Ngữ khí của tôi rất bình tĩnh nhưng chỉ có tôi mới biết, khi tôi nói ra lời này thì có bao nhiêu kích động, tâm tình trào lên.
Nói xong, tôi quay người đi, không dám đối mắt với anh ấy.
Đôi mắt của anh ấy dường như có thể nhìn thấu tất cả, tôi sợ bị anh ấy nhìn ra chỗ sơ hở.Dị Tư Ẩn: “Vậy sao?”Ngữ điệu của anh ấy cao lên, ý vị không rõ, tôi không thể đoán được ý nghĩ của anh ấy.Tôi: “Phải.”Tôi không thể tiếp tục ở lại đây nữa, chỉ có thể đi lên lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả đều là ván cờ của Mã Nhĩ Thái Lăng, đợi khi tôi đi tới mái nhà sẽ gọi hắn ta, hắn ta sẽ đem tôi rời khỏi đây.Nhưng mà, tôi không thể ngờ được là tôi đi rất lâu nhưng vẫn không thể tới được điểm cuối cùng.
Nhìn lên trên, một vòng thang lầu, căn bản là không có điểm cuối, giống như cầu thang thông thiên vậy.
Đầu của tôi giương cao lên, tôi lập tức hiểu rõ, đây là thế giới hư ảo, không có trong hiện thực.Đát đát đát! Tiếng bước chân trầm ổn có lực vang lên phía sau tôi.
Tôi còn chưa quay người, cánh tay có lực lập tức túm lấy tôi.Dị Tư Ẩn: “Tống Tuyết.”Tôi sửng sốt, anh ấy không phải đã đi xuống rồi sao, sao lại đi theo tôi lên đây rồi?Dị Tư Ẩn: “Cô không phải là Tống Tuyết.”Năm chữ đơn giản, ngữ khí kiên định.
Tim của tôi run lên, quay đầu nhìn, thân thể của tôi lập tức bị anh ấy đè ép.Dị Tư Ẩn: “Cô hãy gọi lại tên tôi một lần nữa.”Khẩu khí của anh ấy không còn băng lãnh như lúc trước nữa.
Thân thể càng dùng lực chèn ép tôi.
Tôi lẳng lặng nhìn anh ấy.
Nếu như tôi một lần nữa gọi tên anh ấy, vạn nhất anh ấy nhớ ra tôi thì phải làm sao? Vừa rồi tôi nhất thời rung động, hét lên tên của anh ấy.
Lần này, tôi không nên phạm phải sai lầm.Tôi: “Dị thiếu, ngài cao cao tại thượng, tôi không xứng để gọi tên của ngài.”Dị Tư Ẩn: “Tôi lệnh cho cô!”Tay của anh ấy phút chốc giương lên, dùng lực nắm cằm của tôi nâng lên cao.
Cằm của tôi một trận đau nhức, tay của tôi không tự chủ được giương lên, đặt lên ngực của anh ấy, dùng lực đẩy anh ấy.Dị Tư Ẩn: “Quá to gan rồi!"Tôi: “Đau..”Anh ấy dùng lực càng lúc càng lớn, tôi căn bản không thể thoát ra được.
Đợi khi tôi bị anh ấy túm tới sắp ngất đi thì một trận gió thổi tới, tôi nhìn thấy bảo bảo.Quỷ bảo: “Cha, cha Làm đau dì Tống rồi.”Tôi nhìn thấy bảo bảo gần ngay trước mắt, nó xuất hiện rồi, mà còn gọi Dị Tư Ẩn là cha.
Có cha thì sẽ có mẹ, nó không sợ Dị Tư