diễm thiêu đốt, nhằm thẳng vào vị trí trái tim của Tử Phong mà đâm tới.
Sở trường của vị Linh Đế này cũng trùng hợp là tốc độ, hắn quan sát nãy giờ, chỉ đến hiện tại mới tìm ra được một tia sơ hở nho nhỏ của đối phương mà dồn toàn lực nhất kích tất sát.
Một chiêu này của hắn không thể không nói rằng vô cùng xảo diệu, hắn nhằm đúng thời điểm Tử Phong vừa mới phóng ra chiêu thức, không có thời gian để biến chiêu, hơn nữa thực lực của Bạch Hạc Đế Quân mạnh mẽ vô song, kẻ địch chắc chắn phải dồn toàn lực chú ý mới có thể hóa giải được một kích kia, thời điểm này tiến hành đánh lén tuyệt sát chính là hoàn hảo không có chỗ chê, hắn tin tưởng rằng dù không thể một chiêu lấy mạng thì cũng có thể khiến đối phương trọng thương.
Cơ mà tính toán thì cũng chỉ là tính toán, hắn ta bỏ qua một sự thật, đó là bất kể Tử Phong vừa rồi có thật sự phải dồn toàn lực để ngăn chặn một kích của Bạch Hạc Đế Quân hay không, Tử Phong vẫn là Tam Tọa Linh Đế không chút giả dối, so với hắn liền trọn vẹn vượt qua một giai vị.
Nhị Tọa Linh Đế đánh lén cũng chỉ có một phần mười tỉ lệ thành công ám toán được Tam Tọa Linh Đế, càng không nói đến cái tên quái thai Tử Phong căn bản không thể dùng Tam Tọa Linh Đế bình thường để cân nhắc.
“Hư Vô Bộ Pháp!!”
Thanh đao của tên Linh Đế kia đâm vào lưng Tử Phong, nhưng mà cảm giác truyền tới từ trên mũi đao hoàn toàn chính là một trận hư không chẳng có chút lực cản nào, thân hình của Tử Phong ở trước mặt đối phương liền trực tiếp hư không tiêu thất, một tích tắc sau liền hiện thân sau lưng kẻ vừa đánh lén.
“Hư Thiểm!!”
Tử Phong dồn lực vào bàn tay, hóa chưởng thành đao, lực lượng của Hư Thiểm không phóng xuất ra ngoài mà bao lấy tay của hắn, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được luồng sức mạnh của Hư Thiểm đang rung lên với tần suất kinh khủng tựa như một lưỡi kiếm cao tần có thể chém đứt đoạn mọi thứ.
Hắn vung tay lên liền quất ra một cái bạt tai, chưởng đao kèm theo đặc tính xuyên phá của Hư Thiểm giống như dao nóng cắt vào bơ trực tiếp phạt bay một mảng xương sọ to cỡ cái bát phía sau đầu tên Linh Đế kia, để lộ ra ngoài não bộ bên trong.
Bàn tay với năm ngón cứng rắn như thép nguội nắm lấy cổ đối phương, móng tay cắm ngập vào trong da thịt xuyên thẳng vào bên trong bóp lấy xương cổ, hai mắt Tử Phong sáng lên từng tia tử quang, sau đó từ trong con ngươi bắn ra hai đạo tia sáng tử sắc găm thẳng vào cái bộ não đang lộ ra trước mặt.
“Yên Diệt Ma Đồng!”
Yên Diệt Ma Đồng phóng xuất phát ra một tiếng rít chói tai đến cực điểm vang vọng không gian, trong nháy mắt liền đem não bộ của tên Linh Đế kia khuấy thành cám lợn văng tung tóe, huyết nhục bên trong bị nướng chín kêu lên từng tiếng xèo xèo, hai đạo tia sáng xuyên thẳng qua hộp sọ của hắn, sinh sinh đâm một đường phóng ra phía ngoài hai con mắt của y sau đó không dừng lại mà một đường phi tới tận phương xa, trên đường đi liền trực tiếp xuyên qua mấy chục tên võ giả xấu số, ngay lập tức giết chết bọn họ trong tích tắc.
“Răng rắc!!”
Bàn tay của Tử Phong siết