Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 656


trước sau



Tử Phong lúc này vẫn chưa thể thoát ra được khỏi sự ảnh hưởng đến từ lực lượng cường đại ban nãy, cơ thể khó lòng di chuyển theo ý của mình, hơn nữa đám tiên hạc kia về cơ bản cũng chính là pháp tắc chi lực thực thể hóa mà biến thành, có muốn né tránh cũng không thể làm được.

Cơ mà ngạc nhiên một chỗ, Tử Phong không hề làm ra hành động gì ngăn cản cả, thậm chí cứ như vậy mà giương mắt lên nhìn bảy tám đầu tiên hạc lao tới xuyên phá thể nội của mình, đem cả người hắn xé tan thành mấy chục mảnh vụn vương vãi khắp nơi.
Bạch Hạc Đế Quân nhìn vào mắt một màn này cũng không khỏi ngẩn ra, dễ dàng đến như vậy ư? Nhưng mà rất nhanh lão liền ý thức được có chuyện gì đó không đúng, ánh mắt lão ngay lập tức hướng về phía những mảnh vụn thi thể của Tử Phong mà nhìn tới, không quan sát thì thôi, vừa mới nhìn thấy, tâm thần của lão liền trở nên căng thẳng, nơi đó nào có cái gì gọi là mảnh vụn thi thể đâu, tất cả huyết nhục của Tử Phong lúc này đều đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một đám chất lỏng đặc sệt màu đen kịt mà thôi.
“Hề Nhược Vũ cẩn thận!!” Giống như cảm nhận được điều gì đó, Bạch Hạc Đế Quân ngay lập tức hướng về phía nữ Linh Đế duy nhất ở đây mà gầm lên.
Hề Nhược Vũ lúc này đang đau khổ chống trả công kích ác liệt đến từ quân đoàn Địa Ngục của Tử Phong, những quái vật hung hãn tuyệt luân kia giống như không cần đến mạng sống của mình, dù đại đa số chỉ mang theo tu vi Thiên Tôn căn bản không chịu nổi một kích cũng liều mạng lao lên bất kể hậu quả, cứ một lớp bị đánh giết liền lại có một lớp tiếp theo tràn lên giống như sóng biển vỗ lên bờ cát liên miên bất tận.
Nhưng đó cũng không phải là vấn đề thực sự, những sinh vật khủng bố đạt tới Linh Đế chi cảnh kia mới là thứ khiến Hề Nhược Vũ tuyệt vọng không thôi, bản thân nàng tu vi không hề kém, Nhị Tọa Linh Đế cũng không phải là dạng vừa, chiến lực đồng dạng vô cùng nổi bật trong đồng cấp, nàng có tự tin rằng dù có bị vài ba Nhị Tọa Linh Đế khác vây công thì cũng không rơi vào hạ phong.


Chỉ là vây công nàng không phải đơn giản như vậy, Nhất Tọa Linh Đế hơn ba trăm, Nhị Tọa Linh Đế gần tám mươi, đến cả quái vật cấp Tam Tọa Linh Đế cũng có đến mười mấy đầu.
Đứng trước lực lượng khủng bố như vậy, Hề Nhược Vũ có thể sống sót đến tận bây giờ phải nói là kì tích, một phần đó là bản thân nàng chiến lực cũng không tệ, thủ đoạn nhiều vô số, hơn nữa những đầu quái vật kia so với võ giả vẫn còn thiếu chút hỏa hầu, ví dụ như là nếu một Tam Tọa Linh Đế có mặt tại đây, muốn đánh bại vị cường giả đó thì phải cần đến rất nhiều quái vật cùng cấp bậc vây công mới có cơ may thành công, đó là lí do tại sao nàng chỉ có tu vi Nhị Tọa Linh Đế nhưng cũng vẫn có thể cầm cự tới lúc này.
Nhưng thực tế phần lớn vẫn là dựa vào sự bảo hộ của những đầu tiên hạc kia, bọn chúng chính là át chủ bài của một Ngũ Tọa Linh Đế đỉnh phong như Bạch Hạc Đế Quân, có thể nói rằng mỗi một đầu tiên hạc đủ năng lực để miểu sát một đầu quái vật Tam Tọa Linh Đế cũng không sai, tuy không thể hoàn toàn bảo vệ Hề Nhược Vũ chu toàn, nhưng giảm bớt bảy tám thành áp lực là chuyện trong tầm tay.
Lúc này Hề Nhược Vũ vừa mới dùng nhuyễn kiếm chặt đứt đầu một con quái vật Nhất Tọa Linh Đế ở trước mặt, còn chưa kịp thở dốc thì liền nghe thấy thanh âm gầm rú của Bạch Hạc Đế Quân bên kia.

