Diệp Mộ Phàm bưng ly rượu, vừa nhấp môi vừa đợi Giang Minh Anh quay lại.Chưa được bao lâu, một nhân viên phục vụ nhích lại gần nói: “Xin hỏi là ngài Diệp Mộ Phàm đúng không ạ?”Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: “Đúng.”“Là như vậy, cô Trâu Thiên Hương mời ngài đi qua một chuyến.” Nhân viên phục vụ vừa cười vừa nói.Diệp Mộ Phàm thoáng kinh ngạc một chút, anh không nghĩ tới Trâu Thiên Hương lại ở đây, anh nhìn quanh một chút nhưng không thấy.“Cô Trâu Thiên Hương đang ở phòng bao tầng hai.” Nhân viên phục vụ tiếp tục giải thích.Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: “Đi, cô dẫn đường đi!”Nhân viên phục vụ mang theo Diệp Mộ Phàm đến tầng hai, sau đó đẩy ra một phòng bao, Diệp Mộ Phàm đi vào trong đó, chân mày hơi nhíu lại.Bên trong phòng bao khá yên lặng, bên trong có không ít người, trong nháy mắt khi Diệp Mộ Phàm đi tới, cửa phòng đã bị đóng lại, đồng thời hai người có dáng người khôi ngô chắp tay sau lưng đứng ở cửa.Diệp Mộ Phàm hơi nhướn mày, nhìn quanh một chút, anh cũng không phát hiện Trâu Thiên Hương trong phòng bao này, ngược lại thấy được bốn người Lâm Tuyết Thanh, những người khác, anh lại không quen ai cả!Bên trong, một người trẻ tuổi tóc rối bù đang ngồi, anh ta ngậm một điếu thuốc nhìn Diệp Mộ Phàm mở miệng nói: “Trần Hùng, anh nói bạn trai Thiên Hương nam nếu không phải là anh à, tôi đã sớm muốn đánh anh một bữa, nếu như anh lừa gạt tôi...”“Tôi lừa anh làm cái gì, ngày hôm qua Hàn Thước cũng biết, ngày hôm qua ông Giang tổ chức tụ hội anh không đi, lúc đó Trâu Thiên Hương là mang theo cậu ấy tới, đồng thời trước mặt mọi người tuyên bố cậu ấy là bạn trai của mình, không tin anh hỏi Hàn Thước!” Trần Hùng ngồi ở trên ghế sa lon, thản nhiên nói.Người trẻ tuổi tóc rối bù này chính là quản lý quán bar hiện tại, Đào Quang Trung, anh ta quan sát Diệp Mộ Phàm một chút sau đó nói: “Ngồi đi!”Trong lòng Diệp Mộ Phàm cười khẽ một tiếng, anh nhìn mấy người Lâm Tuyết Thanh cùng Hàn Thước bên cạnh một chút, sau đó thong thả ngồi xuống ghế sa lon.“Chậc chậc.” Đào Quang Trung đứng lên, đi về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Nếu như không là bọn họ nói, cả đời tôi cũng không tin Trâu Thiên Hương sẽ coi trọng mặt hàng như này, hai chuyện, thứ nhất, gọi điện thoại chia tay Thiên Hương, thứ hai, nghe bọn họ nói Thiên Hương khoác cánh tay của cậu!”Nói xong, Đào Quang Trung từ trên bàn trà cầm một cây ống tuýp nhét vào trước mặt của Diệp Mộ Phàm nói: “Cánh tay được cô ấy khoác, tự mình cắt đứt. Nếu không cậu không ra khỏi cửa này!”Dứt lời, trên mặt của Trần Phương cùng Hàn Thước lộ vẻ hả hê.Mà sắc mặt của Chu Duyên cùng Lâm Tuyết Thanh lại đại biến!Các cô vốn tưởng là đùa.Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Mộ Phàm tối đa chỉ bị đánh một trận, bị dạy dỗ một chút là được.Kết quả các cô trăm triệu lần không nghĩ tới, Đào Quang Trung này mở miệng chính là đòi chặt tay người ta.Cho dù thế nào bọn họ vẫn là không có dung nhập vào được giới cậu ấm con nhà giàu này, có đôi khi có tiền thực sự có thể muốn làm gì thì làm.“Cái này... Hơi quá rồi.” Lâm Tuyết Thanh hơi biến sắc nói.Hàn Thước vội vã lôi cô ta một chút, nhỏ giọng nói: “Em đừng xía vào!”Mà Trần Hùng lại mở miệng nói: “Anh Trung, tôi thấy một tay vẫn thiếu, có thể đánh gần chết, giữ lại một hơi thở là được, đến lúc đó tiền thuốc men gì đó, tôi chịu một nửa!”Diệp Mộ Phàm vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, trên mặt anh lộ ra nụ cười giễu cợt.“Thế nào, cậu nghe không hiểu à?” Đào Quang Trung cười lạnh một tiếng.Lúc này, vài người bên cạnh thoáng cái đã xông tới, Đào Quang Trung cười lạnh nói: “Như thế này nếu như tôi mà ra tay chỉ sợ không chỉ là một cái tay đâu.”Nhìn mấy người này, trong lòng Diệp Mộ Phàm thở dài một hơi nói: “Vốn tưởng rằng sau khi khôi phục ký ức lần đầu tiên động thủ là đánh người của Hoa Sen Máu, không nghĩ tới lại là đối phó với một đám thế này.”...Tầng một, chỗ ghế dài, Giang Minh Anh mang theo một em gái ăn mặc mát mẻ