Trước con mắt kinh dị của Lý An, từ bên trong cột lửa thông thiên khủng bố kia, một thân ảnh chậm rãi đạp không bước ra ngoài, chỉ thấy đó là một thân ảnh được bọc trong khải giáp vô cùng uy vũ, lớp giáp trụ màu đen tràn ngập góc cạnh sắc bén trông cực kỳ dữ tợn, bề mặt khải giáp xuất hiện vô số những đạo vết nứt nối liền vào với nhau như một đám mạch máu kéo dài từ trên xuống dưới, bên trong từng vết nứt ánh lên quang mang màu tử sắc chói lòa ngược lại với vẻ thâm trầm âm u của lớp giáp đen.
Tử Phong điềm nhiên như không có chuyện gì đi ra khỏi cột lửa, khải giáp trên người hắn đến cả một vết trầy xước cũng không có, hoàn toàn coi một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên vô cùng cường đại kia còn không bằng cái rắm, chiếc mũ trụ trên đầu hắn lúc này không còn trông giống với lúc trước nữa, nửa dưới mũ trụ tách ra tạo thành một cái miệng tràn ngập từng cái răng bén nhọn như răng dã thú, đỉnh đầu của hắn là một cặp sừng dài cỡ nửa mét uốn cong lên phía trên, ở giữa phần đỉnh của hai chiếc sừng đó là một quả cầu lửa màu đen tuyền đang bốc cháy hừng hực, chốc chốc còn có thể thấy được những tia điện mang tử sắc lóe lên từ bên trong khối hắc hỏa cầu đó, sáu khe hở trên chiếc mũ trụ cũng phun trào ra ngoài một ngọn lửa màu tím đen không ngừng nghỉ.
Những ngón tay của hắn vốn ban đầu đã cong cong bén nhọn tựa như vuốt rồng, vậy thì hiện tại bọn chúng còn trở nên có phần dị dạng hơn, chiều dài ngón tay tăng lên, móng vuốt càng trở nên xù xì sắc bén gai góc hơn nữa, từ khuỷu tay của hắn vươn ra một cái gai nhọn lớn kéo dài về phía vai gần như ngang hàng với tai của hắn.
Chiếc áo choàng rách nát sau lưng không biết đã biến mất từ lúc nào, nhưng thay vào đó là một bộ sáu cái cánh trải rộng đến hơn ba mét với một ngọn lửa màu đen tuyền âm u lạnh lẽo làm thân cánh, những đoạn gai nhọn tương tự như bộ giáp Tử Phong đang mặc làm khung xương của sáu cái cánh đó.
Trên ngực hắn xuất hiện một viên bảo ngọc màu tím đậm gần như đã biến thành màu đen đến phân nửa to bằng cái bát, toàn bộ những vết nứt chằng chịt trên khải giáp của Tử Phong đều xuất phát từ viên tử ngọc này mà ra.
Linh khí hay linh lực là một thứ vô hình với tầm nhìn thông thường, thực ra không phải là bọn chúng vô hình vô sắc, mà đơn giản là do mật độ linh khí.
Linh khí hay linh lực một khi đạt tới mật độ nồng đậm nhất định liền có thể thực thể hóa trước ánh mắt bình thường, ví dụ trực quan nhất đó chính là linh thạch hoặc linh dịch, đều là do linh khí ở một mật độ siêu cô đặc thực thể hóa mà thành.
Điều kiện như vậy rất khó có thể xảy ra, chỉ có một số cực ít địa mạch hoặc nơi phong thủy bảo địa dồi dào linh khí đến mức cực điểm mới có thể xuất hiện trạng thái linh khí thực thể hóa đó, hơn nữa quá trình ngưng thực cũng kéo dài hàng trăm vạn năm, tuyệt không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Thế nhưng mà xung quanh Tử Phong lúc này, linh lực từ trên người hắn rò rỉ ra ngoài quá nhiều, quá mức nồng đậm, mật độ khủng khiếp đến mức linh lực vừa mới tiếp xúc với không khí bên ngoài liền trực tiếp thực thể hóa, biến thành từng đạo khói đặc màu đen pha lẫn một màu trắng xám ảm đạm u tịch bốc lên cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh áp khủng bố tuyệt luân phóng thích ra tứ phương tám hướng, đem cả một phiến thiên địa trong khuôn viên mấy vạn dặm rung chuyển như tận thế hàng lâm, lúc này Tử Phong kinh khủng tới mức hắn không cần làm gì cả, chỉ đơn giản là sự tồn tại của hắn cũng khiến không gian ở tại nơi này không thể chịu nổi áp lực mà sụp đổ, mỗi một bước chân hắn đặt xuống đều mang đến dư chấn phảng phất như thiên băng địa liệt.
