Dị Tư Ẩn: “Tự xưng là đạo thuật rất cao Hướng đạo sĩ mà lại không đoán được ra ta ở đâu?”
Chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy người, nhưng tôi quen thuộc với giọng nói của anh ấy. Theo tiếng nhìn qua, tôi không nhìn thấy anh ấy. Tôi lần nữa ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, vẫn không thấy anh ấy. Ngược lại lại thấy Hướng Phong nhăn mày. Ông ta ở bên ngoài bày ra thiên la địa võng để chờ đợi Dị Tư Ẩn, thế nhưng bây giờ lại không biết Dị Tư Ẩn vào từ khi nào, lại càng không biết đối phương đang ở đâu.
Hướng Phong: “Mấy ngày không gặp, ngươi có tiến bộ không ít. Lần trước chịu thiệt không nhớ nữa rồi?”
Nghe tới đây, tôi thoáng cái lờ mờ. Đây là ý gì. Hướng Phong và Dị Tư Ẩn mấy ngày trước gặp nhau mà còn bị thương? Ngày đó ở trong biệt thự tại sao tôi lại không nhìn thấy chứ? Vô số dấu chấm hỏi ngập tràn trong đầu tôi.
Dị Tư Ẩn: “Ngày đó ai chịu thiệt, trong lòng Hướng đạo sĩ không tính toán sao? Ông tổn thất bao nhiêu hồ lô, bao nhiêu tiểu quỷ?”
Dứt lời, tôi cảm thấy lãnh phong ùn ùn đánh úp lại, đem theo khí thế hủy thiên diệt địa. Sau khi lãnh phong đi qua, tôi thấy Dị Tư Ẩn đứng trên mặt đất, trong tay cầm một miếng ngọc bội. Miếng ngọc bội này chính là miếng ngọc mà Viên nãi nãi cho tôi. Màu xanh lục yếu ớt tản đi, giờ phút này trở Thành một miếng ngọc bình thường.
Hai mắt tôi trừng lớn. Ngọc bội khi gặp quỷ sẽ phát ra uy lực cường đại, tại sao Dị Tư Ẩn có thể cầm ngọc bội?
Hướng Phong: “Rốt cuộc ngươi đã có được bảo bối gì. Ngọc bội của Tổ Sư Gia đạo gia mà cũng không có tác dụng gì với ngươi.”
Khóe môi của Dị Tư Ẩn dương lên, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, cười kỳ dị.
Dị Tư Ẩn: “Ta không phải là lệ quỷ, cũng không có ý hại người. Ngọc bội tự nhiên đối với ta vô dụng. Ngược lại là ông, ngọc bội liệu có tác dụng với ông không?”
Tôi giật mình, ngọc bội đối với người không có tác dụng, đối với quỷ mới có tác dụng. Câu nói này của Dị Tư Ẩn, lẽ nào Hướng Phong không phải là người mà là quỷ? Quỷ đạo sĩ? Người kinh ngạc giống tôi chính là Hướng học trưởng, anh ấy cũng bị chấn trụ.
Chú của anh ấy rốt cuộc là người hay quỷ? Chỉ cần dùng ngọc bội thử.
Tôi: “Anh mau thử đi!”
Dị Tư Ẩn liếc nhìn tôi một cái, khẽ nhíu mày. Tay mạnh mẽ dương lên, cuồng phong cuốn theo lá đánh úp về phía tôi. Trong nháy mắt đánh úp tôi, đem về phía sau Dị Tư Ẩn.
Đợi khi tôi ổn định thân mình thì đã ở phía sau Dị Tư Ẩn, anh ấy nhìn tôi thật kỹ từ trên xuống dưới.
Dị Tư Ẩn: “Em bị thương rồi.”
Tôi: “Không sao, em rất tốt.”
Dị Tư Ẩn: “Bị huyết thụ cuốn lấy, trên tay có hắc khí, em nhìn không ra thôi. Đứng ở phía sau anh đừng động, sau khi sự việc xử lý xong anh sẽ đưa em về.”
Tôi và Dị Tư Ẩn nói chuyện không coi ai ra gì đã chọc giận Hướng Phong. Ông ta châm chọc cười nói.
Hướng Phong: “Chết tới nơi rồi vẫn còn anh anh em em. Tô Tình Thiên, tôi cho cô một con đường sống cô không cần. Đừng trách tôi không khách khí. Lăng Khiêm, lấy đồ ra.”
Trong nháy mắt đó, tôi phát hiện học trưởng mặt biến sắc. Vốn dĩ là vẻ mặt kinh ngạc thì bây giờ lại lộ ra bi thương. Rốt cộc anh ấy có bảo bối gì. Hướng Phong khẩu âm chắc chắn như vậy. Bảo bối đối với tôi và Dị Tư Ẩn là chí mạng sao?
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, anh xin lỗi.”
Ba chữ anh xin lỗi một lần nữa tràn ra từ cánh môi của anh ấy. Tôi nhìn thấy anh ấy cho tay vào túi.
Tôi: “Học trưởng, có đôi khi người còn đáng sợ hơn quỷ. Những gì mà anh gây nên, có còn là anh của trước đây nữa không? Cha mẹ của anh thấy anh như vậy sẽ chết không nhắm mắt. Thù cần phải báo, gia sản cần phải đoạt lại, nhưng phương thức của anh sai rồi!!!”
Tôi liều mạng hét lên. Tay của Dị Tư Ẩn lần nữa kéo lấy tôi.
Dị Tư Ẩn: “Phụ nữ mang thai không nên kích động. Anh muốn nhìn xem đó là bảo bối gì.”
Mồm miệng không chút nào để ý. Dù trời có sụp xuống thì Dị Tư Ẩn cũng không sợ. Có anh ấy ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy an tâm, nhưng tôi không muốn học trưởng không còn đường quay lại.