Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Đeo Ngọc Bội


trước sau

Tôi thấy Viên Doanh cười hì hì như vậy thì tâm lộp bộp một cái. Đã như vậy rồi vẫn còn có tâm tư nghĩ tới loại sự tình này, không biết trong đầu cô ấy là cái gì!

Viên Doanh: “Nói thật, người bắt cậu thực sự là Dị Tư Ẩn, chính là đỉnh đỉnh đại danh Dị đại thiếu đó?”

Tôi: “Viên Doanh, mình không nói đùa với cậu, chính là danh tiếng hiển hách Dị đại thiếu. Anh ta bị tai nạn xe chết rồi, biến thành quỷ quấn lấy mình, nói cái gì mà mình với anh ta bát tự hợp nhất, mười phần xứng đôi.Thực sự đã kéo mình cùng anh ta kết minh hôn, mình có chuyện rồi, làm sao bây giờ.”

Nói xong tầm mắt tôi hướng về phía Hướng Lăng Khiêm, trong ánh mắt của anh ấy hiện lên một tia khiếp sợ, rất nhanh lại bình phục trở lại. Lại nhìn Viên Doanh, hai tay cô ấy khoanh trước ngực, rơi vào trầm tư.

Tôi kéo tay của cô ấy, vội vàng nói.

Tôi: “Không phải là cậu có một người bà ở trong thôn đoán mệnh cho người khác rất nổi danh hay sao? Cậu đưa mình đi gặp bà đi, nói không chừng bà có biện pháp.”

Viên Doanh: “Mình đem ngọc bội tùy thân cho cậu đeo rồi, chính là cái đeo ở trên cổ, có miếng ngọc bội này quỷ bình thường sẽ không đến gần cậu được, chỉ là…”

Cô ấy đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi không ngừng tấm tắc, cũng không tiếp tục nói chuyện.

Tôi: “Chỉ là như thế nào?”

Bả vai của tôi đột nhiên bị cô ấy giữ lấy, một khuôn mặt cười hi hi phóng đại trước mắt tôi.

Viên Doanh: “Bà của mình từng nói, nếu như phối minh hôn chỉ có thể có một người, cậu thành minh thê thì sẽ trở thành người phụ nữ duy nhất của anh ta. Anh ta lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ bảo vệ cho cậu, đem cậu cưng chiều tận trời, cậu thực sự muốn vứt bỏ anh ta sao?”

Tôi nâng tay đẩy cô ấy một cái, lại liếc mắt nhìn cô ấy.

Tôi: “Mình là người, anh ta là quỷ! Người quỷ khác biệt, mình mới không muốn làm vợ của quỷ đâu.”

Vẫn luôn im lặng Hướng Lăng Khiêm nghiêm túc lên, đột nhiên nói xen vào.

Hướng Lăng Khiêm: “Người cho dù có lợi hại đi nữa, nhưng chết rồi thì chính là chết rồi. Tình Thiên sao có thể gả cho một con quỷ? Viên Doanh, bây giờ không phải là lúc nói đùa.”

Viên Doanh: “Biết rồi mà, không nói đùa nữa ha! Nói chuyện nghiêm túc, thân phận của Dị Tư Ẩn có biến thành quỷ thì cũng lợi hại, nói không chừng trong quỷ cũng có địa

vị, nếu thực sự là như vậy, miếng ngọc bội này không biết có hữu dụng không.”

Tôi cúi đầu nhìn miếng ngọc bội màu xanh biếc, đeo nó lên có thể phòng ngừa được những quỷ bình thường, nếu như Dị Tư Ẩn rất lợi hại vẫn là không thể thoát được.

Chính ở lúc này một bàn tay đặt lên bả vai của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn, là Hướng Lăng Khiêm.

Hướng Lăng Khiêm: “Anh có một người chú, từ khi hơn mười tuổi đã theo đạo, thành một đạo sĩ. Mấy ngày gần đây chú ấy vừa quay về, để anh hỏi chú ấy xem có biện pháp nào để giải quyết hay không.”

Nghe thấy anh ấy nói có chú là đạo sĩ, ánh mắt của tôi sáng lên.

Tôi: “Đạo sĩ có thể bắt quỷ, chắc chắn sẽ có biện pháp!”

Tôi vừa nói xong, tay liền bị Viên Doanh nắm lấy.

Viên Doanh: “Đạo sĩ có tốt, có xấu. Học trưởng, khi chú của anh làm đạo sĩ, làm pháp sự cho những người như thế nào?”

Hướng Lăng Khiêm: “Làm pháp sự cho ai thì anh không biết, nhưng Hướng gia gia giáo rất nghiêm, không thể nghi ngờ.”

Viên Doanh: “Vậy thì tốt, bây giờ sẽ đi tìm chú của anh, em cảm thấy Dị Tư Ẩn không đơn giản, rất nhanh sẽ tìm tới.”

Nghe thấy câu này tôi đột nhiên nhớ tới ở trong gương, gương mặt anh tuấn vừa xa lạ vừa quen thuộc của người đàn ông đó. Anh ta đã biết tôi đang ở đâu, tìm tới của chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Ở đây đã không còn an toàn nữa, tôi phải nhanh chóng rời đi. Tôi kéo cánh tay của Viên Doanh.

Tôi: “Đi, chúng ta mau đi thôi! Muộn một bước sẽ không kịp nữa.”

Vừa dứt lời, dường như có một cỗ gió lạnh thổi vào tai của tôi, lạnh lẽo, đem theo mười phần âm hàn.

Dị Tư Ẩn: “Đeo miếng ngọc bội đó lên thì cô cho rằng tôi sẽ sợ sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện