Đón lấy thanh đại kiếm từ tay Hồ Phi Nguyệt, cánh tay của Tử Phong không khỏi trùng hẳn xuống, nặng thật! Cái thanh phá kiếm này mặc dù đã bị hư hỏng, nhưng nguyên liệu tạo ra nó thì vẫn là hàng cao cấp dùng để chế tác Địa giai Huyền khí, hắn cầm lên ước chừng một chút cũng phải ít nhất hơn hai vạn cân có dư, cái thứ này mà cho một Tướng cấp thì nhấc lên còn chả nổi nữa là sử dụng trong chiến đấu. Đúng là vũ khí thì độ phù hợp vẫn quan trọng hơn là phẩm chất, ít nhất đối với Tướng cấp thông thường thì thanh Địa giai Huyền khí này còn chả bằng Hoàng giai Huyền khí, ít nhất Hoàng giai còn dùng được.
Hồ Phi Nguyệt nghi hoặc nhìn Tử Phong đang đánh giá thanh kiếm, hơi nghiêng đầu nói: “Rốt cuộc chàng cần thanh kiếm này để làm gì, nhìn kìa, đến nâng lên chàng còn phải dùng hết sức, muốn dùng nó đâu phải dễ, vả lại, ta nói rồi, ta không đi săn yêu thú lấy yêu đan cho chàng đâu.”
Liếc nhìn nàng một cái, Tử Phong mỉm cười: “Không nâng được ư, nhìn lại nhé!”
Nói đoạn dùng cánh tay trái túm lấy chuôi kiếm, không một chút khó khăn gì nhấc bổng thanh đại kiếm hơn hai vạn cân lên quơ qua quơ lại giống như cành củi khô, nào có chút khó khăn gì đâu. Hồ Phi Nguyệt cũng chỉ hơi giật mình một chút, sau đó cười nói: “Vẫn biết là cánh tay trái này của chàng có chút khác thường, nhưng không ngờ khí lực lại lớn tới vậy.”
Tử Phong cũng chỉ đùa nghịch một chút, có cảm giác sau nụ hôn vừa rồi, quan hệ của hai người kéo gần lại với nhau hơn rất nhiều, đúng hơn là bản thân hắn ít đi chút đề phòng cùng lạnh lùng với nàng. Đặt thanh kiếm xuống đất, hắn hít một hơi sâu, đây là lần đầu tiên hắn làm trò này, nếu không hồi hộp thì là nói láo.
Hồ Phi Nguyệt như lọt vào sương mù, nàng vẫn không hiểu rốt cuộc Tử Phong phải lấy bằng được thanh phá kiếm này làm gì, đúng lúc này, dị biến xảy ra. Tử Phong để bàn tay của mình lên thanh kiếm, nhỏ giọng hô: “Chuyển đổi!”
Một tia lửa điện màu đỏ lóe lên khỏi bàn tay hắn, nhanh chóng lan rộng ra bao phủ lấy thanh kiếm, dưới ánh nhìn trân trối của Hồ Phi Nguyệt, Bách Yêu kiếm dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu xám màu lại, sau đó vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ trong chốc lát đã biến thành một đống tro bụi nằm dưới đất. Chưa hết, Tử Phong ngay lập tức lấy ra một khối kim loại đang tỏa ra quang mang màu bạc nhẹ nhàng, tiếp tục đặt tay mình lên đó, khối kim loại không thoát khỏi số phận giống như Bách Yêu kiếm, cuối cùng trở thành một đống tro bụi thứ hai.
“Chàng….chàng….làm cái gì vậy, cái này là yêu pháp gì, làm thế nào chàng có thể phá hủy chúng dễ dàng như vậy??!!” Lấy hiểu biết của Hồ Phi Nguyệt qua quãng đời dài mấy trăm năm của mình mà cũng không thể ngăn được bản thân lắp bắp kinh hãi, đủ biết thủ đoạn vừa rồi của Tử Phong nó đặc dị ra sao.
Tử Phong cười khảy, Huyền khí cũng không phải vô kiên bất tồi, ở một mưc độ nào đó thì phá hủy chúng cũng không phải là việc không thể, bằng chứng chính là thanh Bách Yêu kiếm bị hư hại đó, nhưng mà với tu vi hiện tại của hắn thì là không thể nào, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm được.
Chuyển đổi không phải là một kĩ năng của hệ thống, lại càng không phải là vũ kĩ hay bí pháp gì cả, đó chỉ là một chức năng của hệ thống mà thôi. Hắn có thể dùng điểm trị giá nguyên liệu để đổi lấy vật phẩm trong cửa hàng hối đoái, nhưng vấn đề ở chỗ, trị giá nguyên liệu lấy từ đâu ra? Hỏi thừa, đương nhiên là lấy từ những nguyên liệu quý hiếm, cụ thể là khối Bí Ngân hắn cướp được và thanh Bách Yêu kiếm kia. Nhưng có được nguyên liệu quý hiếm, làm thế nào để biến chúng thành trị giá nguyên liệu.
Và đó là lúc cho năng lực “Chuyển đổi” có đất dụng võ, kì thực năng lực này cũng rất đơn giản, khi sử dụng nó sẽ hấp thu toàn bộ tinh hoa của thứ nguyên liệu bị ảnh hưởng, chuyển hóa chúng thành trị giá nguyên liệu. Bách Yêu kiếm cùng khối Bí Ngân kia bị rút sạch tinh hoa, chỉ còn lại cái vỏ rỗng không, chỉ cần một cơn gió thổi qua là trở thành tro bụi cũng không phải là chuyện lạ.
Không trả lời Hồ Phi Nguyệt, trên thực tế là hắn không biết phải trả lời ra sao, cũng không thể nói ta được một tên “Thần” có tâm lí biến thái lôi ta từ vị diện khác tới đây, sau đó ném cho một cái “Hệ thống” siêu cấp trâu bò a, nàng không nghĩ hắn bị điên mới là lạ.
Tử Phong hắn cũng chưa từng sử dụng cái hệ thống chuyển đổi này lần nào, nhưng mà mọi thứ đã có hệ thống lo liệu hết, hắn chỉ việc kích hoạt rồi ngồi chờ kết quả mà thôi. Ba vạn năm ngàn trị giá nguyên liệu rất nhanh được thêm vào túi hắn, đã có sẵn kế hoạch từ trước, hắn nhanh chóng mở cửa hàng hối đoái ra…..
Không nghe thấy Tử Phong trả lời, Hồ Phi Nguyệt cũng không có truy hỏi, chung quy thì mỗi người đều có bí mật riêng của mình, nàng đã sống đủ lâu để hiểu được đạo lí đó, đúng lúc này, tia lửa điện màu đỏ lại xuất hiện trên tay Tử Phong một lần nữa. Sau đó, tia điện đó bất chợt bùng lên, vô số mảnh vụn đột ngột xuất hiện trên không trung, sau đó dưới sự điều khiển của những tia điện quang, nhanh chóng ráp lại với nhau giống như những mảnh ghép, một tia sáng màu đỏ lóe lên, chiếu rực cả căn phòng.
Ánh sáng tan đi, đập vào mắt hai người là một thanh đại kiếm và một chiếc mặt nạ lơ lửng trên không trung. Tử Phong giơ tay ra, hai kiện vật phẩm nhẹ nhàng đáp xuống tay hắn, nhưng sau đó thì………..”ầm” một tiếng, thanh đại kiếm vừa chạm vào tay hắn liền kéo theo cả người của hắn lao thẳng
xuống mặt đất, nhất thời không đứng lên được.
“Con bà nó, cái quỷ gì mà nặng thế này!!”
Tử Phong há miệng chửi đổng một tiếng, hắn đã cẩn thận sử dụng cánh tay trái để đón lấy thanh kiếm rồi, dù gì thì nó cũng thuộc dạng đại kiếm, hiển nhiên là sẽ rất nặng, nhưng hắn không ngờ là nó nặng tới mức này. Gồng cánh tay trái một cách hết sức, thêm luôn cả tay phải, Tử Phong hơi khó khăn nâng thanh đại kiếm lên, đến khi dùng linh lực gia trì thì mới cỏ thể cầm nắm như bình thường, nhưng cũng tiêu tốn không ít linh lực của hắn.
Thanh kiếm dài cỡ 2.5 mét, rộng chừng 40cm, toàn thân màu đỏ như máu, chỉ có một lưỡi kiếm, sống kiếm được tạo hình một hàng gai nhọn kéo dài, chuôi kiếm tinh xảo có gắn một khối ngọc khắc hình đầu lâu, thân kiếm tràn đầy những vết nứt đang lập lòe một thứ ánh sáng màu tím yêu dị.
Hồ Phi Nguyệt nheo mắt nhìn thanh kiếm trên tay Tử Phong, sau đó không kìm được mà bật thốt lên: “Thiên giai thượng phẩm Huyền khí?”
“Đúng vậy, Truy hồn huyết kiếm, Thiên giai thượng phẩm Huyền khí!” Tử Phong mỉm cười trả lời.
“Lần này chàng lại cướp được……không đúng, thanh kiếm này không phải là lấy ra từ không gian giới chỉ, chuyện gì đang xảy ra thế này…”
“Nàng cứ coi như là ta có khả năng rút lấy tinh hoa từ thiên tài địa bảo, sau đó sử dụng chúng tạo thành vũ khí đi, đại loại vậy.” Tử Phong lơ đãng nói, hắn không thể giải thích về hệ thống, nhưng những gì hắn nói cũng không sai biệt lắm là bao.