Nhưng mà nghe thấy thì nghe thấy, nhưng nàng cũng không thể làm được gì, đúng hơn là, nàng căn bản không có thì giờ để có thể làm được gì.
Ngay khi Bạch Hạc Đế Quân vừa mới dứt lời, cái bóng dưới chân của Hề Nhược Vũ đột nhiên sôi lên ùng ục sau đó bùng nổ, hàng loạt cánh tay đen ngòm từ bên trong cái bóng vươn ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay cổ chân của Hề Nhược Vũ tựa như những gọng kìm, đem cả người nàng giơ lên trên không trung.

Hề Nhược Vũ kinh hoàng muốn vận dụng lực lượng giãy ra khỏi trói buộc, nhưng không chỉ là những cánh tay quỷ dị kia truyền đến một luồng cự lực khủng bố phong tỏa hoàn toàn cử động của nàng, pháp tắc chi lực cũng đột nhiên giống như rời khỏi sự kiểm soát của nàng, bất kể nàng cố gắng câu thông điều khiển đến mức nào cũng không có tác dụng.
Hề Nhược Vũ tuy bị bất ngờ sợ hãi, nhưng Nhị Tọa Linh Đế chính là Nhị Tọa Linh Đế, nàng ngay lập tức liền nghĩ ra đối sách, đã không thể sử dụng pháp tắc lực tự nhiên, vậy thì sử dụng pháp tắc chi lực tự thân cũng được! Chỉ là nghĩ thì hay hơn làm, Hề Nhược Vũ còn chưa kịp điều động lực lượng, từ bên dưới cái bóng đen, Tử Phong đột nhiên lao lên, trên tay của hắn chẳng biết từ lúc nào đã cầm theo một lưỡi hái đen tuyền khổng lồ, tử quang lưu chuyển dọc theo chiều dài lưỡi hái trông cực kì ma mị.
“Thí Thần Ma Nhận!!”
Tử Phong xoay ngược lưỡi hái, từ phía bên dưới móc lên, một đạo tử quang lóe sáng, sau đó lưỡi hái liền trực tiếp đâm xuyên qua ổ bụng của Hề Nhược Vũ từ sau ra phía trước, sau đó hắn đưa tay giật mạnh lưỡi hái trong tay một cái, sinh sinh đem phần thân giữa của nữ nhân trước mặt xé ra thành một cái khe hở cự đại, nội tạng ruột gan bên trong cứ như vậy mà tuôn trào ra bên ngoài treo lòng thòng giữa không trung.
Hề Nhược Vũ chỉ cảm thấy một cơn đau đớn thấu tận tim can xông thẳng lên đại não, không nhịn được mà hét lên một tiếng thê thảm, nhưng mà ác mộng cũng chỉ vừa mới bắt đầu, bởi vì ngay sau khi Tử Phong lùi lại một chút, những cánh tay đen kịt kia liền nhấc cơ thể của Hề Nhược Vũ sau đó kéo thật mạnh về bốn hướng khác nhau.

“Răng rắc....xoàn xoạt....!”
Tiếng xương cốt nứt đoạn, tiếng huyết nhục bị xé rách vang lên giống như tiếng xé vải, Hề Nhược Vũ trong nháy mắt liền bị xé tung thành mấy mảnh tàn thi, máu tươi cùng với nội tạng rồi thịt vụn các thứ văng tung tóe trên không trung.

