Bên trong mộ táng, đã mấy ngày trôi qua nhưng đám người Trần Duệ vẫn chưa tới được đích đến của mình, khu rừng này giống như là một ma trận, càng đi càng lạc lối, hoàn toàn mất đi khả năng xác định phương hướng.
Thời gian ở trong này có vẻ như không đồng nhất với thời gian ở Huyền Linh đại lục, một ngày ở nơi này đại khái chỉ khoảng hơn một tiếng so với bên ngoài, tức là nhanh hơn xấp xỉ 20 lần tả hữu.
Mọi người cũng không có sợ hãi hay là xuất hiện tâm tình hoảng loạn, bởi vì tuy rằng lạc đường, nhưng đại khái không gặp phải nguy hiểm gì nhiều, mấy ngày nay cả bọn cũng mấy lần đụng độ với thất giai yêu thú, chỉ là vài đầu yêu thú này còn chưa kịp làm nên trò trống gì thì đã bị Diệp Mị Nhi trực tiếp biến thành đồ ăn tiến vào trong dạ dày, tác dụng duy nhất của bọn chúng có lẽ là để làm ấm bụng nàng đôi chút.
“Tiền bối, chúng ta sắp đến nơi chưa?” Trần Duệ có chút chán nản truyền âm cho Tần Như Ngọc.
“Sắp rồi, yên tâm, lần này phương hướng là chính xác, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.”
“Tiền bối cũng nói như vậy mười hai lần trước đó.....” Trần Duệ câm nín nói, biểu lộ trên mặt chỉ thiếu muốn viết thẳng hai chữ “không tin” lên trên.
Nói đến đây Tần Như Ngọc cũng hơi xấu hổ, đường đường là cường giả Chí Tôn, tuy hiện tại đã xuống cấp đến mức chỉ còn lại một đạo tàn hồn, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả vấn đỉnh thiên hạ, vậy mà mấy ngày nay nàng lại bị một khu rừng cỏn con vây khốn, nói không xấu hổ mới là lạ.
Trong khi đó thì mấy người Lãnh Băng Băng lại không có gấp rút gì cho lắm, bọn họ không hề có ý muốn thu thập thiên tài địa bảo hay tương tự như vậy, mò mẫm trong rừng hay chạy ra bên ngoài tìm hiểu nơi khác cũng đều như nhau, vả lại bên trong rừng rậm vẫn thường xuyên xuất hiện yêu thú cường đại, đủ để làm đối tượng luyện tay cho mọi người, trải qua mấy ngày chiến đấu, ai nấy đều có thể cảm thấy chiến lực của mình nâng cao không ít, đến cả tiểu nha đầu Nhiếp Tiểu Thiến cũng trở nên dạn dĩ hơn nhiều, như vậy cũng có thể coi là hoàn thành mục tiêu khi tiến vào trong mộ táng này rồi.
Trần Duệ vốn không có chút tin tưởng nào đối với lời bảo đảm của Tần Như Ngọc, nhưng lần này người sai là hắn, bởi vì sau khi chạy loạn thêm khoảng bốn canh giờ nữa, khung cảnh trước mặt mọi người biến đổi hoàn toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy đập vào mắt mọi người chính là một khu vực địa hình lòng chảo vô cùng rộng lớn, đại khái bao trùm lấy phương viên kéo dài mấy trăm dặm, ở nơi này không hề có một cành cây ngọn cỏ nào cả, chỉ đơn thuần là một bãi đất trống không, ba mặt tiếp giáp rừng cây, mặt còn lại tựa lưng vào một ngọn núi lớn.
Sở dĩ nói rằng Trần Duệ đã tính sai, là bởi vì ở nơi chân núi trước mặt, có một tấm bia đá khổng lồ cao tới chín trăm mét, bề rộng xấp xỉ trăm mét, sừng sững tựa như một cây cột trụ chống trời, bên trên mặt bia đá khắc lấy hàng ngàn hàng vạn những văn tự kỳ bí uốn éo như dây leo nối tiếp lẫn nhau, từ trên tấm bia tỏa ra khí tức thâm ảo thần bí, mộc chi linh khí dày đặc vờn quanh tấm bia gần như hóa thành thực chất, lâu lâu lại có một tia thoát ra ngoài, nhưng chỉ một tia linh khí mộc hệ mỏng như sợi tóc cũng mang theo lực lượng khổng lồ, trực tiếp khiến cả một mảng rừng rậm phụ cận bên ngoài khu lòng chảo đâm chồi nảy lộc, mỗi cái cây đều bành trướng to hơn không ít, tựa như trực tiếp lớn thêm mấy ngàn năm tuổi.
