Viên Doanh liều mạng vỗ vào cửa kính. Bất luận cô ấy làm như thế nào thì cửa kính cũng không thể mở ra được. Mắt thấy cô ấy muốn lấy vật nhọn để đập kính, tôi lập tức tiến lên trước ngăn cản cô ấy lại.
Tôi: “Viên nãi nãi trước khi đi đã niệm gì đó vào cửa, cho dù cậu có phá được cửa kính thì chúng ta cũng không thể ra ngoài được.”
Viên Doanh mân cánh môi, từ từ cũng bỏ đồ trong tay xuống, ngược lại nhìn ra bên ngoài, vô cùng tự trách.
Viên Doanh: “Nếu biết trước như vậy thì sẽ không để học trưởng đưa chúng ta quay về, như vậy thì anh ấy đã không xảy ra chuyện. Mình sống tới bây giờ không muốn nợ người khác. Hiện tại rào cản trong lòng mình không thể vượt qua được.”
Tôi và Viên Doanh đã quen biết rất nhiều năm, tính cách của cô ấy tôi hiểu rất rõ, không có ai hiểu rõ được hơn tôi. Nhưng có một số chuyện, mặc dù đã rất cố gắng, vận mệnh cũng vẫn sẽ phải đi vào quỹ đạo của nó. Cho dù Hướng Lăng Khiêm không đưa chúng tôi, thì anh ấy cũng sẽ xảy ra chuyện. Viên nãi nãi từng nói, chỉ cần anh ấy ăn hết hộp trứng gà luộc thì anh ấy sẽ không sao. Nhưng hiện tại, trứng gà chưa kịp ăn thì đã xảy ra chuyện rồi.
Nhìn phòng kính này, Viên nãi nãi đã đã sớm dự tính được nên trước đó đã mời thợ thủ công tới làm xong. Khi tôi quyết định sinh hạ đứa nhỏ trong bụng, có phải Viên nãi nãi đã dự tính được kết quả rồi hay không?
Rất lâu trước đó, bà đã nói với tôi một câu ‘nha đầu, con đường cháu chọn, sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cháu cũng phải làm tốt chuẩn bị.’
Viên Doanh: “Chúng ta chỉ có thể ở trong này, cái gì cũng không thể làm được.”
Tôi: “Xem sách đạo đi.”
Nói xong, tôi ngồi trên ga trải giường, lật xem từng trang. Phía trước toàn là nói về bùa còn có vài câu thi triển chú ngữ pháp thuật.
Viên Doanh: “Chỉ có thể như vậy thôi, hi vọng nội mau tới, nếu không trong lòng mình không ổn định được.”
Sau câu than thở, cô ấy giống tôi nghiêm túc xem sách đạo. Chúng tôi một câu cũng không nói. Phòng thủy tinh làm rất kiên cố, âm thanh bên ngoài một chút cúng không nghe thấy được.
Xem ra, đây là kính cách âm, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng không thể nghe thấy tiếng âm thanh.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên loảng xoảng, một tiếng nổ vang lên. Tôi và Viên Doanh
Rõ ràng là kính cách âm, vậy mà lại nghe thấy âm thanh, rõ ràng…
Lại một tiếng loảng xoảng nữa vang lên, sau đó ba một tiếng, ánh sáng từ những hạt châu được khảm trong phòng kính nháy vài cái, sau đó tất cả đều vụt tắt. Một mảnh tối đen, phòng thủy tinh không thể phản ra ánh sáng nữa.
Tôi nhớ lời Viên nãi nãi nói, phòng kính có thể phản quang thì quỷ mới không thể vào được. Hiện giờ, toàn bộ ánh sáng đã bị dập tắt…
Viên Doanh túm lấy tay của tôi, cảnh giác.
Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu đứng phía sau mình. Mình đã từng theo nãi nãi học vài chiêu, vạn nhất nếu có xảy ra chuyện gì thì cậu hãy chạy, mình chống đỡ.
Tôi: “Được.”
Tôi không phải là loại người vứt bỏ bạn mà đơn độc chạy trốn, nhưng tôi biết nếu như xảy ra chuyện thì khẳng định là với tôi. Chỉ có tôi rời đi thì Viên Doanh mới có thể bình an.
Trong tiểu viện một mảnh tối đen, vốn dĩ là trăng sáng, nhưng lại bị mây đen che khuất. Tôi và Viên Doanh tay nắm tay, lưng đứng dựa vào nhau.
Xoảng xoảng xoảng, âm thanh va chạm vang lên không ngừng, ngay sau đó tôi thấy trong bóng tối xuất hiện một đoàn mây đen, xung quanh không ngừng bốc lên hắc khí. Mà mục tiêu của mây đen chính là hướng tới phòng kính.
Liều mạng lao vào mới phát ra tiếng nổ.
Viên Doanh: “Một đoàn lớn như vậy!”
Mây đen sắp bay tới trước mặt, tôi liền nhìn thấy chăn đệm màu đỏ, bên trên là những sợi tơ màu đỏ. Sách đạo nói sợi tơi đỏ lẫn với đàn hương có tác dụng rất lớn trong việc khắc chế quỷ, cho dù là lực lượng lớn mạnh cũng phải giật mình một lát.
Tôi: “Viên Doanh, chúng ta xé chăn lấy những sợi tơ màu đỏ ra!”
Tôi buông tay cô ấy ra và ngồi xuống, liều mạng xé. Viên Doanh lập tức hiểu được, cùng tôi xé chăn lấy những sợi tơ. Chăn rất lớn, sợi tơ được xé ra rất dài.