Trên thực tế thì Hề Nhược Vũ vẫn còn sống, hơn nữa nàng trực tiếp trải nghiệm toàn bộ cảm giác bị phanh thây có tư vị ra sao, lúc này cơn đau đớn đến mức tận cùng của sự thống khổ không ngừng trùng kích tâm thần của nàng, chỉ là cường giả ở thứ bậc này, tinh thần vẫn luôn giữ được một tia linh quang bất diệt, nàng cố gắng gạt bỏ đau đớn, triệu tập lực lượng pháp tắc khôi phục lại cơ thể mình.
Cơ mà ở giữa chiến trường nơi ngươi chết ta sống, làm gì có chuyện Hề Nhược Vũ có thể dễ dàng mà khôi phục như vậy, chỉ thấy ở tại nơi mà nửa thân trên tàn tạ của nàng rơi xuống đất, trong nháy mắt liền xuất hiện mười mấy đầu Cốt Quỷ, ánh mắt rực sáng như ma trơi trong nghĩa địa, khóe miệng bọn chúng chảy nhễu ra nước dãi nhỏ xuống thành từng dòng.
“Aaaaaaaaaaahhhhhhh!!”
Một tiếng gào

thảm thiết đứt ruột đứt gan vang lên, Hề Nhược Vũ ngay lập tức bị nhấn chìm bởi đám Cốt Quỷ đó, âm thanh của huyết nhục bị cắn xé, tiếng xương cốt ở trong khoang miệng bị hai hàm răng nhai nuốt rau ráu không ngừng vang lên, một mỹ nữ sắc nước hương trời cứ như vậy mà ra đi mãi mãi, hơn nữa đến chết cũng không được toàn thây, một cái chết thập phần thê thảm.
Tử Phong căn bản không hề để ý tới tiếng hét tê tâm liệt phế đằng sau lưng mình, Hề Nhược Vũ là một nữ nhân rất đẹp, thậm chí ở trong mắt của hắn, nàng dễ dàng có thể được đánh giá hơn 90 điểm trên thang điểm 100, nhưng mà đẹp mắt hay không thì cũng chẳng quan trọng, nàng ta không phải là nữ nhân đầu tiên bị hắn giết chết, lại càng sẽ không phải là kẻ cuối cùng, dù sao thì ở trong mắt hắn, ngoại trừ người thân của mình ra, hết thảy đều không đáng giá hắn phải quan tâm.
Ánh mắt của Tử Phong nhìn về phía Bạch Hạc Đế Quân không khỏi ánh lên mấy tia hài hước, Bạch Hạc Đế Quân không hổ là cường giả thành danh đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu thập phần cường hãn, lão nhìn ra được chính mình sở hữu một tốc độ có một không hai, vậy nên công kích đánh ra toàn bộ đều là pháp tắc chi lực thuần túy, không cho bản thân tránh né.

Cơ mà Bạch Hạc Đế Quân có vẻ vẫn chưa nhận ra một điều, đó là Sâm La Vạn Tượng từ đầu tới giờ ngoại trừ thay đổi hoàn cảnh môi trường xung quanh và tạo ra một chút lực áp chế lên pháp tắc thì không còn tác dụng gì nữa, nhưng nói gì thì nói, Sâm La Vạn Tượng vẫn chính là sân nhà của Tử Phong, hắn nào có thể dễ dàng bị khắc chế đến như vậy.
Nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra lại chóng vánh, Bạch Hạc Đế Quân vừa mới dứt lời thì Hề Nhược Vũ liền chết thảm, đến cả một cơ hội cho lão phản ứng cũng không có, trong lòng lão ngập tràn lửa giận đến mức khuôn mặt tím tái, trông thấy Tử Phong đứng đó nghiêng đầu liếc chính mình, lão có thể nhìn thấy được vẻ trào phúng trong đôi mắt của đối phương.
Miệt thị, miệt thị trắng trợn!! Bạch Hạc Đế Quân tức đến mức râu tóc dựng đứng run rẩy, cơ mặt co quắp dữ tợn, hai mắt rực cháy nộ hỏa xung thiên, lão cũng không quản chuyện sau này như thế nào nữa, ngày hôm nay dù lão có phải tung hết toàn bộ con bài chưa lật cũng thề phải để cho kẻ địch phải trả giá đắt.
Bạch Hạc Đế Quân thét dài một tiếng, đám tiên hạc đang giao chiến kịch liệt với quân đoàn Địa Ngục của Tử Phong cùng với hằng hà sa số pháp khí bay lượn trên bầu trời nghe thấy tiếng thét này liền mặc kệ địch nhân trước mặt, cũng không thèm quan tâm đến việc yểm trợ cho ba tên cường giả Linh Đế còn lại, nhất loạt bay về phía chỗ của Bạch Hạc Đế Quân.