Tất cả mọi người dường như bị trấn trụ bởi cảnh tượng kỳ ảo trước mắt, đây hẳn chính là mộc hệ kỳ vật mà cả bọn đang nhắm tới, chỉ là cái thứ trước mắt này tuyệt đối không phải là vật gì đơn giản, bọn họ ở cách xa không biết bao nhiêu cây số mà vẫn có thể cảm nhận được mộc chi linh khí nồng đậm đến cực điểm, khi đến tận nơi thì mới biết rằng đó chỉ là một tia linh khí mỏng manh đến cả một phần triệu nguyên bản cũng không bằng tùy tiện thoát ra mà thôi, lợi hại như vậy sao có thể là phàm vật được.
“Cái thứ này.....chúng ta có nên động tới nó không?” Trần Duệ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hồi lâu mới lên tiếng.
Hắn lịch lãm rèn luyện khắp nơi, rất rõ ràng một đạo lí rằng bản lĩnh tới đâu thì chỉ nên đặt mục tiêu tới đó, nếu quá mức tham lam muốn há miệng lấy thân rắn đòi nuốt voi, tỉ lệ cao chính là tự đẩy bản thân vào trong nguy hiểm, thân là đồ đệ của Tử Phong, thấm nhuần tư tưởng cẩn thận của vị sư phụ này, Trần Duệ không dám mạo hiểm a, dù sao thì nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui cũng thấy cái bia đá này không phải là thứ mà một Tôn cấp nên nhúng chàm.
Diệp Mị Nhi nhìn sắc mặt không được tốt lắm của mọi người, nghiêng đầu hỏi
“Đây có phải là thứ tốt mà Tiểu Duệ Duệ nói lúc trước đúng không?”
Trần Duệ đối với cái xưng hô quái đản này của nàng nghe nhiều cũng thành quen, chỉ đơn giản gật đầu một cái
“Hẳn là vậy, chỉ là thứ này không đơn giản, với thực lực của chúng ta chưa chắc có thể bắt nó vào tay.”
Thực ra còn một lí do nữa để Trần Duệ khẳng định như vậy, đó là đến cả chính Tần Như Ngọc cũng không nhận ra nổi tấm bia đá này là thứ gì, điều duy nhất mà nàng biết đó là những văn tự khắc trên cổ bia chính là phù văn, nhưng bản thân nàng đối với phù văn chi đạo nhất khiếu không thông, căn bản bất lực chẳng thể tra ra được manh mối gì.
Diệp Mị Nhi nghe vậy liền cúi đầu trầm tư một chút, sau đó phun ra một câu
“Tính toán nhiều làm gì, đồ tốt thì phải lấy a!!”
Nói xong liền nhún mình một cái, cả người hóa thành một viên đạn pháo trực tiếp lao thẳng về hướng bia đá không chút sợ hãi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Mị Nhi xông lên, thực lực mỗi người đều kém xa nàng đến mấy vạn dặm, bất lực không ngăn cản nổi, chỉ có thể cầu mong nơi này không có dị biến xảy ra.
Chỉ là ghét của nào trời trao của ấy, dị biến đích thực xảy ra, ngay khi Diệp Mị Nhi đến gần tấm cổ bia, một luồng ánh sáng xanh lục từ trên cổ bia bắn thẳng vào người nàng, lúc trước nàng dùng tốc độ kinh nhân lao tới nhanh bao nhiêu thì hiện tại nàng bị bắn ngược lại nhanh đến bấy nhiêu, cơ thể nàng mất đi tự chủ mà văng ra xa, đâm thẳng xuống mặt đất cày ra một cái rãnh sâu hoắm.