Từ trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức quỷ dị, âm trầm, tàn ác, đọa đày đến mức khủng bố, phảng phất như là một đầu viễn cổ ma đầu tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say ngàn vạn năm, chuẩn bị hủy diệt nhân gian thêm một lần nữa.
Lý An hét lên một tiếng thất thanh xong không nhịn được mà há miệng phụt ra một ngụm máu, sắc mặt vốn đã tái xanh hiện lại càng trở nên trắng bệch không còn một giọt máu, ánh mắt của hắn vô tình cố ý nhìn phương xa phía cánh cổng dẫn vào mộ táng.
Sườn núi nơi cổng mộ táng dựa vào là thứ duy nhất vẫn còn tồn tại trong bán kính mấy chục vạn dặm xung quanh đây, tất cả mọi thứ khác bất kể trên mặt đất hay là ở trong lòng đất đều đã bị nghiền nát thành cám vụn, nhưng mà bản thân cái sườn núi hay cánh cổng đều không phải là thứ khiến Lý An để mắt đến.
Chỉ thấy lơ lửng ở giữa sườn núi, Thiết Thủ Thần Tướng Sở Bảo Ngọc cả người....không phải nói là nửa người, bởi vì lúc này toàn bộ phần thân từ bụng dưới kéo xuống không biết đã biến đi đằng nào, để lại một cái khoang bụng da thịt xé rách nham nhở, ruột gan nội tạng từ bên trong lòng thòng rơi ra bên ngoài, một cánh tay gần như bị xé đứt hoàn toàn ra khỏi bờ vai, chỉ còn dính lại một chút gân cơ níu giữ không cho cánh tay gãy đoạn đó rời hẳn ra ngoài, một cánh tay còn lại thì máu thịt be bét nát bấy trông không khác gì miếng giẻ rách tàn tạ.
Một cây gai nhọn đâm vào một con mắt của Sở Bảo Ngọc, xuyên thẳng qua đầu lâu mà trực tiếp găm vào vách đá phía sau, đem nửa bộ tàn thi của nàng treo lủng lẳng trên không trung, gương mặt xinh đẹp đã bị tàn phá không còn ra cái hình thù gì nữa, xương cốt trên mặt dập nát, sống mũi vỡ tung, quai hàm bị đánh tan để lại phần hàm dưới không toàn vẹn, có thể nhìn thấy cả cuống họng của nàng lộ hẳn ra bên ngoài, trên người nàng hoàn toàn không có chút sinh cơ, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Cơ mà Sở Bảo Ngọc cũng không cô đơn, bởi vì cách thi thể của nàng không xa chính là Trường Hận Huyết Lang Cao Sĩ Kỳ, đúng hơn mà nói, là hai nửa thân thể của hắn, lúc này giống như con nhím găm đầy gai nhọn, hàng trăm chiếc gai nhọn dài gần hai mét to cỡ ngón tay đem tàn thi của hắn đóng đinh lên trên vách đá, cơ thể giống như bị một cự lực khủng khiếp cưỡng ép xé tan thành hai nửa không bằng nhau theo chiều dọc, một nửa giữ lại nguyên vẹn phần đầu, trong khi đó nửa còn lại chỉ mang theo một chân và một tay, nội tạng bên trong chẳng biết đã rơi vãi đi nơi nào rồi, đầu lâu của Cao Sĩ Kỳ phảng phất như bị một thanh lợi kiếm chém ngang, đem phần đỉnh đầu thổi bay để lộ phân nửa bộ não sền sệt ở bên trong hộp sọ không hoàn chỉnh, đôi mắt của hắn đến tận lúc chết vẫn trợn trừng lên giống như đang nguyền rủa hung thủ chết không được yên lành.