“Thảo nào chàng nhất định phải lấy được Bách Yêu kiếm, thì ra là chàng nhắm vào nguyên liệu tạo ra nó, hmm, một năng lực thật bá đạo, chàng có thể tạo ra Bảo khí ko?” Hồ Phi Nguyệt một bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ mà hỏi.
Bí mật liếc qua cửa hàng hối đoái của hệ thống, Tử Phong gật đầu nói: “Nếu đủ nguyên liệu cho ta hấp thu, Bảo khí không là vấn đề.”
Hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này, mặc kệ Hồ Phi Nguyệt đang cúi đầu trầm ngâm, cái quan trọng đối với hắn bây giờ là, Truy hồn huyết kiếm mạnh đến mức nào. Hắc Bạch song kiếm là Huyền giai trung phẩm Huyền khí đã có thể chém sắt như bùn, vậy một kiện Thiên giai thượng phẩm Huyền khí như Truy hồn huyết kiếm chắc chắn sẽ còn sắc bén hơn, điều đó là chắc chắn không phải nghi ngờ. Thứ khiến hắn quan tâm chính là bộ ba kĩ năng của Truy hồn huyết kiếm.
Xuất huyết cùng
Khí động sơn hà chỉ có thể thử nghiệm trong thực chiến, nhưng
Thiên phạt kiếm thì không, Tử Phong hưng phấn thử kích hoạt kĩ năng này, linh lực trong cơ thể hắn giống như bị một cái động không đáy hút đi với một tốc độ kinh khủng, khiến hắn khó khăn lắm mới có thể miễn cưỡng kiểm soát được. Ánh sáng màu tím trong những vết nứt trên thân thanh kiếm sáng rực lên có thể trông thấy được, hồn nhiên quên mất mình đang ở đâu, hắn giơ thanh kiếm lên cao, miệng hô: “Thiên phạt kiếm!!” sau đó chém xuống.
Hồ Phi Nguyệt tỉnh lại khỏi những dòng suy tư, nhìn thấy hành động của Tử Phong liền muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Một đường kiếm quang khổng lổ được phóng ra, theo sau đó là một tiếng nổ long trời lở đất, tòa nhà nơi Tử Phong và Hồ Phi Nguyệt đang ở không chụi được áp lực mà đổ sập xuống…. Tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên, chỉ thấy rất nhiều bóng người từ trong đống đổ nát lao ra ngoài, tuy toàn thân dính đầy bụi đất nhưng không bị thương, hiển nhiên đều là võ giả.
Hồ Phi Nguyệt đỡ lấy Tử Phong lúc này cả người đã gần như hư thoát đứng trên nóc nhà phía xa, trân trân nhìn vào quang cảnh trước mặt không chớp mắt, Tử Phong thì trực tiếp há hốc mồm như không thể tin được vào mắt mình.
Từ nơi tòa nhà đổ sập xuống, chiếu theo hướng kiếm quang bay đi, mặt đất bị cày sâu đến cả chục mét, nhà cửa, tửu lâu, sơn trang…. Tất cả mọi thứ trên đường đi của kiếm quang đều bị chẻ làm đôi, vô số tòa nhà bị san phẳng ngay tức thì, khung cảnh yên bình buổi sáng sớm bất chợt trở nên hỗn loạn không chịu được.
Thầm nuốt một ngụm nước bọt, Tử Phong không khỏi kinh hãi trước uy lực của Truy hồn huyết kiếm, lấy gần hết linh lực của hắn thì cũng chỉ cỡ gấp rưỡi một Sư cấp cửu phẩm, thế mà cũng có thể chém ra một kích có uy lực kinh thiên như vậy, nếu là tu vi Vương cấp, Tôn cấp ra tay thì sao, chẳng phải là có thể bổ đôi cả một quả núi sao. Nghĩ đến đây hắn không khỏi rùng mình, tự nhắc nhở bản thân về sau hành sự phải vô cùng cẩn thận, Thiên giai Huyền khí mà đã như thế này, có trời mới biết được Bảo khi uy lực khủng khiếp ra sao.
Nhưng mà Tử Phong hắn nào có biết, mặc dù Truy hồn huyết kiếm chỉ là Thiên giai thượng phẩm Huyền khí, nhưng đó là bởi vì giới hạn nguyên liệu tạo thành, trên thực tế thì kĩ năng cùng uy lực của nó có thể so sánh với Hạ phẩm Bảo khí thông thường. Tuy vậy uy lực của nó cũng đã đủ để kinh thế hãi tục rồi.