Tôi thấy biểu tình của Viên nãi nãi vô cùng nghiêm túc, mà vẻ mặt của Hướng Lăng Khiêm cũng lộ ra sự nghi hoặc. Chỉ là tặng trứng gà mà thôi, tại sao lại phải nhấn mạnh cách ăn? Nhưng cho dù là vậy Hướng Lăng Khiêm cũng không hỏi, khẽ gật đầu sau đó lái xe rời đi.
Đợi sau khi chiếc xe hoàn toàn biến mất Viên nãi nãi mới thu hồi tầm mắt, thở ra một hơi.
Viên nãi nãi: “Tạo nghiệp chướng a!”
Ba chữ rõ ràng truyền vào tai của tôi. Lời này rõ ràng là nói Hướng Lăng Khiêm. Tại sao lại nói anh ấy tạo nghiệp?
Viên Doanh: “Nội, con nói cho nội nghe một chuyện rất kỳ quái…”
Không đợi cô ấy nói xong, Viên Nãi nãi nhìn về phía tôi, sau đó gọi tôi vào.
Viên nãi nãi: “Có chuyện gì thì đi vào rồi nói.”
Viên nãi nãi trực tiếp đem tôi vào trong đình viện. Đình viện này tôi đã từng thấy. Tôi còn nhớ khi đó vì muốn trốn tránh Dị Tư Ẩn, nên đã ôm một con gà mái già đi vòng vòng trong đình viện.
Nhưng hiện tại, một lần nữa tới nơi này, cùng một người nhưng tâm lại khác nhau.
Viên nãi nãi: “Viên Doanh, bạn học của con tới rồi, con đi nấu cơm đi. Nội biết con nấu cơm rất ngon, mau đi.”
Viên Doanh: “Chưa tới giờ cơm mà, nấu gì chứ? Nội, có phải người có chuyện muốn nói với Tình Thiên không?”
Viên nãi nãi; “Con mau đi, chuyện phát sinh của các con ta biết.”
Vừa nói vậy, Viên Doanh không tiếp tục hỏi nữa mà trực tiếp rời đi. Nhưng tôi mơ hồ có thể đoán được chuyện mà Viên nãi nãi biết có lẽ là toàn bộ.
Đợi Viên Doanh rời đi, Viên nãi nãi liền đứng lên, kéo lấy tay của tôi, cẩn thận nhìn kỹ tay của tôi. Bà nhìn một lát sau đó mới nói.
Viên nãi nãi: “Vẫn tốt, không có biến.”
Tôi không hiểu, Viên nãi nãi nói không biến là có ý gì?
Viên nãi nãi: “Nha đầu, cháu chịu khổ rồi. chuyện này cháu đáng lẽ không phải tham dự và bước vào.”
Tôi: “Viên nãi nãi, có phải là người đều nhớ hết mọi chuyện? những chuyện mà cháu đã trải qua.”
Viên nãi nãi: “Nha đầu, cháu hiện giờ không thể gặp tiểu tử đó.”
Viên nãi nãi vừa nói như vậy, viền mắt của tôi liền đỏ lên, hoàn toàn không thể khống chế được. Trên thế giới này tôi vẫn còn một người có thể nói ra. Có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi.”
Tôi: “Viên nãi nãi, con chỉ cần không gặp anh ấy, anh ấy sẽ hoàn toàn quên mất cháu sao?”
Viên nãi nãi nhìn tôi, muốn nói lại thôi, sau cùng tôi liên tục truy hỏi, bà mới nói với tôi.
Viên nãi nãi: “Nha đầu,
Tôi: “Con của cháu là quỷ thai, sinh ra là quỷ, không thể phục sinh đúng không? Đứa nhỏ có nhớ cháu không?”
Viên nãi nãi lại tiếp tục thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy đi tới ngăn tủ quần áo lấy ra một gương đồng. Mặt gương này đã xuất hiện vết nứt, dấu vết của năm tháng.
Viên nãi nãi một lời không nói, trực tiếp đem gương giao cho tôi, tôi nghi hoặc đón lấy, lần nữa cúi đầu nhìn gương thì thấy Dị Tư Ẩn. Anh ấy đang nhìn đứa nhỏ. Gương mặt thân thuộc, anh ấy một chút cũng không có thay đổi.
Khi anh ấy nhìn đứa nhỏ, ánh mắt tràn đầy sự sủng nịnh. Anh ấy nhận ra đứa nhỏ, vậy anh ấy không hỏi mẹ của đứa nhỏ sao?
Viên nãi nãi: “Cậu ta biết đứa nhỏ là của cậu ta, cũng biết mình đang trong quá trình phục sinh. Nhưng lại không nhớ được cháu, cũng sẽ không hỏi tới. Đợi khi cậu ta hoàn toàn được phục sinh, khi đó sẽ hoàn toàn quên hết tất cả, bao gồm cả đứa nhỏ.”
Tôi: “Anh ấy sẽ quên mất đứa nhỏ, vậy sao có thể chăm sóc tốt được?”
Viên nãi nãi: “Vào ngày cậu ta phục sinh, đứa nhỏ sẽ tỉnh lại, năng lực không phải những quỷ thai bình thường có thể so sánh được. Nó có thể hành tẩu bình thường dưới ánh mặt trời. Ngoài việc không có nhịp tim và độ ấm ra thì những thứ khác đều giống với những đứa trẻ bình thường. Nó biết cha của mình là ai, cũng biết mẹ của mình là ai.”
Câu cuối cùng giống như đốm lửa hi vọng, chiếu sáng ánh mắt của tôi. Bảo bảo biết mẹ của mình là ai, nó sẽ tới tìm tôi chứ?