Bạch Tố Châu ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên Hương, ngay sau đó khinh thường nói: “Làm sao có thể, Diệp Mộ Phàm có bao nhiêu cân lượng chúng ta còn không biết à? Nó mua được công ty của các người, tự mình cũng sẽ không đi bàn chuyên, Tuyết Thanh nhà chúng ta cũng sẽ không ly hôn với nó, đã sớm cung phụng nó rồi.”“Thực sự, cháu không lừa bác.” Lâm Thiên Hương lo lắng nói: “Hơn nữa cháu cảm giác hình như anh ấy đang nhằm vào cháu, ngày hôm qua lãnh đạo của cháu vì cháu ở cửa va chạm với anh ấy, sau đó không giải thích được đã bị đuổi rồi.”“Cháu đừng nghĩ nhiều nữa, có khi là trùng tên mà thôi.” Bạch Tố Châu lơ đễnh nói: “Đừng tự mình tìm phiền toái.”Lâm Thiên Hương lắc đầu nói: “Trên tường chỗ để ảnh chụp ông chủ chính là ảnh của anh ấy.”Bạch Tố Châu vẫn không tin, bà ta bĩu môi nói: “Cháu bị bệnh rồi à, đều xuất hiện ảo giác? Chúng ta lui 1 vạn bước mà nói cháu không nhìn lầm đi, thế nhưng cháu có nghĩ tới hay không, nếu như Diệp Mộ Phàm có tiền như vậy, cần gì nó phải đến dọn vệ sinh công trường ba năm liền?”“Cho nên cháu cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bây giờ cháu thật lo lắng, nhỡ đâu anh ấy đúng là ông chủ của cháu thì công việc của cháu...” Lâm Thiên Hương lo lắng nói.“Ui dào, cháu chính là nghĩ quá nhiều, trước không nói chuyện này căn bản không khả năng, mặc dù có thì cùng lắm đổi việc khác là được.” Bạch Tố Châu nói: “Công ty trong nhà con rể mới Hàn Thước của bác chẳng lẽ không thể so với công ty kia của cháu? Để bác bảo Tuyết Thanh đi nói với con rể mới một chút, cháu đến công ty nhà bọn họ làm.”Đối với con rể mới này, Bạch Tố Châu là cực kỳ thích.Vừa tặng túi cho bà ta, vừa đưa xe cho con gái bà ta.Con rể rùa vàng như vậy chạy đi đâu tìm chứ.Về phần Lâm Thiên Hương nói, bà ta căn bản cũng không tin....Đồng thời, quán bar Phương Nam, lúc này đã là mười giờ tối, chỗ ghế dài quán bar, trên mặt của Diệp Mộ Phàm cùng Tần Thanh Vy đều lộ ra vẻ lúng túng vẻ.Ở giữa hai người, Giang Minh Anh đang ôm một cái bình rượu, cả khuôn mặt đỏ bừng, bĩu môi ngoẹo đầu nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Đến, chúng ta tiếp tục uống! Hôm nay tôi phải chuốc say anh, cho anh thành thật mà khai báo ra hết mọi chuyện.”Đúng vậy, Giang Minh Anh uống say.Cô vốn là muốn chuốc say Diệp Mộ Phàm, sau đó mình cũng uống một chút.Thế nhưng tửu lượng của cô thật sự là quá kém, cô uống tối đa hai chén, thế nhưng những rượu này đều là nồng độ cao, sau khi uống, Diệp Mộ Phàm một chút việc không có, cô lại không kìm được rồi.“Đừng uống nữa!” Diệp Mộ Phàm nhìn Tần Thanh Vy một chút, sau đó nói: “Đưa cô ấy về nhà trước đi.”“Về nhà? Không được về!” Giang Minh Anh túm lấy Diệp Mộ Phàm nói: “Hôm nay không say không về, anh không uống say không cho về! Thanh Vy, tớ tìm cậu tới là để chuốc say Diệp Mộ Phàm cho tớ, cậu mau uống rượu với anh ấy!”“Tôi uống say rồi.” Vì dỗ Giang Minh Anh, Diệp Mộ Phàm vội vàng nói.“Say rồi à?” Ánh mắt mơ màng của Giang Minh Anh hơi sáng lên nói: “Vậy anh nói đi, rốt cuộc anh là ai, vì sao nhân vật như bố tôi lại ngoan ngoãn với anh vậy.”Diệp Mộ Phàm vui vẻ, bà cô này tự mình uống say, cái gì cũng đều nói ra.Nhưng anh cũng không quá để ý.Tần Thanh Vy đã chạy tới ôm Giang Minh Anh, nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Tửu lượng khá đấy.”Thật sự, Tần Thanh Vy có chút khiếp sợ rồi, tửu lượng của cô ta nổi danh tốt, lúc ở quán bar hầu như không uống say, thế nhưng vừa rồi, Diệp Mộ Phàm tuyệt đối uống nhiều hơn cô ta, nếu như là đổi thành những người khác,... Ít nhất ... Cũng đủ say hai ba lần, thế nhưng bây giờ nhìn lại Diệp Mộ Phàm, một cái rắm cũng không có.“Thanh Vy, cậu đừng nói nhảm với anh ấy, nhanh lên bắt anh ấy uống say cho tớ! Hừ hừ!” Cô còn rầm rì nói gì đó, nhưng bởi vì quá ầm ĩ, có chút nghe không rõ lắm.“Bốp!”Lúc này, Tần Thanh Vy nhẹ nhàng vỗ vào chỗ gáy Giang Minh Anh, Giang Minh Anh hơi ngẩn