“Thiên Hạc Chiến Y!!”
Theo sau tiếng gầm thét tràn ngập phẫn nộ của Bạch Hạc Đế Quân, toàn bộ mấy vạn đầu tiên hạc đồng loạt phát ra ánh sáng chói lòa tràn ngập không gian, sau đó tất cả đều dung nhập vào với nhau, hóa thành một đạo quang mang bao phủ lấy Bạch Hạc Đế Quân vào bên trong.
Tử Phong không ngăn cản, hắn thoải mái đứng tại chỗ, một tay cầm lấy Thí Thần Ma Nhận, một tay còn lại giơ lên tạo thành ấn quyết, quân đoàn Địa Ngục của hắn đột nhiên giống như phát điên, không còn đám tiên hạc quấy nhiễu chặn đánh, tất cả bọn chúng nhắm thẳng tới ba tên Linh Đế còn lại mà lao tới như không muốn mạng, tựa như muốn đem kẻ địch nghiền nát thành cám bã dưới lực lượng tuyệt đối.
Cùng một lúc đó, trên bầu trời tiếp tục xuất hiện thêm vô số hắc động to nhỏ, càng nhiều pháp khí từ bên trong những hắc động đó chậm rãi vươn ra, pháp khí này theo sau pháp khí khác liên miên tưởng chừng như vô cùng vô tận.
Quang thải trên người Bạch Hạc Đế Quân tán đi, lúc này lão xuất hiện trên bầu trời, trên người là một kiện khải giáp màu lam lấp lánh tựa như giọt sương ban mai dưới ánh nắng bình minh, đằng sau lưng là một cặp cánh chim tựa như cánh thiên sứ vươn rộng nhẹ nhàng chuyển động, gương mặt tuy già nua nhưng vẫn vô cùng quắc thước, chòm râu cùng mái tóc dài bạc trắng bay phất phơ trong gió, trong tay lão không còn là cây phất trần ban nãy nữa, thay vào đó là một thanh trường kích thập phần hoa lệ, trông Bạch Hạc Đế Quân lúc này nào còn lại chút gì vẻ tiên phong đạo cốt đâu, đây thuần túy chính là một tôn chiến thần đang xông pha trận mạc phá ải chém tướng như thái rau cắt thịt a.
Tử Phong nheo mắt nhìn Bạch Hạc Đế Quân uy phong lẫm liệt, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, chuyện này coi bộ càng ngày càng thú vị rồi đây.

Hắn cảm thấy huyết mạch trong người trở nên sôi sục trong hưng phấn, mặc dù những năm gần đây hắn đã thay đổi, không còn bồng bột sốc nổi như trước nữa, nhưng tận sâu thẳm bên trong xương cốt của mình, hắn vẫn là một thành phần hiếu chiến đến mức cuồng loạn, lúc này trước mặt đang có kẻ địch mạnh mẽ, Tử Phong sao có thể không cảm thấy thích thú được.
Bát Tự Thần Hỏa vốn vẫn luôn bốc cháy cả tám kí tự kể từ khi Tử Phong tạo ra kí tự thứ chín “Thống trị”, cơ mà vào thời điểm hiện tại, kí tự “Violenza” (Bạo Lực) của hắn đang bốc cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết, một cảm giác khô nóng thô bạo nhanh chóng len lỏi khắp tứ chi bách hải của Tử Phong, khiến cả người hắn căng lên như muốn nứt vỡ, ý niệm muốn được phát tiết cỗ lực lượng này trở nên mạnh mẽ một cách kinh khủng.
“Bạch Hạc đừng lo, sư thúc tới giúp ngươi đây!!”
Một giọng nói mang theo âm vực có phần trẻ tuổi của một nam tử vang lên, Tử Phong đột nhiên quay đầu sang bên cạnh, không biết từ lúc nào, phía bên trái của hắn đã xuất hiện một thân ảnh, kiếm trong tay thân ảnh này nhằm thẳng vào cần cổ của Tử Phong mà chém tới, tốc độ nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi, Tử Phong có thể kịp thời phản ứng, nhưng cơ thể hắn thì không nhanh được đến như vậy.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện