Diệp Mộ Phàm ngây ra, anh giơ điện thoại di động nhìn về phía Giang Minh Anh!Lúc này anh mới hiểu được, vì sao Giang Minh Anh phải gọi anh tới rồi, cái nào có chỗ nào gọi anh qua chơi chứ, rõ ràng hoàn toàn coi anh là đầu thương mà dùng rồi.Rất hiển nhiên, quá trình sắp xếp tỏ tình này rất lâu, Giang Minh Anh ở trên lầu đã sớm biết, sau đó cô gọi điện thoại cho Diệp Mộ Phàm, để Diệp Mộ Phàm qua đây đỡ một chút.Trong lòng Diệp Mộ Phàm chửi ầm lên, lòng bàn chân như muốn bôi dầu.Tất cả mọi người nhìn anh, Trần Nghị quỳ trên đất cũng nhìn thấy tất cả.
Khi nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, đầu tiên anh ta hơi sững sờ mắng: “Sao chỗ nào cũng có người này vậy! Cậu ấy không phải là bạn trai của Trâu Tuyết Liên à?”Lập tức, ánh mắt của anh ta lại hơi sáng lên nói: “Vậy mình đoán không sai, cậu ấy là bạn trai mà Trâu Tuyết Liên mời tới! Chỉ là ngày hôm qua ở quán bar, vì sao Đào Quang Trung lại khúm núm với cậu ấy vậy, cậu ấy có quan hệ thế nào với Giang Quốc Trường?”Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của anh ta lướt qua rất nhiều ý nghĩ, thế nhưng anh ta cũng không mở miệng nói chuyện!Vừa lúc có thể mượn Lam Tinh dạy dỗ cậu ấy một chút.Ở bên kia, Giang Minh Anh trực tiếp khoác cánh tay của Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm muốn tránh ra, thế nhưng Giang Minh Anh lại ôm thật chặt lấy.
Đồng thời nhỏ giọng nói: “Anh đều đã giúp chị Tuyết Liên, anh cũng phải giúp tôi!”“Tôi giúp cô cái quỷ!”Diệp Mộ Phàm bĩu môi.Khi Lam Tinh nhìn thấy Giang Minh Anh kéo tay Diệp Mộ Phàm, mặt đều tái rồi, anh ta đen mặt đứng lên nhìn Diệp Mộ Phàm.Diệp Mộ Phàm vội ho một tiếng nói: “Tôi không phải là bạn trai cô ấy, anh đừng hiểu lầm, tôi và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì.”Thế nhưng hiển nhiên là Lam Tinh không nghe lọt.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm, trong ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.“Thằng nhóc, được lắm, người phụ nữ của tôi mà cậu cũng dám chạm vào, cậu chờ đó cho tôi.” Lam Tinh trực tiếp uy hiếp.“Ai là người phụ nữ của anh, anh nói năng cho đàng hoàng một chút.” Giang Minh Anh lạnh lùng trừng mắt với anh ta, sau đó nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Anh yêu, chúng ta lên phòng làm việc đi, em mang cơm trưa tình yêu cho anh nè!”Nửa câu sau buồn nôn đến mức Diệp Mộ Phàm nổi da gà.Đồng thời cũng để cho tròng mắt Lam Tinh đều trừng đến sắp lọt ra ngoài luôn.Anh ta theo đuổi Giang Minh Anh nhiều năm như vậy, Giang Minh Anh chưa từng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh ta, anh vừa ghen tỵ lại vừa phẫn nộ.“Con mẹ nó!” Anh ta cắn răng nghiến lợi nói, đồng thời phất phất tay.Trong nháy mắt kế tiếp, vài người phía sau anh ta đã vây lên.Giang Minh Anh lạnh lẽo nói: “Lam Tinh, anh định ra tay ở trước cửa công ty chúng tôi à?”