Ngân hàng Đại Dương là một ngân hàng rất bí ẩn ở Hoa Trung, quy mô không lớn nhưng cũng không nhận tiền gửi dưới ba mươi tỷ!Nói cách khác, đây là ngân hàng chỉ dành cho những người giàu có!Vì tính bảo mật của ngân hàng rất tốt nên nó đã trở thành sự lựa chọn của rất nhiều đại gia.Diệp Mộ Phàm chạy một mạch đến ngân hàng đó. Sở dĩ chạy là vì bây giờ trên người anh không có một xu, tiền của anh chỉ cần ở công trường phát lương về thì đều giao hết cho mẹ con Lâm Tuyết Thanh.Anh thở ra một hơi, sau đó bước vào trong.Nhưng mới đi được hai bước, liền bị nhân viên bảo vệ ở cửa chặn lại, nhân viên bảo vệ cau mày nhìn anh nói: "Ngân hàng Đại Dương không phải là nơi ai cũng có thể vào được!"Diệp Mộ Phàm vội vàng giải thích: "Tôi đến đây để giao dịch.""Giao dịch?" Bảo vệ nhìn anh, cười như không cười, nói: "Cậu có biết đây là ngân hàng gì không? Cậu mà cũng có thể vào trong giao dịch sao?"Là một nhân viên bảo vệ của ngân hàng Đại Dương, anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều khách hàng đến đây giao dịch, bọn họ người nào cũng sáng sủa, không ngồi xe sang thì cũng là một thân toàn hàng hiệu.Nhưng còn Diệp Mộ Phàm thì…Anh vừa ra khỏi công trường, toàn thân lấm lem, đầu tóc lấm tấm bột tro, mặt mũi nhếch nhác, chiếc áo ba lỗ mặc trên người cũng sắp chuyển sang màu đen, chân mang một đôi giày thể thao rách nát, trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin!Một người như vậy có thế giao dịch gì ở ngân hàng Trung Hải chứ?“Diệp Mộ Phàm?” Vào lúc này, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên sau lưng Diệp Mộ Phàm.Nghe thấy giọng nói này, Diệp Mộ Phàm không khỏi run lên.Anh thật sự đã quá quen thuộc với giọng nói này rồi.Đó chính là giọng của vợ anh, à không... là giọng của Lâm Tuyết Thanh.Anh chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên cách đó không xa, một chiếc BMW mới tinh dừng lại, sau đó một nam một nữ từ trên xe bước xuống, người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng trông vô cùng xinh đẹp. Sau khi xuống xe, cô ta khoác lấy cánh tay của người đàn ông một cách rất tự nhiên, trông bọn họ vô cùng thân thiết!Diệp Mộ Phàm tức giận, thân nhau tới mức này, sợ là không biết hai người này đã ở bên nhau bao lâu rồi.Còn Diệp Mộ Phàm kết hôn đã ba năm, nhưng thậm chí ngay cả một ngón tay của cô ta anh cũng không được chạm vào.“Đây là Diệp Mộ Phàm à.” Hai người đi tới, người đàn ông nọ liếc mắt nhìn Diệp Mộ Phàm cười nhạt, có chút dương oai tự đắc nói: “Là chồng cũ của em sao?”“Trên danh nghĩa thôi.” Lâm Tuyết Thanh nhếch môi, ánh mắt chán ghét liếc Diệp Mộ Phàm nói: “Anh ta còn chưa được chạm vào em dù chỉ một lần, anh đừng có suy nghĩ nhiều!”Sau đó, cô ta nhìn Diệp Mộ Phàm và nói: “Diệp Mộ Phàm, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Hàn Thước, chắc anh đã từng nghe nói rồi chứ."Đúng vậy, Diệp Mộ Phàm quả thực có nghe nói tới người này, là một cậu ấm có tiếng ở Giang Thành!Hầu hết mọi người ở Giang Thành đều biết đến danh tiếng của anh ta, tất nhiên, không phải là biết về mặt tích cực.Diệp Mộ Phàm không ngờ bạn trai mới của Lâm Tuyết Thanh lại là anh ta!Hàn Thước liếc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh ba năm nay đã giúp tôi chăm sóc Tuyết Thanh."Lâm Tuyết Thanh nhếch môi nói: "Anh ta chăm sóc em? Anh ta mà có thể chăm sóc gì được cho em chứ? Một tháng làm việc cật lực cũng chỉ kiếm được hơn ba mươi triệu, để em mua một cái túi cũng không đủ, anh tốt hơn anh ta nhiều!"Trước mặt Diệp Mộ Phàm, đây chẳng khác nào một sự sỉ nhục trắng trợn!Diệp Mộ Phàm cúi đầu, nghiến răng, cơn tức giận đang dâng trào trong lồng ngực.“Anh làm gì ở đây?” Lâm Tuyết Thanh lúc này mới cau mày hỏi.“Tôi đến để giao dịch.” Diệp Mộ Phàm bình tĩnh trả lời."Phụt!"Lúc này, Hàn Thước chế nhạo nói: "Giao dịch? Anh có thể bước qua được cánh cửa đó sao?"Vừa nói anh ta vừa đi thẳng về phía cổng bước vào trong, nhân viên bảo vệ đã chặn Diệp Mộ Phàm lại cũng không ngăn cản anh ta, ngược lại còn mỉm cười nói: "Cậu Hàn, mời bên này!"Lâm Tuyết Thanh cũng chán ghét liếc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, khoác lấy cánh tay của Hàn Thước đi vào trong, vừa đi, giọng nói của Hàn Thước cũng đồng thời vang lên: "Tuyết Thanh, anh đã tặng em chiếc BMW, lại mua thêm cho em quỹ ngân hàng trị giá một tỷ rưỡi, lòng thành anh đã đủ rồi chứ, đêm nay đừng về nhà nữa!”“Ây da!” Lâm Tuyết Thanh nũng nịu ...Nhìn thấy cảnh này, tay Diệp Mộ Phàm bất giác siết chặt thành nắm đấm!Anh nhìn bảo vệ, rồi đi về phía cổng một lần nữa.“Đứng lại!” Bảo vệ nhìn Diệp Mộ Phàm, lấy dùi cui điện trong tay ra, chỉ vào Diệp Mộ Phàm uy hiếp: “Mau rời khỏi ngân hàng, cậu không có tư cách bước vào đây!”“Tôi thực sự đến đây giao dịch.” Diệp Mộ Phàm lặp lại.“Chuyện gì?” Lúc này, phía sau bọn họ vang lên một giọng nói lạnh lùng.Diệp Mộ Phàm quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào mà sau lưng anh xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, mặc đồng phục và đeo mắt kính, cô ấy nhìn Diệp Mộ Phàm rồi lại nhìn sang nhân viên bảo vệ, lông mày khẽ cau lại.Trước ngực cô ấy có một thẻ tên, bên trên viết ba chữ Trâu Tuyết Liên."Người này nói anh ta muốn vào đây giao dịch..." Nhân viên bảo vệ chỉ vào Diệp Mộ Phàm và nói: “Tôi nghi ngờ anh ta có âm mưu bất chính, cho nên không cho anh ta vào trong!"Trâu Tuyết Liên liếc nhìn Diệp Mộ Phàm, trên mặt lộ vẻ cảnh giác, nhưng