Bên trong diễn đàn Tây Thành có rất nhiều bài post về Dị Tư Ẩn, số trang nhiều không đếm được. Bước đầu nhìn xuống đều là khen anh ấy có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu đẹp trai. Những người này đại đa số đều chưa từng gặp con người thật của Dị Tư Ẩn, bài post đều là phán đoán.
Bước đầu tìm tòi nhưng không tìm được thông tin hữu ích, trực tiếp tìm tòi cao cấp hơn. Trực tiếp nhập Dị Tư Ẩn khi còn nhỏ, khi điểm vào, số bài post đột nhiên giảm bớt, chỉ có 3 bài, hai bài trong đó không có tác dụng gì, khi bấm vào bài thứ 3, tôi phát hiện ra manh mối.
Bài post này rất quạnh quẽ, người theo dõi cũng ít, tiêu đề cũng rất thấp. Người post tự xưng là sống trong cùng đại viện với Dị Tư Ẩn. Khi đó Dị gia không được hưng thịnh như hiện tại, viết rất nhiều, làm tôi có cảm giác mới mẻ, một lần nữa nhận thức về Dị Tư Ẩn.
Dị Tư Ẩn từ nhỏ đã vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, sau này Dị gia gia đi chấp hành nhiệm vụ, sau đó ba của Dị Tư Ẩn cũng đi cùng. Trong nhà chỉ còn có mẹ và bà nội. Qua vài tháng, lúc đó Dị Tư Ẩn khoảng 5 tuổi, không biết đã đã xảy ra chuyện gì, mẹ của Dị Tư Ẩn đột nhiên rời nhà đi cũng không còn quay lại nữa. Qua vài năm, cha Dị ở bên ngoài mua nhà lớn, dẫn về một phụ nữ trẻ tuổi, cũng là người mẹ sau này của Dị Tư Ẩn.
Ông bà nội mà Dị Tư Ẩn yêu quý nhất khi anh ta 10 tuổi thì lần lượt qua đời. Những năm tháng vui vẻ nhất của Dị Tư Ẩn hẳn la khi anh ta 5 tuổi. Từ sau khi mẹ của anh ta rời đi anh ta trở nên ít nói. Sau khi ông bà nội mất, tâm tư của anh ta ít lộ ra ngoài.
Trong bài post nói về cuộc sống trong đại viện rất chân thực, trách không được Dị Tư Ẩn từ trước tới giờ chưa bao giờ ở trước mặt tôi nhắc tới cha mẹ anh. Thì ra, chuyện ba mẹ anh ấy là chuyện đã qua mà anh ấy không nguyện ý muốn nhắc tới. Cha mẹ của tôi mất sớm, tôi không cảm nhận được thân tình, mà anh ấy cũng là một mặt khác của tình huống đó, so với tôi còn chịu sự tàn nhẫn thống khổ hơn.
Cha mẹ của anh rõ ràng còn sống, nhưng anh lại phải sống như một đứa trẻ cô nhi. Hai mươi tuổi thanh xuân, sinh mệnh của anh vẽ lên một dấu chấm tròn. Anh là con
Tôi thở dài một hơi, tay phủ trên chuột thật lâu không nhúc nhích. Mỗi một câu trong bài post đều đâm vào tim tôi.
Tôi: “Bây giờ, anh có nhà rồi, sẽ không còn cô đơn nữa.”
Duyên phận thực kỳ diệu, tôi và Dị Tư Ẩn từ hai người không liên quan, ngày anh ấy chết thể nhưng lại là ngày duyên phận giữa chúng tôi bắt đầu. Chính tại lúc này, tôi nghe thấy bảng theo dõi hồng ngoại tích một tiếng.
“Thân phận hợp cách, thiết bị đã vì ngài mà mở ra.”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, nhưng lại phát hiện ra một người cũng không có. Nhưng là, bảng theo dõi hồng ngoại đã phát hiện ra rồi. Là Dị Tư Ẩn sao? Không đúng, hồng ngoại bắt buộc phải là người sống chứ, phải có nhiệt độ mới có thể phát hiện được. Nếu không phải là Dị Tư Ẩn, vậy người đó có thể là ai chứ?
Vào lúc tôi đang hoài nghi, eo của tôi bị người ta từ phía sau ôm lấy, tôi muốn giãy dụa nhưng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Dị Tư Ẩn: “Bài post trên mạng, có thể tin sao?”
Là anh ấy! Hồng ngoại cư nhiên có thể phát hiện ra anh ấy! Tôi lập tức quay người ôm lấy anh ấy, ở trên người anh ấy sờ loạn, nhưng căn bản là không có nhiệt độ nha.
Dị Tư Ẩn: “Nữ nhân ở trên người nam nhân sờ loạn, sẽ phát sinh chuyện gì, em biết không?”
Tôi cố ý không thuận theo lời nói của anh, tôi cũng không phải là một thiếu nữ chưa nếm mùi đời, đương nhiên biết sẽ…
Tôi: “Tại sao tia hồng ngoại có thể phát hiện ra anh?”
Dị Tư Ẩn: “Anh là chủ nhân ở đây, mặc dù có chết rồi nhưng vẫn là chủ nhân.”
Tôi hiểu rồi, ngoài nhiệt độ ra thì vẫn còn một hạng nhận biết khác. Tôi kiễng mũi chân ôm lấy cổ của anh, cọ vào mặt anh nói.
Tôi: “Anh nhập số liệu của em vào thiết bị khi nào vậy? Em vừa bước vào thiết bị liền tự động mở ra rồi.”
Dị Tư Ẩn: “Vào ngày em vì anh mà mặc lên hôn sa.”
Tôi lập tức nhớ tới bên trong Tinh Thủy Loan, tôi mặc lên hôn sa màu đỏ lộng lẫy trong vài phút ngắn ngủi, mà hôn sa đó vẫn còn bị vứt ở nhà trọ của học trưởng.