Nhìn thấy thảm trạng của hai người đồng bạn, Lý An hối hận đến xanh cả ruột, nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn thà rằng Bạch Hạc Đế Quân chết ở nơi này cũng được, tuyệt đối sẽ không tham chiến, lại càng sẽ không cho rằng cái ý tưởng sử dụng lời nói để nhiễu loạn kẻ địch của mình có bao nhiêu sáng suốt, bởi vì nếu như lúc trước chiến đấu thảm liệt, nhưng đại khái vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, vậy thì kể từ lúc hắn buông lời thóa mạ nữ nhân của con quái vật kia, cục diện hoàn toàn nghiêng về một phía, là đơn phương nghiền ép, không hề có một chút cơ may phản kháng nào hết, cả đời này hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi đến tận xương tủy đến như vậy.
Đột nhiên, Lý An nghe thấy một tiếng thở nhẹ tựa lông hồng, hơi thở u ám lạnh lẽo sâu thăm thẳm tựa như thâm uyên không đáy tối đen như mực khiến cả phiến thiên địa run rẩy như muốn sụp đổ, xương cốt trong người hắn cảm thấy từng tia ớn lạnh chạy ngang dọc khắp nơi, đôi mắt không tự chủ được mà chớp nhanh lấy hai cái.
Chỉ là trong tích tắc ngắn ngủi đó, cái chớp mắt đầu tiên khiến Lý An mất đi bóng dáng của Tử Phong, để đến khi cái chớp mắt thứ hai chấm dứt, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm nhìn của hắn là một cái lợi trảo đang ngày càng phóng to trước mắt.
“Bốp!! Rắc!!”
Tốc độ của Tử Phong nhanh tới mức cực hạn, so với lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém, hơn nữa đây không phải chỉ đơn thuần là tốc độ của nhục thân, mà đã đạt tới cấp độ quy tắc, chính xác mà nói, hắn đang bẻ cong quy luật của tự nhiên để khiến tốc độ của mình thành sự thực.
Bàn tay gai góc với năm chiếc móng vuốt sắc lẹm như liêm đao của Tử Phong trực tiếp đập thẳng vào mặt Lý An, cú va chạm kèm theo lực lượng có thể khiến cả một mảnh đại lục vỡ tan đem da thịt xương cốt của Lý An nghiền nát, năm ngón tay như năm cái móc câu nắm chặt lấy mặt của Lý An sau đó cả người hắn trực tiếp bị Tử Phong lôi đi.
Tử Phong một tay nắm đầu Lý An, cả người hóa thành một đạo lưu tinh xuyên phá không gian, để lại một dãy dài tàn ảnh cùng với không gian phá toái phía sau.
Hắn từ trên không trung lao xuống mặt đất, trực tiếp đem Lý An trong tay đập xuống mặt đất sau đó tiếp tục ma sát một đường dài hàng chục cây số, lực lượng cường đại lan tràn khiến đại địa thêm một lần nữa tách ra thành một cái khe vực sâu vạn trượng.
“Cút!!”
Lý An không biết lấy từ đâu ra lực lượng, đột nhiên vùng thoát khỏi áp chế của Tử Phong, thân hình trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi khác cách xa mấy ngàn mét, gương mặt của hắn lúc này be bét tràn ngập máu tươi cùng với thịt vụn, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu trảo ấn để lại với năm đạo móng vuốt cắt sâu vào huyết nhục.
Cơ mà Lý An cũng không có thì giờ để ý tới thương thế trên mặt, hắn lấy ra một viên đan dược lấp lánh bảy sắc bỏ vào miệng, ngay lập tức lực lượng vô cùng vô tận giống như sóng vỗ vào bờ tràn ngập khắp tứ chi bách hải của hắn, nhất thời khiến mọi mệt nhọc ban đầu của hắn không cánh mà bay, chỉ là hắn biết rất rõ rằng trạng thái này không thể kéo dài được lâu, hắn không có thời gian để lãng phí.
Thanh đại kiếm bản mệnh pháp khí của Lý An đã bị Tử Phong trực tiếp bẻ gãy thành mấy đoạn từ lúc nào, nhưng tốt xấu gì cũng là Thất Tọa Linh Đế chí cường