“Chỉ cần thằng nhóc này ngay bây giờ chia tay với em, anh đảm bảo cậu ấy an toàn rời đi.” Lam Tinh tức giận nói.Diệp Mộ Phàm hết chỗ nói rồi, người này hoàn toàn chính là đồ não tàn, ông đây đều đã giải thích, kết quả anh ta một câu cũng không nghe vào.“Đều vây ở đây làm gì, không muốn làm à?”Vừa lúc đó, một âm thanh mang theo uy nghiêm vang lên.Ở cửa lớn tòa nhà, Giang Quốc Trường mặc vest mang giày da đi ra, ông ta cau mày nhìn về phía Lam Tinh hỏi: “Lam Tinh, cháu lại chạy đến chỗ chúng tôi dương oai à?”Lam Tinh cắn răng, nhìn Giang Quốc Trường nói: “Chú Giang, là chú nói cháu có thể quang minh chính đại theo đuổi Minh Anh, cho nên cháu mới đến, thế nhưng Minh Anh lại nói cô ấy có bạn trai rồi, chú xem xem mặt hàng như vậy xứng đôi với Minh Anh ư?”Đầu tiên Giang Quốc Trường hơi sững sờ, sau đó nhìn về phía bên Giang Minh Anh!Diệp Mộ Phàm bất đắc dĩ nhún vai với ông ta.Mà trong ánh mắt Giang Quốc Trường lại lướt qua vẻ vui mừng, tiện đà nhìn về phía Lam Tinh nói: “Tôi nói đều có thể theo đuổi Minh Anh, nhưng là lại không bao gồm cậu, cậu mau cút cho tôi, không thì tôi gọi bảo vệ đuổi cậu đi!”“Chú Giang!” Sắc mặt Lam Tinh hơi đổi một chút.“Ai là chú của cậu, mau cút.” Giang Quốc Trường vừa nói, vừa nhìn về phía những người vây xem mắng: “Còn nhìn cái gì, không muốn đi làm nữa hả?”Một đám người vội vã tản ra.Sau đó Giang Quốc Trường lên tiếng: “Không thấy được à? Minh Anh đã có bạn trai, sau này đừng đến tìm nó nữa, Minh Anh, theo bố lên lầu!”Nụ cười trên mặt Giang Minh Anh lóe lên rồi biến mất, tiếp tục khôi phục dáng vẻ lạnh như băng kéo cánh tay của Diệp Mộ Phàm đi vào trong tòa nhà.Trong lòng Diệp Mộ Phàm không biết nói gì, cây thương này, thoạt nhìn anh không làm không được rồi.Tên Lam Tinh này không có đầu óc, anh giải thích có lẽ anh ta cũng không tin, anh cũng lười giải thích.Lam Tinh tất nhiên không dám ở chỗ Giang Quốc Trường dương oai, chỉ lúc Diệp Mộ Phàm đi ngang qua bên cạnh anh ta, anh đen mặt nói: “Cậu xong đời rồi!”Diệp Mộ Phàm không sao cả nhún vai, theo Giang Minh Anh đi vào trong tòa nhà, ở sảnh lớn tòa nhà, Giang Quốc Trường nhìn hai người nói: “Khà khà, không nghĩ tới hai đứa nhanh như vậy đã xác định quan hệ.”Mặt của Giang Minh Anh hơi đỏ lên, vừa định giải thích, Giang Quốc Trường đã nói thêm: “Diệp Mộ Phàm, không cần lo lắng, tôi vô cùng hài lòng với cậu, không có bất kỳ xoi mói gì, nếu không hai đứa xem hai ngày tới có rảnh, đi lĩnh giấy kết hôn, thuận tiện làm rượu mừng luôn!”Khóe miệng Diệp Mộ Phàm co quắp vài cái, rốt cuộc Giang Quốc Trường này vội vã muốn gả con gái ra ngoài thế nào chứ.“Bố!” Mặt Giang Minh Anh đỏ bừng, vội vã buông lỏng cánh tay của Diệp Mộ Phàm ra nói: “Bố nói loạn gì vậy, con là thấy Lam Tinh đã chạy tới dây dưa với con, con mới để cho Diệp Mộ Phàm tới giúp con ứng phó mà.”“Không phải là gọi tới, là lừa tới.”Diệp Mộ Phàm lặng lẽ bổ sung.Giang Quốc Trường ngẩn ra.
Sau đó lắc đầu nói: “Ôi, đúng là già rồi, không hiểu được thế giới những người tuổi trẻ rồi, không hiểu! Hai đứa trò chuyện đi, trò chuyện đi.
Tôi đi trước!”Nói rồi, ông ta ý vị