Đạo quang mang màu xanh lục kia sau khi đánh bay Diệp Mị Nhi liền giống như một làn khói tụ tập lại với nhau, sau đó hóa thành một cái hư ảnh cùng màu, cơ mà chưa dừng lại tại đó, đạo hư ảnh này một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, cho đến khi trọn vẹn xuất hiện ba mươi hai hư ảnh mới dừng lại.
Những hư ảnh này giống nhau như đúc, mang theo hình dáng nhân loại, nhưng ngũ quan mờ nhạt chỉ có hai con mắt phát ra ánh sáng lục sắc là rõ ràng, khí tức bọn chúng vô cùng cường đại, so với Thánh Quân cao giai đỉnh phong cường giả cũng chỉ có hơn chứ không có kém.
Diệp Mị Nhi từ bên trong đống đất đá lao lên, một đòn vừa rồi trông có vẻ mạnh mẽ nhưng đối với dạng da dày thịt béo như nàng thì còn không bằng muỗi đốt, cơ mà bị cắt ngang cơn hưng phấn khiến nàng vô cùng tức giận, đôi mắt đen kịt xuất hiện từng đạo tơ máu đỏ quạch, làn da căng mịn xuất hiện từng dòng chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống, trong chớp mắt hóa thành một vũng huyết thủy bên dưới chân, dòng máu đặc sệt ngọ nguậy giống như là một sinh vật sống trông vô cùng quỷ dị, một cỗ hương vị tanh tanh dần dần tràn ngập trong không gian.
Cơ thể của Diệp Mị Nhi cũng biến đổi, lúc này nếu chỉ nhìn thoáng qua thì vẫn có thể thấy được một bóng hình nữ tính nóng bỏng lồi lõm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy toàn bộ thân thể của nàng giống như một đám huyết nhục cuồn cuộn quấn giao lấy nhau, vị mỹ nữ mị hoặc chúng sinh lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đầu quái vật mang theo nhân hình tỏa ra khí tức thị huyết kinh khủng.
“Siiiiiiiiiiiiii!!!!”
Rít lên một tiếng lanh lảnh, Diệp Mị Nhi tựa như một đầu hồng thủy mãnh thú, nhằm thẳng vào đám hư ảnh kia không chút sợ hãi, khí thế trên người bùng nổ như núi lửa phun trào.
-----------------------
“Thiên Thùy Vân Kiếm - Hạ!!”
Tử Phong lăng không đứng một chỗ, ngón tay giơ ra điểm xuống một chỉ, bầu trời phía trên cao đột nhiên rách ra một cái hắc động khổng lồ như muốn thôn thiên thực nguyệt, từ bên trong hắc động xuất hiện một thanh cự kiếm rộng đến cả ngàn mét, chiều dài không thể đong đếm, cứ như vậy mà từ cửu thiên cắm xuống nhân gian.
“Ầm!!!!”
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, sóng xung kích đem toàn bộ đại địa trong bán kính mấy vạn dặm lật tung, hết thảy mọi vật cản trên đường đi của nó đều bị mài nhẵn thành bột mịn, không gian phụ cận như một tấm gương mỏng manh vỡ tan nát trước lực lượng kinh thiên động địa, động tĩnh khủng bố đến mức dường như cả bầu trời cũng phải rung chuyển.
Sóng xung kích cường đại phóng tới chỗ Tử Phong liền bị một cỗ dị lực hóa giải phần lớn, chỉ còn lại mấy tia cương phong thổi bay vạt áo của hắn, trông Tử Phong lúc này y phục phất phơ trong gió lộ ra vẻ tiêu sái tự nhiên như trích tiên hạ phàm, hoàn toàn đối lập với cái khung cảnh thiên băng địa liệt ngay trước mặt.
Hồ Tâm Nguyệt có chút chết lặng đứng bên cạnh Tử Phong, ánh mắt hết nhìn nam nhân đang phong khinh vân đạm đứng đó rồi lại quay sang nhìn khu vực trung tâm va chạm, vốn nơi đó có một tòa thành khổng lồ kéo dài hai ba